Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 627-2: Nhiệt tình của Nam Huy Đạo ((2))




Trước khi vào thành, Chỉ Huy Sứ của Kiêu Kỵ Giáo Trần Hiếu Nho đã nói nhỏ vào tai Phương Giải mấy câu, Phương Giải khẽ nhíu mày sau đó gật đầu, phân phó vài câu, Trần Hiếu Nho lập tức rời đi. Lưu Địch và Vũ Văn Ba liếc nhau một cái, trong mắt đầy ý cười.

Biểu hiện của hai người này rất nhiệt tình, coi Phương Giải như nhân tài ngàn năm không có một. Phương Giải đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm rồi, nên đã quen mấy lời nịnh hót, chỉ khiêm tốt mỉm cười đáp lại. Đỗ Kiến Chu vốn đang sợ đám người Lưu Địch giống như Trần Vĩnh Di của Bắc Huy Đạo làm khó Phương Giải, thấy hai người kia nhiệt tình như vậy, âm thầm thở phào, nụ cười cũng thoải mái hơn.

Chỉ có điều trong lòng ông ta vẫn vướng mắc một chuyện, chính là đám người Lưu Địch kiểu gì cũng không chịu đáp ứng Phương Giải mang đi một vạn quận binh. Việc này dù sao cũng là một tai họa ngầm, ai biết Phương Giải có bão nổi hay không.

Đoàn người đi thẳng tới nha môn Tổng Đốc. Đỗ Kiến Chu đã phái người mang mấy đầu bếp tốt nhất trong thành tới, chờ sẵn ở phòng bếp của nha môn. Đợi mọi người ngồi xuống, đồ ăn đầy màu sắc được đưa lên. Tây Nam đất lành, cho nên việc ăn uống cũng rất được chú ý. Những món ăn này được làm tinh sảo hơn phương bắc rất nhiều. Phương Giải bôn ba nhiều năm ở bên ngoài, nhưng vẫn có nhiều món ăn không gọi được tên.

Hắn cũng không rụt rè, hễ là đồ ăn không biết tên liền hỏi một câu. Khiến đám người Lưu Địch và Vũ Văn Ba càng thêm khinh thường hắn.

- Đây là món sở trường của Túy Nguyệt Lâu, tên là Song Sư Đạp Nguyệt.

Đỗ Kiến Chu chỉ vào đồ ăn vừa bưng lên, giới thiệu:

- Cách làm rất cầu kỳ, nên hương vị cũng là hạng nhất. Lúc trước tiên đế nam tuần tới đây, cực kỳ thích món này.

- Vậy à?

Phương Giải nói:

- Vậy thì ta phải nếm thử xem.

Lời này khiến trong lòng mọi người cười lạnh, tự nhủ, quả nhiên là đồ nhà quê. Đã nói là đồ ăn mà tiên đế thích, cho dù ngươi có hứng thú thì cũng không thể nói trắng ra như vậy. Chỉ riêng điều này cũng có thể khiến Ngự Sử tố cáo. Đương nhiên, giờ đang thời loạn thế, ai rảnh hơi để ý tiểu tiết đó.

- Phương tướng quân vì giải nguy cho dân chúng Nam Cương, không tiếc ngàn dặm xa xôi mang binh xuôi nam, đúng tấm gương sáng cho chúng tôi noi theo!

Đỗ Kiến Chu cười nói:

- Đại Tùy có nhân tài như Phương tướng quân, lo gì không bình địch giặc cướp?

- Đúng vậy!

Lưu Địch nâng chén rượu lên, nói:

- HÔm nay có thể ngồi uống rượu với thiếu niên anh hào như Phương tướng quân, trong lòng ta cũng rất vui mừng kính nể. Kính nể vì cách làm người của Phương tướng quân, vui mừng vì có cơ hội được gặp Phương tướng quân. Có câu hơi không nhân nghĩa với dân chúng Nam Cương…nếu không phải Nam Cương gặp nạn, chỉ sợ ta không có cơ hội được gặp Phương tướng quân, người mà ta ngưỡng mộ từ lâu.

Mọi người đều cười, nâng chén kính Phương Giải.

Phương Giải uống một ngụm, lại khiêm tốn vài câu, rồi trực tiếp hỏi Đỗ Kiến Chu lương thảo đã chuẩn bị xong chưa. Đỗ Kiến Chu đáp rằng đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Phương tướng quân phái người kiểm tra.

- Hơn nữa ta đã phái người an bài, hôm nay mỗi sĩ binh của Hắc Kỳ Quân đều được ăn đồ ăn nóng. Ta đã để dân chúng toàn thành bận bịu, có rượu thịt mà nha môn Tổng Đốc bỏ tiền ra, để dân chúng làm đồ ăn ngon nhất đưa tới quân đội. Binh lính đi xa mệt nhọc vì muốn bảo vệ sự thái bình của Nam Cương, chúng tôi sẽ cố gắng làm hết sức có thể.

- Ta thay mặt các tướng sĩ dưới trướng cảm ơn đại nhân!

Phương Giải chắp tay, âm thầm nháy mắt ra hiệu cho Nhiếp Tiểu Cúc. Tuy Nhiếp Tiểu Cúc thoạt nhìn thô kệch, nhưng đầu óc rất thông minh, lập tức hiểu ý của Phương Giải. Y cáo từ rời đi, lệnh cho Kiêu Kỵ Giáo và người của thân binh doanh cẩn thận kiểm tra đồ ăn mà dân chúng đưa tới. Tuy biết rằng không có khả năng ám hại, nhưng vẫn phải cẩn thận chút. Nếu chẳng may mấy vạn đại quân bị bỏ thuốc ở chỗ này, vậy thì chết rất oan uổng.

Phương Giải làm vậy cũng chỉ vì cẩn thận. Kỳ thực trong lòng cũng biết điều đó không có khả năng. Nếu muốn đầu độc bốn vạn binh mã, thì trong khoảng thời gian ngắn khó mà kiếm được nhiều thuốc độc như vậy.

Đợi rượu qua ba vòng, Phương Giải buông chén rượu xuống, nghiêm nghị nói với Đỗ Kiến Chu:

- Tuy tỵ chức mới tới Nam Huy Đạo, nhưng đã sớm nghe tới uy danh của Tổng Đốc đại nhân. Tỵ chức biết, bệ hạ có mấy lần khen đại nhân là tấm gương của các quan viên Đại Tùy. Tỵ chức vẫn rất kính trọng và ngưỡng mộ đại nhân, cho nên có mấy lời nếu không nói ra liền bất kính với đại nhân.

Đỗ Kiến Chu tưởng Phương Giải muốn hỏi tới chuyện một vạn quận binh, ông ta cười nói:

- Phương tướng quân có gì cứ nói thẳng, tuy chúng ta mới chỉ gặp mặt lần đầu, nhưng giống như đã quen. Có chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ không chối từ.

- Một khi đã như vậy, vậy thì tỵ chức nói thẳng.

Phương Giải dừng lại một chút rồi nói:

- Trước khi đại quân tới thành Đại Cô, ta từng phái một số thuộc hạ tới nơi này trước, nhằm thăm dò chỗ nghỉ ngơi cắm trại cho đại quân. Những người đó đều là thân binh của ta, chỉ có điều sau khi tới thành Đại Cô, ta lại mất liên hệ với bọn họ. Nơi đây là nằm dưới sự quản lý của đại nhân, cho nên tỵ chức không dám làm chủ, kính xinh đại nhân hỗ trợ điều tra.

Nghe hắn nói vậy, Đỗ Kiến Chu hơi sửng sốt:

- Có việc này?

Ông ta quay đầu nhìn về phía Quận thủ Ngưu Tế Nguyên:

- Gần đây trong nha môn có vụ án nào không?

Ngưu Tế Nguyên đâu dám chậm trễ, cẩn thấn suy nghĩ một lát rồi đứng dậy trả lời:

- Bẩm đại nhân, gần đây trong thành thái binh vô ưu, không xảy ra vụ án gì cả. Không biết Phương tướng quân phái bao nhiêu thân binh tới?

- Hai mươi bốn người…

Phương Giải đáp.

- Nhiều người như vậy…

Ngưu Tế Nguyên nói:

- Nếu nhiều người như vậy xảy ra chuyện, thân là quan địa phương, tỵ chức tất nhiên không thể không biết gì. Liệu có khả năng người của Phương tướng quân lạc đường hay không?

Ngay cả y cũng cảm thấy lời này của mình không ổn, cười ngượng ngùng, nói:

- Sau khi trở về, tỵ chức lập tức phái người đi điều tra.

Chính lúc này, Trần Hiếu Nho bước nhanh vào, lạnh lùng nhìn mấy người ngồi ở đây rồi tới gần Phương Giải nói nhỏ vài câu. Phương Giải nhướn mày, cầm lấy bầu rượu tự rót cho mình một chén, uống rồi nói:

- Hôm nay vừa thấy chư vị đại nhân ta liền cảm thấy sự nhiệt tình của Nam Huy Đạo. Hóa ra mấy thân binh của ta được người mời tới nhà làm khách rồi. Nếu rượu đã uống, thịt đã ăn, thịnh tình của địa phương cũng đã nhận được, liệu có phải tới lúc thả mấy thủ hạ của ta trở về nghe lệnh không?

Lời này vừa ra, Đỗ Kiến Chu liền biến sắc.

Nguy rồi!

Trong lòng ông ta căng thẳng, tự nhủ, là ai rảnh rỗi như vậy, lại dám trêu chọc tên họ Phương kia?