- Đoạn đường này đi có thoải mái không?
Phương Giải hỏi đạo sĩ béo Hạng Thanh Ngưu, mập mạp đi lên phía trước ôm Phương Giải một cái, cái ôm chặt khiến Phương Giải khó thở. Mập mạp buông tay ra, cười nói:
- Đoạn đường này đi rất thoải mái, cứ tới một nơi lại thăm danh lam thắng cảnh, sau đó tới quán rượu đắt nhất ăn một bữa. Từng qua Huyền Hưng ăn tôm say nổi tiếng, qua Giáp Định ăn cá bốn mang nấu măng, qua Ân Đức ăn gà phay. Lên lầu xem trăng, xuống hồ bắt ba ba. Gặp được văn nhân, thi nhân thì ngâm thơ đối câu, gặp được khách giang hồ thì đánh con mẹ nó…
Phương Giải cười cười:
- Quả nhiên rất thoải mái.
Hạng Thanh Ngưu lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong ngực đưa cho Phương Giải:
- Nếu ngươi làm chuyện này cho ta, ta càng thoải mái.
Phương Giải lật xem:
- Cái gì vậy?
- Ngươi biết ta là một người tiết kiệm rồi đấy, đoạn đường này ăn uống xa xỉ như vậy, ta làm không được.
- Ta tin.
Phương Giải gật đầu:
- Để ngươi hết ăn lại uống không thành vấn đề, để ngươi tự chi tiền mua ăn mua uống mới khó.
- Người hiểu ta, chỉ có Phương Giải.
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải với vẻ tán thưởng, quay đầu liếc nhìn Mạt Ngưng Chi một cái, hạ giọng nói:
- Còn không phải vì cô vợ phá sản kia của ngươi. Đoạn đường này ăn uống đều là thứ đắt nhất, ở nhà trọ đều chọn tam lấy tứ, sạch sẽ vẫn chưa được, còn phải cam đoan đồ ăn tinh tế, bất kỳ lúc nào cũng phải có nước nóng để tắm rửa. Ngươi nói xem, ngươi xuất thân từ thám báo, mười ngày nửa tháng không tắm cũng là chuyện bình thường, mùi thiu mới ra rượu ngon, nhưng sao ngươi lại tìm được một cô vợ khó tính như vậy?
Phương Giải lườm y một cái:
- Ta nói đó là vợ ta khi nào?
- Thôi đi.
Hạng Thanh Ngưu nhỏ giọng nói:
- Phụ nữ có chồng kia mạnh mẽ vô cùng, nàng ta nói nàng ta và ngươi đã từng đánh cuộc, hoặc là nàng ta giết ngươi, hoặc là ngươi ngủ với nàng ta! Mẹ nó chứ, đây là định chung thân khí phách nhất mà ta từng nghe thấy.
- Biến đi!
Phương Giải mắng một câu, hận không thể một cước đá bay tên mập này.
- Ta sẽ giải thích cho ngươi!
Hạng Thanh Ngưu vỗ vai của Phương Giải, dùng giọng điệu ngươi hiểu, ta cũng hiểu:
- Mạng của ngươi rất cứng, trải qua nhiều năm như vậy vẫn còn sống, xem tướng của ngươi thọ không kém gì con ba ba…Hơn nữa ta có dư cảm, cô nàng kia không dễ gì giết ngươi. Đương nhiên, ngươi muốn ngủ với cô nàng cũng không dễ dàng như vậy. Tuy nhiên ta tin tưởng ngươi vô sỉ hơn nàng ta, cho nên người thắng cuối cùng nhất định là ngươi.
Phương Giải lại gần dùng thanh âm còn nhỏ hơn:
- Hiện tại nàng ta đã tới cảnh giới nào rồi?
Hạng Thanh Ngưu sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt quả nhiên ngươi rất vô sỉ nhìn Phương Giải:
- Lúc trước ngươi ước định với nàng ta rất khí phách cơ mà, sao bây giờ không giống đàn ông chút nào thế?
- Nhanh nhanh nói!
- Cho dù không bằng ta nhưng cũng không kém là bao nhiêu. Cô nàng kia cực kỳ tà môn, tu vị tiến triển kinh người.
- Mẹ nó chứ…
Phương Giải cúi đầu mắng một câu:
- Thật biến thái.
- Đúng vậy a.
Hạng Thanh Ngưu ôm vai Phương Giải, cúi đầu nói:
- Việc này trách ai, còn không phải lúc trước ngươi ngu ngốc ước định với nàng ta sao? Nếu là đàn ông thì nên có khí phách! Có đôi khi chịu thiệt thòi thì càng chứng tỏ mình là đàn ông.
- Phải nói với nàng ta thế nào?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu hắng giọng một cái:
- Khụ khụ… điều này…lúc trước ngươi nên nói với nàng ta rằng…ta thắng, ta ngủ với cô! Cô thắng, cô ngủ với ta!
Phương Giải gật đầu:
- Thật đúng là có lý.
- Có phục không?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Phục bố nhà ông.
Phương Giải đá vào mông Hạng Thanh Ngưu một cái, sau đó nhìn nhìn Mạt Ngưng Chi:
- Xin chào.
Mạt Ngưng Chi nhìn hắn:
- Chào.
Đinh đinh, bên ngoài thân thể Phương Giải không ngừng có ánh lửa tóe lên, rất là kịch liệt, thật giống như có người liên tục đâm ra mấy trăm kiếm, thanh âm vang lên liên tiếp.
- À?
Mạt Ngưng Chi nao nao, sau đó hai mắt sáng ngời:
- Như vậy thì càng thêm có ý tứ.
Ngay vừa rồi, ánh mắt của Mạt Ngưng Chi đã tấn công ít nhất 360 lần, mà Phương Giải dùng kim loại lực và thổ lực tạo thành lớp bảo vệ hai tầng, ngăn cản mâu nhận của Mạt Ngưng Chi. Hai người gặp nhau thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng Phương Giải khẳng định rằng lúc Mạt Ngưng Chi thấy hắn liền sẽ ra tay, hơn nữa tuyệt sẽ không nói trước cho hắn một tiếng.
Phương Giải cười nói:
- Sốt ruột muốn giết ta như vậy, lúc trước làm kẻ thay thế cho ta ba năm, việc này quả thực không thể bao biện được. Tuy nhiên nếu không vì thế, cô cũng đã không có tu vị như ngày hôm nay. Nói nhân họa đắc phúc cũng chưa đủ, cho nên cô có thể tạm gác bỏ việc giết ta hay không?
- Không.
Đôi mắt của Mạt Ngưng Chi hơi nheo lại, đẹp như vầng trăng khuyết. Khuôn mặt lúc này của nàng rất đáng yêu, nhưng lại có một sự ma mị:
- Ta muốn giết ngươi, không phải vì ba năm kinh nghiệm kia, chỉ là vì ta muốn giết ngươi, đơn giản như vậy thôi. Nhất là lúc ở trên đường cái số hai mươi ba phía đông, ngươi nói nhất định phải…từ lúc đó, ta càng muốn giết ngươi.
Phương Giải bĩu môi:
- Lý do đấy mà cũng tính.
Hai mắt Mạt Ngưng Chi cong lại, càng mê người:
- Tốt, giờ ta ở chỗ này, ngươi tới đây đi.
Phương Giải liếc nhìn Hạng Thanh Ngưu một cái:
- Nếu nàng ấy muốn giết ta, ta giết ngươi trước.
Hạng Thanh Ngưu nhún vai:
- Ngươi đánh không lại ta.
- Ta vẫn làm được lưỡng bại câu thương.
Phương Giải không muốn nói chuyện tào lao với Hạng Thanh Ngưu nữa, kéo y sang một bên, sau đó hít sâu vào một hơi:
- Trước khi Nhị sư huynh của ngươi chết, ông ấy có nhờ ta chuyển lời cho ngươi.
Hạng Thanh Ngưu hơi biến sắc, cố nhịn xuống, cười nói:
- Lão quỷ dông dài kia, sắp chết còn muốn chuyển lời, thật đáng nghét…huynh ấy nói gì?
- Ông ấy nói…bảo Thanh Ngưu giảm béo đi, béo quá khó tìm vợ.
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc, vội vàng hỏi:
- Chỉ có một câu đó.
- Đúng vậy.
Phương Giải gật đầu.
Hạng Thanh Ngưu ngẩng đầu nhìn trời, lớn tiếng mắng:
- Hạng Thanh Tranh, con mẹ nhà huynh, lão tử có cưới được vợ hay không liên quan đếch gì tới huynh. Sắp chết mà con mẹ nó không nói được một câu hữu dụng nào. Cho dù không lưu lại cho lão tử võ lâm bí tịch gì đó, cũng phải lưu lại mấy trăm vạn lượng bạc cho lão tử xài chứ. Còn chưa tính sổ với huynh, huynh đã chết rồi…Mấy năm nay đệ vì ai mà kiếm bạc? Cái tên khốn kiếp này, huynh là tên khốn kiếp! Huynh…lão tử cứ mập đấy, huynh quản được à, thích thì xuống mà quản…
Mập mập ngồi xuống đất, chỉ lên trời mắng mỏ, giống như người đàn bà chanh chua.
Y gào khóc, nước mắt rơi như mưa.
Lúc trước còn đang cười vui, một giây sau đã khóc khàn cả cổ.
Không ai cảm thấy buồn cười.
…
…
- Có phải ngươi đoán được sau khi Trác tiên sinh tới núi Thanh Nhạc, ta nhất định sẽ mang theo vợ ngươi tới tìm ngươi đúng không?
Hạng Thanh Ngưu lau nước mắt nước mũi, hỏi.
Phương Giải lấy khăn tay từ trong ngực đưa cho Hạng Thanh Ngưu, lắc đầu nói:
- Người như ngươi, ở trong đạo môn chỉ dựa vào bối phận cao ngồi ăn chờ chết, vào giang hồ thì dựa vào mấy trò xiếc để lừa tiền lừa tình, nhưng ngươi có một tính tốt, đó là đã hứa tới gặp ta liền nhất định sẽ tới.
- Phì!
Hạng Thanh Ngưu gắt một cái:
- Ta thừa nhận việc ngồi ăn chờ chết và lừa tiền, nhưng nói ta lừa tình thì ta không thể nhẫn nhịn. Dù gì lão tử cũng là đạo tôn ngây thơ nhất từ trước tới nay của Đạo tông, người đã thủ thân như ngọc trong nhiều năm, vậy mà từ miệng ngươi lại trở thành một dâm ma vậy?
- Ngươi thực sự chưa từng lừa tình?
Phương Giải lại gần hỏi.
- Trời đất chứng giám!
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Nếu ta lừa ngươi, ngũ lôi oanh đỉnh.
Phương Giải ngẩng đầu nhìn trời:
- Ông trời, tên khốn kiếp này rất không đáng tin, tới lúc ông cho sét xuống rồi.
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn hắn:
- Nói đi, bọn ta vốn đã tới đại doanh núi Chu Tước rồi, ngươi lại không cho ta ăn uống thoải mái trong nhà của ngươi, mà phái người dẫn ta tới đây là để làm gì? Được rồi, được rồi, ngươi tìm tới ta mười phần là không có chuyện tốt, cho nên ngươi giới thiệu cho ta xem thành Ung Châu này có món ăn gì ngon không.
- La Diệu
Phương Giải nói hai chữ.
Hạng Thanh Ngưu lập tức biến sắc:
- Khi nào?
Phương Giải nói:
- Chậm nhất là ngày kia.
Hạng Thanh Ngưu lập tức xoay người:
- Tiểu Tuấn, Tiểu Mỹ, hai người các ngươi nhanh chóng thu thập đồ đạc, Đạo gia ta muốn chạy trốn!
Hai tiểu đạo đồng này từ sau khi chia tay Hạng Thanh Ngưu ở thảo nguyên, hai người nghe lời của Hạng Thanh Ngưu trở về núi Thanh Nhạc. Lần này Hạng Thanh Ngưu rời đi lại mang theo hai người bọn họ, dọc theo con đường này chịu đủ mọi tra tấn.
Hai tiểu đạo đồng nghe thấy vậy liền xoay người rời đi, Hạng Thanh Ngưu cũng đi vài bước sau đó quay đầu hỏi Phương Giải:
- Ngươi không nói đùa?
Phương Giải gật đầu.
Hạng Thanh Ngưu mắng một tiếng, lại quay trở lại:
- Ta biết ngay ngươi tìm ta là không có chuyện tốt gì rồi mà. Lão tử là đạo tôn trẻ tuổi nhất của Đạo tông trong nhiều năm qua, là nhân vật ngưu bức đã được lưu danh sử sách, vậy mà con mẹ ngươi lại tính toán cho ta tráng niên mất sớm. Ngày kia đúng không? Tối nay ngươi phụ trách tìm cho ta con gái. Đạo gia ta không thể tới chết còn chưa biết tư vị của nữ nhân như thế nào. Không, phải tìm tới mười cô, mệt chết mới thôi!
Thấy Phương Giải cười cười nhìn mình, Hạng Thanh Ngưu hỏi:
- Có kế hoạch gì chưa?
- Có
Phương Giải rất nghiêm túc đáp:
- Nhưng không nắm chắc.
Hạng Thanh Ngưu nhìn nữ nhân trắng bệch ở trong phòng:
- Nữ nhân kia là ai? Nhân tình của La Diệu?
Phương Giải gật đầu:
- Đạo tôn tuệ nhãn như đuốc.
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:
- Tuệ nhãn cái chim…cái trò này cũng quá cũ rồi, trước khi giết ai phải tìm hiểu người đó rõ ràng, muốn hiểu người đó rõ ràng thì phương pháp xử lý trực tiếp nhất chính là tìm tới nhân tình của y. Người của Hình Bộ nếu muốn điều tra vị quan nào, liền bắt nữ nhân thân cận với y nhất để hỏi, so với thẩm vấn trực tiếp còn hiệu quả hơn nhiều.
Y hơi sửng sốt hỏi Phương Giải:
- Không phải ngươi định để ta giúp ngươi hỏi bà ta đấy chứ? Ngươi đừng đùa, bà ta không xinh đẹp, cho dù Đạo gia ta dùng mỹ nhân kế hiến thân cũng phải xinh một chút chứ?
- Ngươi mới là đùa…
Phương Giải không để ý tới y, mà là hỏi Mạt Ngưng Chi:
- Giúp ta một chuyện.
Mạt Ngưng Chi thản nhiên hỏi:
- Lý do?
Phương Giải ngẫm nghĩ một lúc, rất nghiêm túc nói:
- Cô muốn giết ta hay là muốn nhìn thấy người khác giết ta?
Mạt Ngưng Chi trầm mặc một lúc, sau đó bước vào căn phòng.
- Làm sao ngươi biết nàng ta sẽ giúp ngươi?
Hạng Thanh Ngưu tò mò hỏi.
- Bởi vì nàng ta thực sự rất muốn giết ta.
Phương Giải đáp.
…
…
Thành Trường An
Cung Thái Cực
Một nam tử mặc giáp trụ, dáng người khôi ngô chậm rãi đi vào điện Thái Cực, rất ngạc nhiên đánh giá tòa đại điện này. Đây là một nam tử rất hùng tráng, toàn thân tản mát ra một sự uy áp khiến người ta không dám nhìn thẳng. Ai từng giết rất nhiều người sẽ có một khí chất lạnh lẽo, mà trên người ông ta, khí chất này cực kỳ đậm đặc.
Sau khi ông ta đi vào đại điện, ánh mắt vẫn đánh giá tòa đại điện, cuối cùng dừng ở cái ghế rồng bằng vàng rực rỡ đặt ở phía rên. Mà Hưng Hoàng Hoàng Đế Dương Thừa Càn của Đại Tùy, thì vẻ mặt sợ hãi ngồi trên ghế. Đối mặt với nam tử này, Dương Thừa Càn có một cảm giác vô lực.
Chính là ông ta, sau khi trăm vạn đại quân của La Diệu bao vây Trường An, ông ta đã suất quân đánh bại La Diệu, còn khiến La Diệu bị thương.
Dương Thừa Càn thật không ngờ, Dương gia còn chuẩn bị một chiêu như vậy ở phía sau. Tới hiện tại y cũng hiểu được, vì sao lúc trước phụ thân Dương Dịch sắp chết mà còn tự tin và kiêu ngạo như vậy. Cũng hiểu được vì sao trước khi chết, Dương Dịch lại nói ra một điều khủng bố như vậy với y.
Lúc ánh mắt của nam tử hùng tráng dừng lại trên người Dương Thừa Càn, Dương Thừa Càn không dám ngồi tiếp trên ghế rồng, mà là vội vàng đứng lên, cúi thấp đầu, giống như một đứa nhỏ bị thầy giáo trách phạt.
- Ngươi là Hoàng Đế.
Nam tử hùng tráng khẽ cau mày:
- Sao có thể cúi đầu với người khác? Phụ thân của ngươi có một tinh thần bất khuất không sợ, đã vì Đại Tùy mà trả giá hết thảy. Ngươi cũng nên như phụ thân ngươi, có sự uy nghiêm và kiêu ngạo của một vị Hoàng Đế.
Thân thể Dương Thừa Càn run lên, ngẩng đầu trả lời:
- Trẫm biết rồi.
- Nếu ta rời đi.
Nam tử hùng tráng khẽ gật đầu với Dương Thừa Càn:
- Nhiễu loạn này liền giao cho ta thu thập, bệ hạ chỉ cần ngồi yên trên long ỷ.