Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 696: Nhìn ngươi




Mỗi khi nghĩ tới đây, Phương Giải đều sợ hãi. Là sợ hãi thực sự chứ không phải hoang tưởng. Lúc đầu hắn có chút mâu thuẫn với thời đại này, càng về sau càng dung nhập vào nó, cuối cùng, chẳng lẽ phải thay đổi nó?

Điều đáng sợ nhất ở chỗ…Thể chất của Phương Giải, dường như đã quyết định cuối cùng hắn sẽ trở thành một người đại tu hành. Nếu ông trời muốn tiêu diệt võ giả, vậy thì tương lai của Phương Giải…sẽ như thế nào?

Những suy nghĩ đó, Phương Giải không thể chia sẻ với người khác được. Tuy hắn hoàn toàn có thể nói rõ ràng cho nữ nhân và bằng hữu của hắn, hắn tới từ một thế giới khác. Cho dù hắn nói ra, nữ nhân và bằng hữu của hắn sẽ rất khiếp sợ, nhưng sẽ không rời khỏi hắn. Tuy nhiên, Phương Giải luôn không nhịn được suy nghĩ, nếu như nói ra rồi, thì ở trong mắt người khác, liệu mình có vĩnh viễn là một quái nhân không?

Hắn luôn rất rối rắm.

Rất luôn mâu thuẫn.

Cái chết của Đại Khuyển, khiến hắn bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý. Mặc kệ ông trời đưa hắn tới thế giới này để cái gì, nếu đã tới, nếu đã có cơ hội thay đổi cả thế giới, vì sao lại không làm chứ?

Muốn làm gì, thì cứ làm.

Cho nên hắn mới không để ý tới sự phản đối của các tướng lĩnh trong Hắc Kỳ Quân, bắt đầu tiến hành chính sách phân điền nhập hộ ở Bình Thương Đạo. Thuế má hắn đưa ra cho nông hộ không thấp, chẳng hạn như thuê mười lăm mẫu ruộng, sẽ phải nộp một nửa sản lượng cho Hắc Kỳ Quân. Nhưng trên thực tế, đối với thuế má trước kia mà nói, đã tính là rất thấp rồi. Nếu làm thuê cho phú hộ, nông hộ phải nộp một nửa cho phú hộ, nộp một phần cho triều đình, còn thừa lại cũng không còn nhiều. Mà hiện tại, tuy bọn họ phải giao một nửa lương thực cho Hắc Kỳ Quân, nhưng nửa còn lại thực sự ở trong tay bọn họ.

Huống chi, không phải người nào cũng có năng lực thuê mười lăm mẫu ruộng.

Trong khoảng thời gian này, dường như không có chuyện tốt gì. Đại Khuyển chết, Thôi Trung Chấn trọng thương, trận chiến ở thành Tín Dương Hắc Kỳ Quân tổn thất thê thảm. Hơn nữa chính sách phân điền nhập hộ gặp trở ngại, khiến Phương Giải cũng không sung sướng gì. Nhưng hắn không muốn tâm tình của mình ảnh hưởng tới người khác, cho nên hắn biểu hiện ra bên ngoài vẫn rất bình tĩnh.

Mệt chết đi được.

Nhưng đây chẳng phải là công việc của nam nhân đó sao?

Nam nhân, dường như từ trước tới nay đều phải gánh vác lo lắng, bất an trên vai, để cho người nhà của mình sống hạnh phúc an khang. Một người nam nhân, mặc kệ mệt mỏi cay đắng thế nào, thì khi về nhà vẫn nở nụ cười ấm áp với người thân. Nam nhân như vậy mới xứng là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.

Đây cũng là lần đầu tiên Phương Giải thực sự lý giải hai chữ ‘nam nhân’.

Thỉnh thoảng hắn lại tìm tới Hạng Thanh Ngưu để nói chuyện phiếm. Ở bên cạnh tên béo này, mới thực sự là vô ưu vô lự. Phương Giải rất hâm mộ tính cách tự nhiên bất cần đời của Hạng Thanh Ngưu. Lúc nào phiền não thì y liền phiền não, lúc nào cao hứng thì y cao hứng, rất tự nhiên. Mà hắn, thì luôn phải làm trái lòng mình.

Phương Giải thích tâm sự với Hạng Thanh Ngưu, thoải mái tự tại.

Hắn nhìn theo hướng Hạng Thanh Ngưu chỉ, quả nhiên thấy một người mặc đạo bào đang đi về hướng thành Ung Châu. Người này nhìn quen quen, nhưng bởi vì cách khá xa, nên nhìn không rõ lắm.





Giang Nam

Thư viện Thông Cổ

La Đồ quỳ trong thư phòng, ngồi ở trước mặt y là Lịch Thanh Phong, người tự xưng là người trông cửa của thư viện. Lúc La Đồ tới, Lịch Thanh Phong nói với y rằng ông ta từng được mời làm viện trưởng của thư viện Thông Cổ. Nhưng ông ta lại không đồng ý. La Đồ nhìn ra được, người này không nói dối.

Mà một người giữ cửa, làm sao có thể tự do ra vào thư phòng của viện trưởng được?

- Tiểu Vương Gia, ngươi muốn bái sư học nghệ, nhưng bái ta là không thích hợp đâu.

Lịch Thanh Phong cười nói:

- La Diệu thu dưỡng ngươi từ nhỏ, dạy ngươi cách dùng binh nuôi sát ý hai mươi mấy năm. Ta có bốn nghệ, cầm kỳ thi họa, nhưng đều không có cái nào phù hợp với ngươi. Không phải ta giả vờ thanh cao. Nói thật, Tiểu Vương Gia có thể quỳ xuống trước cửa thư viện Thông Cổ, thái độ đã rõ ràng rồi. Người của thư viện nếu còn làm ra vẻ, thì liền rơi vào tiểu thừa. Đạo lý ‘Chia ra thì bại, làm hòa thì hai bên có lợi’, ta vẫn hiểu.

La Đồ ngẩng đầu, tuy quỳ, nhưng nửa người trên thẳng tắp.

- Tiên sinh không dạy được ta, có phải vì căn cơ của ta quá thấp?

- Thấp?

Lịch Thanh Phong không nhịn được lắc đầu:

- Nếu căn cơ của ngươi thấp, vậy thì La Diệu lưu ngươi làm gì? Chẳng lẽ tới hiện tại rồi mà ngươi vẫn không rõ, lúc trước vì sao La Diệu thu nhận và giúp đỡ ngươi, mà không phải người khác?

La Đồ nao nao, sau đó lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.

- Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu ra…

Lịch Thanh Phong khẽ thở dài:

- La Diệu thật giỏi tính toán...ta và ngươi đều biết, La Diệu là một phân thân của Đại Luân Minh Vương, người đứng đầu Phật tông. Y vốn là một thứ tạo ra từ Đại Luân Minh Vương, không tính là một ‘con người’. Nhưng La Diệu đã thành tinh, muốn thoát khỏi Đại Luân Minh Vương, cũng muốn trường sinh bất tử như Đại Luân Minh Vương…mà hiện tại, việc kế thừa của Đại Luân Minh Vương cũng không phải là bí mật gì. Tìm một người trẻ tuổi có thể chất đặc thù để đoạt phác, nhưng Đại Luân Minh Vương và La Diệu đều đã chết, chỉ sợ biện pháp kia đã thất truyền…

Nói xong câu này, Lịch Thanh Phong nhìn La Đồ như có thâm ý.

La Đồ vốn không phải là người ngu, lập tức hiểu ý của Lịch Thanh Phong.

- Ta…đã hiểu!

Y gật đầu, trong mắt hiện lên hận thù.

Trước kia sở dĩ y không hiểu, là vì y chống cự với suy nghĩ đó. Y càng hiểu nhiều về La Diệu, thì đáp án kia càng quay quanh đầu y.

- La Diệu nuôi một Phương Giải, sợ người khác cướp đi, cho nên vẫn thả ở bên ngoài. Y còn nuôi ngươi, bởi vì cất dấu sâu, nên không sợ người khác cướp đi…

La Đồ cắn môi, không phản bác được. Kỳ thực chính y cũng không biết mình hận cái gì. Là La Diệu thu dưỡng y chỉ vì y là một thế thân, hay là vì y là thế thân xếp sau Phương Giải.

- Cho nên, ngươi chớ tự coi nhẹ bản thân. Ngươi nói ngươi căn cơ thấp, vậy thì thế gian này không có người nào cao rồi. Nếu La Diệu đặt ngươi ngang bằng với Phương Giải, ý nghĩa trong đó không cần nói ngươi cũng hiểu. Cho nên, không phải do căn cơ của ngươi không tốt ta mới không dạy ngươi, mà là vì những điều ta biết không thể khiến cho ngươi trở nên cường đại hơn được. Vì học thứ của ta mà vứt bỏ sát ý cùng sự lãnh ngạo mà La Diệu đã dạy ngươi hai mươi mấy năm, mất nhiều hơn được, cuối cùng trở thành kẻ vô tích sự.

- Cầu tiên sinh chỉ điểm!

La Đồ lại lạy một cái.

- Tiên sinh cũng biết rồi đấy, hiện tại triều đình xuất hiện một người đại tu hành, hơn nữa dụng binh như thần, La Diệu cũng không thể địch lại. Ta tự biết mình càng không phải là đối thủ của người đó. Tuy nhiên, người này chậm chạp không rời khỏi Trường An, khẳng định là có lý do. Cho nên, nhất định phải nhanh chóng tìm ra được biện pháp ngăn cản người này. Tiên sinh, La gia quân của ta và triều đình đã không còn con đường nào khác, đôi bên phải có kẻ diệt vong. Mà thư viện Thông Cổ chẳng phải cũng như vậy sao? Trước khi chết, Vạn Tinh Thần cầm kiếm xuống phía nam…điều này chính là đại biểu cho thái độ của Dương gia. Nếu đã vạch mặt, miễn cưỡng duy trì cũng không có ý nghĩa gì.

- Ta nguyện dâng giang sơn ngàn dặm, bốn mươi vạn đại quân, mong tiên sinh chỉ đường cho ta!

Y dập đầu, ngữ khí thành khẩn.

- Ta vừa nói, hợp tác mới cùng nhau có lợi. Hiện tại quả thực đã vạch mặt, không cần phải e dè nữa. Mà ngươi cũng biết, các đạo Giang Nam, kỳ thực đã không còn chịu sự kiểm soát của Dương gia nữa rồi. Bọn ta có thể nâng lên một Bàng Bá, cũng có thể nâng lên một người khác. Tiểu Vương Gia…ngươi thông minh hơn Bàng Bá.

Lịch Thanh Phong đứng dậy, đi tới trước cửa, thở dài nói:

- Ta không dạy được ngươi, nhưng có người rất thích hợp.

- Ai?

La Đồ không nhịn được kinh hỉ hỏi.

- Triển Già Thiên (Tay che trời).

Lịch Thanh Phong trả lời.

La Đồ cả kinh, không nhịn được thốt ra:

- Triển Già Thiên…cái tên thật là khí phách!





Phương Giải nhìn lão già mặc đạo bào xuất hiện ở trước mặt mình, cúi người vái một cái:

- Bái kiến tiền bối, từ khi chia tay ở Tây Bắc đã mấy năm không gặp, tiền bối vẫn mạnh khỏe chứ?

Lão già cười cười với hắn, gật đầu nói:

- Rõ ràng chỉ là duyên gặp một lần, nhưng ngươi lại là người mà ta muốn gặp lại nhất. Ta tới là để nhìn ngươi đây.

- Nhìn vãn bối?

Phương Giải rất nghiêm túc hỏi:

- Nhìn vãn bối cái gì?

Lão già trả lời:

- Nhìn thể chất thất mạch tề tụ rốt cuộc huyền diệu thế nào. Một, hai, ba cái…nhiều người đại tu hành tuyệt đỉnh chạy về hướng ngươi, sau đó lần lượt chết.





Thư viện Thông Cổ

Lịch Thanh Phong dừng lại trước một tòa tháp đá phía sau núi, rồi hô vào bên trong:

- Lão quái vật, ta mang cho lão một đồ đề kỳ tài hiếm có đây.

Bên trong tòa tháp đá im lặng một lúc, sau đó có tiếng thô tục vang lên:

- Ăn có ngon không?

Lịch Thanh Phong lắc đầu:

- Phì! Tính cách của ngươi càng ngày càng cổ quái. Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn báo thù không? Vạn lão đầu đã bị chết, ngươi muốn báo thù cũng không báo thù được. Không bằng ngươi thu một đồ đệ rồi đánh bại đồ đệ của ông ta?

- À?

Người trong tháp do dự một lát rồi nói:

- Biện pháp này khá tốt…nhưng chẳng lẽ ngươi không sợ kỳ tài trăm năm mà ngươi nói bị ta hành hạ tới chết?

- Tùy ngươi.

Lịch Thanh Phong nói:

- Cái ngày Vạn lão đầu tới, Đổng Khanh Phục gặp mặt trực tiếp, mà ngươi thì ở trong thạch tháp chuẩn bị chém ra một đao vô tiền khoáng hậu. Đáng tiếc, Vạn lão đầu đã sớm biết ngươi ở trong thạch tháp, cho nên xuất một kiếm chặt đứt tháp cũng chặt đứt một cánh tay của ngươi…Triển Già Thiên, xem ngươi có hành hạ chết được vị đồ đệ mà ta mang tới này không?