Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 672-1: Ta hiểu rồi! ((1))




Một ngày này, cả thành Ung Châu đều rục rịch.

Cũng không biết có bao nhiêu cao thủ từ chỗ tối xuất hiện, càng không biết mục tiêu của bọn họ rốt cuộc là Phương Giải hay là La Diệu, hay là cả hai người. Hóa ra trong cái thành Ung Châu này, cất giấu rất nhiều đại nhân vật, tàng long ngọa hổ.

Vì thế, mưa máu bay đầy trời.

Hạng Thanh Ngưu nhìn lão già xuất hiện trước mặt, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Phương Giải đang ở trong kết giới. Y có thể nhìn ra được kết giới kia của La Diệu đáng sợ tới mức nào. Nếu đổi thành y, chỉ sợ lúc này y đã sụp đổ. Y biết tu vị của mình cao hơn Phương Giải, nhưng vào một thời điểm nào đó, tu vị của y lại không bằng Phương Giải.

Ít nhất, y không tạo ra được kết giới như vậy.

Cũng không biết vì sao, Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên mỉm cười.

Y chỉ Phương Giải bất khuất trong Kim Cương Giới, gằn từng chữ nói với lão già ở phía xa xa:

- Ngươi có biết người ngươi muốn giết là ai không? Ngươi có biết ngươi đã tạo ra ‘Nghiệt’ không thể tha thứ gì không? 170 năm trước, sư tôn của ta ở trong thành Trường An dùng một kiếm cách 900 dặm chém một Đại hòa thượng đi ra Đại Luân Tự. Từ đó trở đi, người của Phật tông có tu vị trên Cận Thiên Cảnh đã một trăm năm rồi không dám bước vào Trung Nguyên. Vài chục năm sau, sư phụ nói rằng ông ấy lười, chuyện giang hồ giao cho đám hậu bối xử lý. Một người đã già cả như ông ấy không thể xử lý hết mọi việc được. Xử lý hết, vậy thì hậu bối không còn áp lực, không còn động lực, sẽ không biết vì sao Phật tông lại tự cao tự đại, sẽ quên hết tất cả.

- Hiện giờ, người ngươi muốn giết, chính là một kẻ dám chửi thẳng vào mặt người của Phật tông, ngươi thân là người Hán lại tới giết hắn?

Lão già mặc bộ trường bào màu xác hơi bạc màu trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu:

- Có một số việc biết là sai, nhưng vẫn phải làm, ngươi có hiểu không? Huống chi, chửi thẳng vào mặt Phật tông…ta cũng có thể làm được.

Hạng Thanh Ngưu có chút buồn bã thở dài:

- Giang hồ Trung Nguyên đã chết rất nhiều rồi…

Lão già ngẩng đầu nhìn bầu trời:

- Trước khi Vạn lão gia tử lâm chung, có đi một vòng giang hồ, cho nên mới có nhiều người đại tu hành đỉnh cao ngã xuống, chẳng lẽ sư phụ của ngươi không đáng trách?

Hồng nương tử hừ nói:

- Ta nói với ngươi những câu này, là vì ta có tư cách giáo huấn ngươi. Điều đó không liên quan tới tuổi tác. Dù ngươi có già hơn nữa, nhưng trong đầu chứa toàn cứt, ta vẫn khinh thường ngươi như thường. Ngươi có tư cách gì nói tới sư phụ ta?

Lão già khẽ nhíu mày:

- Chỉ mình được nói, không cho người khác nói?

- Đúng vậy!

Hạng Thanh Ngưu gật đầu:

- Đánh thắng được ta rồi nói sau.

Lão già lại trầm mặc, sau đó rất chân thành nói:

- Rất lâu trước ta nghe nói Vạn lão tiền bối có bốn đệ tử đắc ý. Tất cả đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Giang hồ đồn đại, Trung Thân Vương Dương Kỳ chính là một trong bốn đệ tử của lão tiền bối, nhưng ngài ấy đã đồng quy vu tận với Đại Luân Minh Vương của Phật tông trên núi Chu Tước. Chỉ riêng điểm này, danh tiếng đã truyền thiên cổ. Người chỉ trên trời mới có như vậy, trong lòng ta rất kính phục. Ngươi là sư đệ của ngài ấy, ta cũng kính trọng ngươi, cho nên, nếu như ngươi tránh ra…

- Nếu ta tránh ra thì ta liền cùng một mẹ sinh ra với ngươi.

Hạng Thanh Ngưu dùng hai tay tạo thành hình tròn trước ngực rồi đẩy về phía trước:

- Đại Chu Thiên!

Lão già biến sắc, vung hai tay lên, một con chim lửa xuất hiện ở phía sau ông ta, chim lửa có thân hình rõ ràng, nhìn rất sống động. Chim lửa này mở ra hai cánh dài chừng 10m, ngẩng đầu phát ra một thanh âm vang dội. Đôi cánh rực lửa đập liên hồi lao về phía Hạng Thanh Ngưu.

- Nội kình biến ảo, nếu chưa từng gặp Đại Tự Tại, thì có thể ta đã bị ngươi hù dọa rồi! Cho nên đừng lấy cái ảo tưởng đó ra mà dọa người khác.

Hạng Thanh Ngưu hừ lạnh một tiếng, hai tay đẩy về phía trước lại kéo trở về. Con chim lửa kia cứng đờ người, sau đó hoảng sợ kêu lên một tiếng muốn bay về phía sau. Nhưng dù nó có vỗ cánh như thế nào cũng không thoát được lực hút. Lực hút biến thành lực đẩy, chim lửa giống như đạn bay ra từ súng, đánh bay trở về, thân thể nhạt bớt. Không đợi chim lửa ổn định thân hình thì lại bị hút về, sau đó bị lực đẩy đẩy bay ra ngoài.

Như thế ba lượt, chim lửa yếu ớt giống như một con gà đã nhổ hết lông.

Lão già rùng mình, nâng tay phải lên sau đó chỉ ngón trỏ về phía Hạng Thanh Ngưu.

Một chỉ thường thường không có gì lạ, nhưng khiến Hạng Thanh Ngưu không dám khinh thường. Y ổn định đôi chân, sau đó cũng chỉ ngón trỏ tay phải về phía trước.

Một chỉ bình thường của lão già tới gần Hạng Thanh Ngưu 30m thì bắt đầu phát uy. Kình khí thật lớn tạo thành một rãnh sâu hai mét, rộng cũng hai mét, mang theo xu thế cắt sông! Nghe nói Trương chân nhân của núi Võ Đang có tuyệt kỹ Tứ Tượng Chỉ, từng ở bờ sông Lan Thương rẽ đôi sông cứu người. Xem một chỉ này của lão già, mơ hồ cũng có khí thế đó.

Sau đó, chỉ kình liền gặp kiếm khí của Hạng Thanh Ngưu.

Hạng Thanh Ngưu rất ít sử dụng kiếm khí. Y vẫn luôn nói rằng mình là đệ tử kém cỏi nhất của Vạn lão gia tử, nhưng y cùng Tiêu Nhất Cửu và La Úy Nhiên đều không hẹn mà có chung một suy nghĩ, đó là cố gắng không dùng tới kiếm khí. Bởi vì theo bọn họ, dù bọn họ cố gắng về kiếm khí cỡ nào, cuối cùng vẫn không thể bằng được Dương Kỳ.

Không cần, không có nghĩa là không biết.

Y là Hạng Thanh Ngưu, là đệ tử của một kiếm phá vạn pháp Vạn Tinh Thần.

Trình độ kiếm đạo, sao có thể thấp được?

Kiếm khí vô hình, vô thanh, vô dạng.

Nhưng kiếm khí chí lăng, chí bá, chí đại.

Một chỉ của lão già có thể chia cắt con sông, nhưng gặp phải kiếm ý thiên hạ vô song của Vạn Tinh Thần. Kiếm khí đương nhiên phá vỡ chỉ kình, sau đó tiếp tục bay tới.

Vẻ mặt của lão già hơi cứng ngắc, sau đó gật đầu, khen từ đáy lòng:

- Không lên núi, không biết núi cao bao nhiêu. Không tiến vào mây, không biết mây mờ ảo thế nào. Không nhìn thấy mặt trời, không biết ánh sáng kỳ diệu thế nào. Thấy một kiếm này, cuối cùng ta có thể lĩnh hội được vài phần cái gì được gọi là một kiếm trấn giang hồ, một kiếm thiên hạ vô song của Vạn lão tiền bối.

Ông ta xoay người trở về, đi được ba bước.

Phốc một tiếng, thân thể ông ta bị tách làm đôi. Hai mảnh thi thể đổ xuống hai bên, mắt trái thấy được mắt phải.

- Sai rồi.

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Từ một kiếm của ta ngươi làm sao có thể thấy được một phần vạn kiếm ý của sư tôn ta?

Nói chuyện, giết người.

Hạng Thanh Ngưu

Y quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi vẫn kiên trì chống đỡ ở bên trong Kim Cương Giới, bỗng nhiên có một ảo giác mình chính là người kia. Sau đó y lắc đầu, cảm thấy nếu mình là người kia, nói không chừng mình đã chết một trăm lần rồi.

[/CHARGE]