Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 66-1: Dựa vào bản thân và dựa vào người khác (1)




Rời khỏi huyện Lộc Lai, Trầm Khuynh Phiến không còn tận lực tách ra đám người Phương Giải nữa, mà thuê một cỗ xe ngựa, không nhanh không chậm đi theo sau Phương Giải. Việc xảy ra vào ban đêm, Phương Giải giả vờ như đã quên, mà nàng thì cũng như đã quên luôn vậy.

Đại Khuyển, Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến cơ hồ không nói chuyện với nhau. Tuy không có mùi thuốc súng gì, nhưng không khí vẫn có chút lạnh lẽo. Còn Trác Bố Y thoạt nhìn chỉ biết say mê ở phong cảnh, mỗi lần nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến, ánh mắt không còn bình tĩnh nữa. Mộc Tiểu Yêu cũng là mỹ nữ. Nhưng ánh mắt của hắn nhìn Trầm Khuynh Phiến khác với ánh mắt nhìn Mộc Tiểu Yêu.

Đối với Mộc Tiểu Yêu là thưởng thức, đối với Trầm Khuynh Phiến là lửa nóng.Nếu Phương Giải không nhầm, thì ánh mắt đó có thể nói là lửa nóng.

Không thể không nói rằng, Trư Tiểu Hoa đúng là một con heo bỉ ổi.

Nó rất thích lúc Mộc Tiểu Yêu không chú ý, dùng răng nanh thoạt nhìn dữ tợn, nhẹ nhàng đụng vào cái đùi đẹp của Mộc Tiểu Yêu. Lúc Mộc Tiểu Yêu nhịn không được đá mạnh vào nó, nó chẳng những không nổi giận, mà lại phát ra tiếng rên rỉ say mê.

Cho nên Trác Bố Y đỏ mặt.

Hổ thẹn hổ thẹn.

Đây là lời xin lỗi mà Trác Bố Y muốn nói nhưng không nói ra được.- Tiên sinh biến Trư Tiểu Hoa thành tọa kỵ của mình từ khi nào vậy?

Phương Giải nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

- Đúng cái hôm quen các ngươi.

Câu trả lời của Trác Bố Y khiến Phương Giải nhịn không được lườm hắn một cái.

- Hôm đó ở trong rừng, ta nhìn thấy Tiểu Hoa đang uống nước ở con suối. Ta liền không nhịn được muốn thu nó là tọa kỵ. Bởi vậy ta liền thương lượng với nó. Nhưng đáng tiếc là nó tỏ vẻ phản đối.

- Vậy làm sao tiên sinh thu phục được nó?Phương Giải hỏi.

Trác Bố Y có chút kinh ngạc nhìn Phương Giải, sau đó dùng ngữ khí rất là bình thản, nói:

- Tất nhiên là đánh một trận. Nó không đánh lại ta, đành phải để cho ta cưỡiLúc ta dẫn các ngươi rời đi, thì nó đang quay lại rừng chào tạm biệt đám vợ của nó và thuộc hạ. Nó là vương giả trong khu rừng đó. Tất cả động vật trong khu rừng đó đều nghe theo lời nó.

- Áchđám vợ của nó? Tiên sinh phải nói là đám heo nái. Trách không đượcNgày đó trong rừng không nhìn thấy một con chim nào. Nguyên lai là Tiểu Hoa chào từ biệt trước khi rời đi.

Phương Giải nhịn không được cải chính.Sau đó, hắn lại hỏi:

- Tiên sinh dùng cách nào đánh thắng được Trư Tiểu Hoa? Có phải dùng phi kiếm, phù chú gì đó không? Quá trình chắc là rất thú vị.

Trác Bố Y nhìn Phương Giải như nhìn một kẻ ngu ngốc:

- Đối phó với một con heo rừng, ngoại trừng dùng quyền khiến cho nó không dám phản kháng ra, còn có biện pháp nào trực tiếp hơn không?

Lời này vừa ra, Trư Tiểu Hoa liền ủy khuất hừ hừ vài tiếng.

Trác Bố Y không có ý định tiếp tục dây dưa ở đề tài này. Dù đi đường có chút nhàm chán, nhưng hắn cũng không có hứng thú nói tới mấy vấn đề ngu ngốc.

- Đi thêm ba ngày là có thể nhìn thấy đế đô thành Trường An rồiHắn nhìn về phía trước, cảm khái một câu, sau đó nhịn không được nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, hỏi:

- Cô có hứng thú theo ta học vài thứ không?

Mộc Tiểu Yêu sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.

Phương Giải rất hiểu tính cách của Mộc Tiểu Yêu, cho nên liền nói thay nàng:

- Nếuta nói là nếu, nếu đã có sư phụ, lại đầu nhập vào một vị sư phụ khác, có tính là phản bội không? Dù nàng không nhận thức vị sư phụ kia, nhưng dù sao người kia cũng đã lên tiếng trước. Cho nên.chúng ta nên xem xét kỹ càng hơn. Mặt khácvị sư phụ đó thậm chí hô khóc, quỳ xuống cầu xin Tiểu Yêu tỷ làm đồ đệ, chính là một cao thủ Cửu Phẩm.

Nghe thấy cao thủ Cửu Phẩm, Trác Bố Y khinh thường hừ một tiếng.- Dù thế gian này không có nhiều cao thủ Cửu Phẩm lắm, nhưng ở đế đô cũng có vài người. Còn việc chọn sư phụ, thì nên chọn vị nào có thể giúp bản thân tăng thực lực tới mức cao nhất mới đúng

Hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu, chăm chú nói:

- Hai chúng ta, đều thuộc một kiểu người.

Hắn giải thích:

- Lúc lực cảm giác phát huy tới tận cùng, có thể khống chế thể xác và tinh thần của người khác một cách đơn giản. Chẳng hạn như ngày đó ở trong rừng cây, ta có thể thu hút cô tới gần ta. Chẳng hạn như ta có thể khiến cho các ngươi nhìn thấy ảo giác. Nếu ta nguyện ý, ta thậm chí có thể khiến ba người các ngươi tự giết lẫn nhau ở đó. Đây mới là con đường tu hành thích hợp cho cô. Còn cao thủ Cửu Phẩm gì đóLẽ nào cô muốn được dạy dỗ thành một kẻ giết người lạnh lùng?Hắn nhịn không được, đắc ý nói:

- Tu hành.thực ra cũng là một loại nghệ thuật, hiểu không?

Hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu, hỏi:

- Sở dĩ tới hiện tại ta mới hỏi cô, là đã trải qua suy nghĩ cẩn thận. Nếu cô nguyện ý, sau khi tới đế đô, cô liền theo ta tới đại nội thị vệ. Cho ta thời gian ba năm, ta có thể giúp cô có thể làm được những điều như lúc ở trong rừng.

Phương Giải thở dài nói:

- Đây là sự khác nhau giữa thiên tài và phế vậtNếu ta nguyện ý quỳ xuống để van cầu tiên sinh, liệu tiên sinh có thu ta làm đồ đệ hay không?

Trác Bố Y lắc đầu:

- Tuyệt đối sẽ không.Phương Giải cười ngượng ngùng, nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, nói:

- So với lão già què ở Hồng Tụ Chiêu, Trác tiên sinh có thành ý hơn nhiều. Hơn nữa tiên sinh nói không sai, dường như tiên sinh mới hợp với Tiểu Yêu tỷ.

Mộc Tiểu Yêu trầm ngâm, nhìn Trác Bố Y một lúc mới nói:

- Nếu ta gặp phải nan đề gì trong lúc tu hành, liệu ngươi có dốc lòng truyền dạy mà không hề giữ lại không?

Trác Bố Y gật đầu:

- Có thể.

- Tới đế đô, liệu ngươi có bảo đảm sự an toàn của ta và bằng hữu của ta hay không?Lần này Trác Bố Y trầm mặc một lúc mới gật đầu:

- Có thể.

- Như vậy, nếu không làm đồ đệ của ngươi, ngươi có nguyện ý dạy ta hay không?

Câu hỏi này của Mộc Tiểu Yêu đã quá phận, đến Phương Giải cũng nghe không được. Nhưng đang lúc Phương Giải tính toán khuyên nhủ Mộc Tiểu Yêu, thì Trác Bố Y lại kiên định gật đầu:

- Cô có thể bái ta làm nghĩa huynh.

Mộc Tiểu Yêu không nói một câu, nhảy xuống lưng ngựa, quỳ rạp xuống trước mặt Trác Bố Y, dập đầu ba cái:

- Nghĩa huynh.Trác Bố Y sững sờ, sau đó nhảy xuống lưng Trư Tiểu Hoa, nâng Mộc Tiểu Yêu dậy:

- Có thể có một nghĩa muội như cô, là đủ rồi.

Hắn nhìn về phía Phương Giải, nhịn không được lắc đầu.

Phương Giải vội vàng nói:

- Dù ta là người chiếm tiện nghi lớn nhất, nhưng tiên sinh yên tâm, tới đế đô ta sẽ an phận, tuyệt sẽ không tùy tiện gây phiền toái cho tiên sinh.

Lúc nói lời này, Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu cơ hồ đều nhìn về cỗ xe ngựa của Trầm Khuynh Phiến. Dải băng đỏ trên người của Mộc Tiểu Yêu giống như con rắn ngo ngoe muốn động. Đại Khuyển thì đeo bao tay vào. Mà ngay cả Trác Bố Y cũng không nhịn được nhíu mày, ngón áp út và ngón cái ở tay trái cong lại, ngón trỏ duỗi thẳng giống như kiếm.Cũng chính ở giờ khắc này, Phương Giải mới hiểu ra, ánh mắt mà Trác Bố Y nhìn Trầm Khuynh Phiến không phải là lửa nóngmà là kính sợ.