Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 658: Thật ngu ngốc




Đệ tử Phật tông lưu lạc bên ngoài bị quét sạch, kỵ binh của gia tộc Hoàng Kim bắt đầu lập uy trên thảo nguyên. Chỉ cần nhìn thấy người đầu trọc liền truy sát, không cần thẩm vấn. Giết chóc khiến cho tín ngưỡng kia vỡ vụn, không thể phục hồi được nữa. Những kỵ binh cũng từng thờ phụng Phật tông này, sau khi giết rất nhiều tăng nhân, khoái cảm từ việc tiêu diệt tín ngưỡng đã biến bọn họ thành đồ phu, muốn dừng cũng không dừng được.

Đại Luân Tự biến thành một hòn đảo đơn độc

Tăng nhân trong chùa nhẹ nhàng dỡ cái thang xuống, chặt đứt con đường duy nhất tiến vào. Nếu không làm vậy, Mông Nguyên sẽ không ngừng tấn công. Kỳ thực nếu không phải bên canh Mông Ca đã không còn người đại tu hành nào, thì y đã không bỏ qua rồi. Y hiểu rõ đạo lý trảm thảo trừ căn hơn bất kỳ ai.

Còn chưởng giáo Hoàng giáo, Đại Quốc Sư Tang Táp Táp đột nhiên mất tích.

Lão già mặc áo đen trong trận quyết chiến ngày ấy cũng mất tích, chỉ lưu lại cho Mông Ca một tờ giấy, nói rằng Đại Tự Tại còn chưa chết, còn phải đuổi theo tiêu diệt. Nhưng Mông Ca biết lão già kia sợ mình qua cầu rút ván. Kỳ thực ngay cả Mông Ca cũng không ngờ rằng, người giúp đỡ y trong cuộc chiến giết thần kia lại là một người Tùy. Nhưng y giống như Dương Dịch, ở một số thời điểm sẽ không để ý tới lời thề lúc trước của mình, hợp tác với kẻ thù cũng không phải là một chuyện gì đó khó tiếp nhận.

Kỵ binh của y trợ giúp người Tùy đánh bại Tả Tiền Vệ của La Diệu ở Tây Bắc. Người Tùy giúp y đánh bại Đại Luân Tự.

Bên cạnh đã không còn người đại tu hành, Mông Ca chỉ đành phải buông tha cho việc tấn công Đại Luân Tự. Sau khi cái thang được gỡ xuống, muốn công phá Đại Luân Tự như tòa đảo nổi kia, đã là chuyện bất khả thi. Hơn nữa kế tiếp Mông Ca còn rất nhiều chuyện phải làm. Sau khi lưu lại một đội binh mã tiếp tục bao vây Đại Tuyết Sơn, y mang theo phần lớn quân đội trở về Vương đình.

Trở lại Vương đình, Mông Ca hạ lệnh miễn tội của tất cả thủ lĩnh bộ tộc từng ủng hộ Phật tông trong cuộc chiến kia, nhưng yêu cầu từng bộ tộc phải dâng ít nhất hai vạn thiếu nữ, để khao thưởng cho những lang kỵ có chiến công lớn trong cuộc chiến lần này. Nhất là Hắc sơn quân, đội quân đã nghịch chuyển càn khôn, những thiếu nữ được phân phát cho lang kỵ Hắc Sơn quân làm nô lệ.

Đối với bộ tộc lớn mà nói, hai vạn thiếu nữ miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Nhưng đối với bộ tộc bình thường mà nói, phải dâng số lượng nhiều thiếu nữ như vậy, bộ tộc đó liền xong rồi. Ít nhất trong vòng mười năm, nhân khẩu sẽ không thể tăng trưởng. Ở một nơi coi trọng thực lực như thảo nguyên, một bộ tộc mà nhân khẩu không tăng trưởng thì có ý nghĩa thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu.

Nhưng thủ lĩnh của những bộ tộc đó biết rằng, giờ đang là lúc Mông Ca cần lập uy, một khi bọn họ lựa chọn phản kháng, sẽ gặp phải họa diệt tộc.

Nhưng bọn họ vẫn đánh giá thấp Mông Ca.

Không bao lâu sau khi Mông Ca hạ mệnh lệnh này, y đột nhiên mang binh tới bên ngoài lãnh địa của một bộ tộc, bảo bộ tộc kia lập tức tuyển hai vạn thiếu nữ mang tới. Thủ lĩnh bộ tộc này chỉ cầu khẩn vài câu đã bị giết chết. Lang kỵ xông vào lãnh địa, giết chết tất cả nam nhân, người già, trẻ nhỏ, đoạt đi nữ nhân, dê bò, chiến mã.

“Không thỏa hiệp”

Đây là lời mà Mông Ca từng nói với thủ lĩnh bộ tộc kia:

- Chỉ có thuận theo hoặc là tử vong!

Mông Ca không hổ là một Đại Hãn có tư cách. Mấy tháng sau trận chiến, những bộ tộc không nghe lời liền bị chèn ép tới dễ bảo. Mà những thứ y đoạt được đều chia cho những bộ tộc ủng hộ gia tộc Hoàng Kim. Đồng thời y chẳng quan tâm tới việc những bộ tộc từng ủng hộ y, xâm lược lãnh địa của những bộ tộc thất bại. Chỉ khi chiến tranh giữa hai bộ tộc tới mức căng thẳng, y mới đứng ra giảng hòa, trả lại một phần đồng cỏ, lại khiến bộ tộc thất bại đền bù rất nhiều vật tư cho bộ tộc chiến thắng.

Sau khi giải quyết xong nội bộ thảo nguyên, Mông Ca bắt đầu chuyển ánh mắt về phía đông thảo nguyên.

Nơi đó có mấy trăm vạn người Man dũng mãnh tiến vào, nghiễm nhiên trở thành chủ nhân phía đông của thảo nguyên. Đối với Mông Ca mà nói, đây là chuyện không thể tha thứ.

Nhưng

Ngay lúc y chọn xong tướng lĩnh chuẩn bị mang quân tấn công người Man, thì toàn bộ tướng lĩnh y chọn đều chết hết. Đều một kiếm mất mạng, rất gọn gàng, dứt khoát.

Sau đó, y thấy một tờ giấy trong lều lớn.

“Nếu đuổi Man, ngươi sẽ chết”

Chỉ sáu chữ này, khiến cho sắc mặt Mông Ca cực kỳ khó coi, bởi vì y biết tờ giấy này do ai lưu lại. Y trầm mặc nửa canh giờ, liền đưa ra một quyết định, y muốn đi lên Đại Tuyết Sơn.





Cái thang đã không còn, mà tu vị của Mông Ca chỉ bình thường, muốn đi lên Đại Luân Tự khó như lên trời. Y tự tay viết một bức thư rồi để cho một vị đại tu hành của gia tộc Hoàng Kim đưa tới Đại Luân Tự. Tầm nửa ngày sau, có ba lão tăng đi ra từ Đại Luân Tự, đi theo người đại tu hành của gia tộc Hoàng Kim kia xuống núi.

Lúc nhìn thấy ba lão tăng này, Mông Ca chỉ nói một câu.

- Giết Tiêu Nhất Cửu, ta lưu lại Đại Luân Tự.

Ba lão tăng này trầm mặc một lúc, hướng Mông Ca cúi đầu rồi rời đi.





Bộ lạc người Man

Man Vương kính sợ ngồi ngay ngắn trước mặt lão già người Hán mặc đạo bào, thái độ cực kỳ cung kính. Nếu lúc trước thần sứ dẫn dắt người Man từ nơi hoang vu tiến vào thảo nguyên đã khiến cho bà ta giật mình, thì thực lực mà lão đạo sĩ này biểu hiện ra ngoài khiến cho bà ta không dám có một tia phản kháng ở trong lòng.

Ở trong mắt bà ta, lão đạo sĩ này chính là thần.

Ngày ấy, lão đạo sĩ mang theo một bầu rượu một thanh kiếm làm bằng gỗ cây đào tới bộ lạc người Man, sau đó cắm kiếm gỗ xuống đất, đổ rượu từ trong bầu xuống thân kiếm gỗ. Sau một lát, kiếm gỗ hóa thành một cây đào, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, nở hoa kết quả. Người Man bị dọa tới trợn mắt há mồm, tất cả đều quỳ phục xuống đất.

Thủ thuật che mắt như vậy, lão đạo sĩ đã biết sử dụng lúc còn rong ruổi giang hồ rồi.

Ở núi Thanh Nhạc, ông ta có thể làm cho tất cả cây đào trong núi một đêm mọc hoa, một đêm kết quả. So với kiếm gỗ biến thành cây đào này, màn ảo thuật kia hoành tráng hơn nhiều.

Lão đạo sĩ trọn mười mấy người có cốt cách trong đám người để truyền thụ đạo tu hành. Dù truyền đạo pháp nhưng lại rút đi tinh hoa, cho nên người Man chỉ học được da lông. Tuy nhiên tiến cảnh lại rất nhanh. Mười mấy người Man này liền biến thành người đứng đầu mở rộng lãnh địa của Man tộc. Dựa vào bản lĩnh mà diệt được không ít bộ tộc nhỏ.

Toàn bộ phía đông đại thảo nguyên rộng năm nghìn dặm, đã biến thành lãnh địa của người Man.





Tiêu Nhất Cửu ngồi khoanh chân dưới một cây đại thụ, híp mắt nhìn mặt trời lặn ở phía tây. Lúc này ánh mắt trời đã không còn chói mắt, nhưng nhìn lâu vẫn đau mắt. Cũng không biết ánh tà dương kia có gì hấp dẫn ông ta, khiến ông ta cứ nhìn như vậy, không dời mắt.

Thẳng tới lúc phương tây xuất hiện ba bóng đen.

Đó là ba lão tăng phong trần mệt mỏi. Lúc trước bọn họ xuất hành, có đệ tử khiêng ngai vàng, có đệ tử đi phía trước vẩy hoa, có vô số mục dân quỳ ở hai bên đường. Còn bảo vật do các tín độ tự nguyện kính hiến thì chồng chất như núi.

Nhưng lần này, bọn họ chỉ có thể tự mình đi.

Bộ tăng y trên người đã nhăn nhúm, trên bộ áo cà sa màu đỏ đã dính đầy bụi.

Tiêu Nhất Cửu nhìn thấy ba người này xuất hiện, không nhịn được thở dài, cúi đầu mắng một câu, ngu ngốc.

- Bọn ta tới để giết ngươi.

Lão tăng đi đầu vẻ mặt hiền lành, thoạt nhìn như một vị trưởng giả hòa ái dễ gần. Nhưng người bên trong Đại Luân Tự đều biết rằng, ông ta là phó tọa của Thận Luật đường.. không…sau khi thủ tọa chết dưới kiếm của Hạng Thanh Ngưu, thì giờ ông ta đã là thủ tọa rồi. Thận Luật đường là nơi mà các đệ tử trong Đại Luân Tự e ngại nhất, bởi vì nó quản lý hình phạt.

- Nhưng, nếu như ngươi đồng ý trở về phía đông, bọn ta lập tức trở về Đại Luân Tự. Phật tông và Đạo tông có thể lui tới học hỏi nhau, thậm chí trở thành bằng hữu.

Ông ta nói.

Tiêu Nhất Cửu lắc đầu:

- Ngày đó ở bên ngoài Đại Luân Tự, ta nói để ta đi vào, sư đệ của ta nói để hắn đi vào. Ta hỏi vì sao, hắn nói rằng bản lĩnh của hắn chỉ đủ giết một người, mà ta thì có thể giết rất nhiều người. Lời hắn nói tuy mơ hồ, nhưng ta hiểu. Hắn nói hắn chỉ có thể giết một người, đó là Đại Luân Minh Vương. Đợi Đại Luân Minh Vương chết, dựa theo tính cách của hắn, tất nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt các ngươi. Mà ta thì khác, ta không giết được Đại Luân Minh Vương, nhưng ta có thể giết đồ tử đồ tôn của y, giết sạch.

Thủ tọa Thận Luật đường hơi sửng sốt, sau đó nói một câu, Minh Vương từ bi, nhưng cũng phải hàng yêu trừ ma.

Tiêu Nhất Cửu cười mắng, hàng con mẹ nhà ngươi.

Thủ tọa Thận Luật đường giận dữ, nói ngươi là Đạo Tôn Trung Nguyên, người có thân phận như ngươi sao lại chửi bậy như vậy? Ta là tới giết ngươi, nhưng dùng lễ đối đãi, sao ngươi lại vô lễ như vậy. Minh Vương nói qua, người hay chửi bậy khi xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi. Sau này ngươi cũng phải chịu nỗi khổ bị cắt lưỡi.

Tiêu Nhất Cửu nói, cắt con mẹ nhà ngươi.

Thủ tọa Thận Luật Đường giận dữ, chỉ vào Tiêu Nhất Cửu, nói:

- Ngươi đúng là một kẻ thô tục, ta kính trọng ngươi là một Đại tông sư nên mới giảng đạo lý với ngươi. Minh Vương thường dạy đệ tử rằng nên nói lời thiện, làm việc thiện, phổ độ chúng sinh. Chẳng lẽ Đạo tông các ngươi đều có cái kiểu vô lễ như vậy sao? Khó trách mọi người hay nói Đạo tông không bao giờ sánh bằng Phật tông!

Tiêu Nhất Cửu thản nhiên nói:

- Bằng con mẹ nhà ngươi!

Thủ Tọa Thận Luật Đường nổi giận:

- Tiêu chân nhân, con mẹ nhà ngươi.

Tiêu Nhất Cửu lắc đầu, rất thất vọng nói:

- Ài…bị người mắng ba lần mới nhớ tới chửi lại, thực là ngu ngốc mà…