Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 639-2: Dù chết cũng không buông tha ((2))




Đội ngũ lẳng lặng đi xuyên qua bóng đêm, chim chóc không bị bừng tỉnh, mây trên trời vẫn nhàn nhã bay. Đây là một đội kỵ binh quy mô gần một vạn, giống như một con trăn lớn bò về phía trước. Vó ngựa được bọc da dày, miệng ngựa bọc thiếc, để không phát ra âm thanh.

Dù đội ngũ rất yên lặng tiến về phía trước, nhưng sát khí phát ra lại nồng nặc.

Cách đội kỵ binh chừng năm dặm là một đội thám báo tinh nhuệ chừng ba mươi người. Trách nhiệm của bọn họ là tiêu diệt thám báo của quân địch, không để hành tung của đại đội bị bại lộ. Những thám báo này hiển nhiên được huấn luyện kỹ càng, trong đêm đen giết thám báo kẻ thù một cách đơn giản.

Bọn họ đi qua đi lại kiểm tra, bảo đảm không sót lại kẻ địch nào.

Trước mắt xuất hiện ánh lửa, đội thám báo dừng lại, sau đó phái người báo tin cho đại đội binh mã.

Thủ lĩnh thám báo xuống ngựa, giấu ở đằng sau một ngọn đồi nhìn ánh lửa phát ra từ đèn dầu phía trước. Đó là một doanh trại kéo dài chừng vài dặm. Nhìn số lượng đèn dầu trong đại doanh, hẳn là có không ít hơn ba vạn.

- Đây là viện quân của Nam Yến. Chúng ta vượt qua đội của Mộ Dung Vĩnh rồi tới đây, người Nam Yến tuyệt đối không ngờ rằng chúng ta lại tới nơi này….Căn cứ vào tình báo tìm hiểu được, tuy binh lực của đội quân Nam Yến này không ít, nhưng không có nhiều lão binh. Bởi vì tốc độ tiến quân của quân đội Nam Yến quá nhanh, Mộ Dung Sỉ phải tổ chức viện quân một cách vội vã. Cũng chính vì Mộ Dung Vĩnh tiến quân quá nhanh, bỏ lại rất nhiều thành trì phía sau mà không đánh. Mà đám viện quân Nam Yến này, chính là phụ trách tiêu diệt các thành trì đó.

Y nói thật nhỏ vài câu, chỉ vào doanh trại kia, nói:

- Hai đội tới đó, xem có trạm gác ngầm nào không. Nếu như có thì tiêu diệt. Nhiều nhất nửa canh giờ binh mã của Đại tướng quân sẽ tới. Nếu chậm trễ việc đạp doanh đêm nay, đầu của ta còn không đủ phân lượng, chứ nói chi là các ngươi!

Thám báo dưới trướng lên tiếng, hai đội trưởng mang theo người của mình lặng lẽ tới đại doanh bên kia.

Chừng nửa canh giờ sau, thủ lĩnh thám báo nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn, phát hiện đại đội kỵ binh đã tới. Y lập tức đứng dậy nghênh đón.

- Đại tướng quân, đều đã thanh lý xong. Viện binh Nam Yến không ngờ rằng chúng ta lại đi thẳng tới đây.

Người này, chính là Trần Hiếu Nho.

- Ừ.

Phương Giải kéo khăn đen lên che mặt, rút Triều Lộ đao từ sau lưng ra, sau đó vỗ đầu bạch sư:

- Dân thảo nguyên hay nói nơi nào có thảm họa chiến tranh thì nơi đó xuất hiện mày. Sau khi theo ta, có khả năng phải sửa lại…là mày tới nơi nào, nơi đó không còn họa chiến tranh.

Hắn chỉ Triều Lộ đao về phía trước:

- Đạp doanh!

Theo tiếng kèn hiệu lệnh, kỵ binh tăng tốc đi theo sau bạch sư. Khoảng cách chỉ chưa tới một dặm, với tốc độ của khinh kỵ binh mà nói, nhoáng cái là tới. Nếu không phải Phương Giải cố ý khống chế tốc độ, thì bạch sư đã vượt qua đại đội binh mã, lao tới đại doanh của quân đội Nam Yến rồi.

Phương Giải giục bạch sư nhảy qua hàng rào. Lúc bạch sư nhảy lên, đồng thời hàng rào bốc lên ngọn lửa màu đỏ. Rất nhanh ngọn lửa tạo thành một lỗ hồng trên hàng rào đại doanh Nam Yến. Khinh kỵ binh Hắc Kỳ Quân mặc áo giáp màu đen tràn vào từ lỗ hổng, sau đó châm lửa vào mũi tên bắn vào đại doanh. Rất nhanh ngọn lửa lan ra khắp đại doanh.

- Địch tập kích!

- Địch tập kích!

Thẳng tới khi Hắc Kỳ Quân xông vào, quân đội Nam Yến mới phản ứng tới. Không phải là bọn họ thiếu đề phòng, mà là bọn họ cho rằng nơi này làm sao có thể xuất hiện quân địch. Binh lính bối rối xông ra lều vải, ngay cả bì giáp cũng không kịp mặc. Một sĩ binh mới chui ra từ lều vải, bóng đen vượt qua người y, theo sát đó là máu phun ra từ cổ. Thậm chí y còn chưa kịp nhìn thấy người giết mình thì đã ngã xuống rồi.

Sau khi kỵ binh Hắc Kỳ Quân xông vào đại doanh, liền lao thẳng về phía trước. Trong tiếng la hét thất kinh của binh lính Nam Yến, Hắc Kỳ Quân chia làm ba đội, giống như cái đinh ba chém giết những binh lính Nam Yến chạy trốn. kỵ binh xua đuổi bại binh Nam Yến về phía sau đại doanh.

Chưa tới một canh giờ, tinh kỵ Hắc Kỳ Quân đã giết xuyên qua đại doanh Nam Yến.

Phương Giải giục bạch sư tới trung tâm đại doanh, chính là nơi tối nhất ở đằng xa xa kia.

Nơi này là một tòa biên thành, ngay cả cây đuốc cũng không thắp lên, chứng tỏ trong thành đã cạn kiệt tới cực hạn.

- Trong thành còn biên quân nào sống không? Ta là tướng lĩnh triều đình mang theo viện quân tới giải cứu các ngươi.

Hắn ngẩng đầu hô to.

- Có!

Một đám người xuất hiên trên tường thành:

- Chúng tôi vẫn còn sống! Chỉ cần không chết, biên quân tuyệt sẽ không từ bỏ biên thành.

Thanh âm khàn khàn, nhưng đầy khí phách.

Nghe thấy câu này, trong lòng Phương Giải liền rung động!

Tòa biên thành nho nhỏ này tên là thành Hộ Xã, là một tòa thành bình thường trong rất nhiều biên thành của đế quốc Đại Tùy. So với vài tòa biên thành nổi tiếng vì một số sự kiên như thành Bạch Thủy cách đây trăm dặm, thành Phượng Hoàng phía đông biên cương, thành Phan Cố phía tây biên cương, thành Hộ Xã này đã định trước là không có nhiều người biết đến.

Nhưng giống như thành Bạch Thủy, thành Phượng Hoàng, thành Phan Cố, nơi này cũng có những binh lính biên quân tràn đầy nhiệt huyết. Dù mất đi hậu cần tiếp tế, phải đi ra ngoài săn bắn, nhưng dựa vào một trái tim dũng cảm, thà chết bảo vệ dân chúng phía sau, bọn họ vẫn không rời đi.

Cho dù, bọn họ bị mấy vạn kẻ địch bao vây.

Đời sau lúc nói tới những trận chiến tranh, thường thường sẽ rất kích động nói tới những trận đại chiến khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, rất ít người nhớ tới trong những tòa biên thành kia, có bao nhiêu nam tử không có tiếng tăm gì chiến đấu tới giây phút cuối cùng. Mà tên tuổi của những binh lính biên quân này, cũng đã định trước không thể trở thành diễn viên chính của lịch sử.

Nhưng mỗi người bọn họ, đều đáng giá ghi nhớ.

Những biên quân trong thành Hộ Xã dù không thể bảo vệ được quê hương phía sau, nhưng mỗi người trong bọn họ đều tận chức tận trách với cương vị của mình. Có lẽ mọi người không thể nghĩ ra, một tòa biên thành đã cạn kiệt tới mức ngay cả cây đuốc cũng không thắp lên nổi, thì bọn họ dựa vào cái gì chống đỡ được tới bây giờ. Có lẽ mọi người cũng không thể tin nổi, những người còn sống trong tòa biên thành này đặt thi thể đã chết của đồng đội bên cạnh người sống để mê hoặc kẻ địch, vẫn không có ai trong bọn họ nghĩ tới mở cửa thành đầu hàng.

Đây là một đoạn lịch sự rất bao lao hùng vĩ nhưng cũng rất mâu thuẫn. Ở nơi phồn hoa của Trung Nguyên, những người có năng lực và đảm phách phất cờ tạo phản, không hề tôn trọng cái gọi là đế quốc Đại Tùy. Mà ở biên thành, nơi có cuộc sống khổ sở nhất, những binh lính biên quân vẫn nắm chặt binh khí trong tay, bảo vệ chiến kỳ đỏ rực trên tường thành.

Quân đội Nam Yến ở bên ngoài thành bị Hắc Kỳ Quân hung hăng mở ra. Sau đó Hắc Kỳ Quân liền chia ra nhiều nhóm tiêu diệt từng bộ phận một, đẩy quân đội Nam Yến lui sâu về đại doanh. Kỵ binh Hắc Kỳ Quân dùng tốc độ cực nhanh phá tan một đội Nam Yến mới tập hợp được.

Binh lính Nam Yến bắt đầu chạy tán loạn, như ruồi mất đầu, không có phương hướng.

Trong đêm đen, bọn họ không thể xác định được hướng nào an toàn, nhưng bọn họ vẫn tự nói với mình rằng tiếp tục chạy đi, muốn sống thì đừng nên dừng lại. Đêm tối khiến cho bọn họ mất đi cảnh giác, cũng khiến cho rất nhiều người mất đi sinh mạng. Nhưng cũng chính nhờ đêm tối, mà rất nhiều người tìm được đường sống.