Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 618: Thế giới này có bao nhiêu mộng xuân thu




Trong đại sảnh nghị sự có vẻ lạnh tanh, cho dù có không ít người trong này. Hai vị Tổng Đốc đại nhân tự mình tới nhà, nói như thế nào cũng là một chuyện lớn. Nhưng ở trong này, thân phận của bọn họ chỉ là khách bình thường. Đám hạ nhân rất khách khí dâng trà, thái độ tôn kính, nhưng hai vị Tổng Đốc nhìn ra được, không ai ở đây kính sợ bọn họ.

Vị nam tử trẻ tuổi ngồi ở soái vị kia mang theo nụ cười ôn hòa trên mặt, hơn nữa nói chuyện cũng rất khách khí. Nhưng bọn họ nhìn ra được, người thanh niên này cũng không kính sợ gì cả.

Có lẽ đôi bên khách khí lại lạnh nhạt, khiến Trì Hạo Niên và Chung Tân đều có chút không thoải mái. Hai người bọn họ nhìn nhau, đều không biết mở miệng như thế nào. Với địa vị như bọn họ, tới chỗ nào chẳng được tiền hô hậu ủng? Mặc dù là lúc Đại Tùy hùng mạnh nhất, bọn họ vào kinh báo cáo công tác, Hoàng Đế Đại Tùy cũng sẽ hỏi han ân cần.

Cho nên trong một khoảnh khắc, Chung Tân thậm chí muốn phẩy tay áo rời đi.

Nhưng người như bọn họ, tất nhiên sẽ không làm như vạy.

- Đi tới đây mới biết được Phương tướng quân trị quân tốt như thế nào.

Vì giảm bớt xấu hổ, Trì Hạo Niên cười nói:

- Binh hùng tướng mạnh, huấn luyện nghiêm ngặt. Nhìn binh biết tướng, từ điểm này đã nói lên rằng Phương tướng quân chính là tài năng bất thế. Lúc trước Phương tướng quân mang theo thánh mệnh tới Ung Châu, ta vốn định tới thăm hỏi nhưng công vụ quấn thân không thể thoát được, trong lòng rất tiếc nuối. Hôm nay rốt cuộc được trông thấy Phương tướng quân, coi như giải một chuyện ăn năn trong lòng.

Phương Giải cười nói:

- Tỵ chức cũng nghe nói hiền danh của đại nhân, chỉ có điều phải bôn ba bốn phía nên không có cơ hội cầu kiến. Hôm nay hai vị đại nhân cùng tới, thật vẻ vang cho Hắc Kỳ Quân.

Nói mấy câu khách sáo, Trì Hạo Niên không tìm ra được điểm thích hợp nào để nói chuyện chính sự. Ông ta nhìn thoáng qua Ngô Nhất Đạo cúi đầu thưởng thức trà, bỗng nhiên tìm ra được cơ hội.

- Lần gần đây nhất gặp Tán Kim Hầu là sáu năm trước lúc ta tới Trường An gặp mặt thánh. Sáu năm không thấy, phong thái của Tán Kim Hầu vẫn như trước. Không ngờ trong đại doanh của Phương tướng quân có thể gặp được cố nhân, trong lòng thật vui vẻ.

Ngô Nhất Đạo cười nói:

- Lần trước vội vã chia tay với đại nhân, cũng không trò chuyện được mấy câu. Hôm nay đại nhân đã tới núi Chu Tước rồi thì chớ vội vã rời đi. Đại tướng quân đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, hôm nay không say không về.

- Tốt.

Trì Hạo Niên cười cười, chắp tay nói với Phương Giải:

- Làm phiền Đại tướng quân đã khoản đãi.

Ông ta rất tự nhiên xưng hô Phương Giải từ Phương tướng quân thành Đại tướng quân. Nếu đã tới đại bàn của người ta thì nên hướng theo tâm tư của người ta, đây là đạo lý cơ bản nhất. Mặc kệ chức Đại tướng quân có danh chính ngôn thuận hay không, thì hiện tại đã không quan trọng. Với binh lực của Phương Giải, chớ nói là Đại tướng quân, cho dù tự lập vi Vương cũng không ai quản lý được.

Chung Tân vốn tưởng rằng Phương Giải đang ở đại doanh bên ngoài Lương thành, về sau lại nghĩ Phương Giải đang ở trong đại doanh bên ngoài Huệ An. Hiện tại mới biết, hóa ra vị nhân tài mới xuất hiện của Đại Tùy này một mực ở trong đại doanh núi Chu Tước. Điều này làm Chung Tân rất không thoải mái trong lòng. Có một cảm giác bị người ta khinh thường. Mỗi ngày mình phải sống trong sự lo lắng, khó có thể bình an, mà người ta thủy chung vẫn ở nhà, giống như không xảy ra chuyện gì vậy.

Điều khiến ông ta không được tự nhiên, chính là dù ông ta đã rất coi trọng Phương Giải, nhưng vẫn bị Phương Giải lừa.

Phương Giải bày ra tư thế ở ba tòa thành quan trọng là Lương thành, Huệ An, Ngô Hưng, còn phái Tôn Khai Đạo đàm phán một cách không nhún nhường, giống như là thật. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Hắc Kỳ Quân lại vòng tới chỗ khác của Bắc Huy Đạo để gây loạn. Đội kỵ binh kia không công thành đoạt đất, thậm chí không cướp đoạt lương thực, mà chỉ bắt cóc tống tiền. Hiện tại Phương Giải có thể coi là một phương hào kiệt, nhưng không ngờ lại phái một đội kỵ binh làm cái chuyện chỉ có thổ phỉ mới làm như vậy. Bất kể thế nào ông ta đều có chút coi thường.

Nhưng khinh thường thì khinh thường, thủ đoạn này thật khiến cho ông ta đau đầu.

Trì Hạo Niên nói với Ngô Nhất Đạo:

- Ngày đó gặp Hầu gia ở kinh thành, ta từng cảm thán, Đại Tùy không thiếu gì cả, chỉ thiếu duy nhất vài tài năng trẻ tuổi khiến người ta tin phục. Lúc đó Đại Tùy còn an ổn, nhưng trong đám thanh niên không có kinh tài tuyệt diễm nào. Ai ngờ lời của ta vừa dứt, tên tuổi của Đại tướng quân lại bắt đầu nổi lên. Tính đi tính lại, trong số những người trẻ tuổi, Đại tướng quân vẫn là người nổi bật nhất.

Ngô Nhất Đạo cười nói:

- Ta nhớ ngày đó ta có nói với đại nhân, kỳ thực Đại Tùy không thiếu người trẻ tuổi tài năng, chỉ có điều thời thế như vậy, phần lớn mọi người đã bị mai một rồi. Nhưng so sánh với Đại tướng quân nhà ta mà nói, bọn họ vẫn còn kém nhiều lắm.

Trì Hạo Niên thật vất vả mới tìm được điểm đột phá, tất nhiên không thể bỏ qua:

- Đúng vậy a…Lúc trước Nam Cương gặp phiền toái, ta phái người hướng Giang Nam cầu viện, mấy tướng lĩnh trẻ tuổi nói rằng có hoàng mệnh trong người nên không dám tự ý rời cương vị. Kỳ thực đầu tiên bọn họ không có dũng khí ngăn cản kẻ địch cho quốc gia,, thứ hai là sợ tổn thất thực lực. Người như vậy, cuối cùng sẽ không có thành tựu lớn…

Đề tài tới đây, có vẻ như đã đi vào điểm chính.

Chung Tân cười nói:

- Đại tướng quân binh hùng tướng mạnh, vì triều đình thanh lý giặc cướp ở Hoàng Dương Đạo, chỉ chưa tới một năm ngắn ngủi, đã quét sạch toàn bộ nạn trộm cướp ở Hoàng Dương Đạo. Những người kia, làm sao có thể so sánh với Đại tướng quân được.

Tuy rằng trong lòng ông ta không thoải mái, nhưng không thể không nói ra những lời khiến người ta thoải mái.

Phương Giải làm bộ như ngạc nhiên:

- Hai vị đại nhân vừa nói gì? Nam Cương gặp phiền phức?

Hắn nhấp một ngụm trà, hỏi:

- Nam Cương đã xảy ra chuyện gì?

- Hóa ra Đại tướng quân còn chưa biết!

Trì Hạo Niên đứng lên, vẻ mặt tức giận kể lại chuyện Mộ Dung Sỉ hợp tác với Hột Vương xâm chiếm Bình Thương Đạo. Lời nói kịch liệt, vẻ mặt oán giận, nếu chỉ nhìn ông ta hiện tại, không ai hoài nghi lòng trung thành của ông ta với Đại Tùy. Vẻ mặt cùng giọng điệu đầy căm phẫn này, khiến cho người ta cảm thấy ông ta hận không thể cắn chết Mộ Dung Sỉ.

Phương Giải nghe xong, vỗ mạnh xuống bàn một cái, cả giận nói:

- Buồn cười! Cái tên Mộ Dung Sỉ kia quả nhiên là hạng tiểu nhân vô sỉ! Nếu không phải Hoàng Đế bệ hạ nhân từ, cái nơi nhỏ bé như Nam Yến đã trở thành đạo thứ hai mươi lăm của Đại Tùy rồi! Còn đám người tộc Hột ti tiện kia, chẳng lẽ muốn khôi phục địa vị của bọn chúng ở Thương Quốc?

Trì Hạo Niên hàng năm diễn trò, lại không biết vị thanh niên ngồi ở soái vị kia đã quen diễn trò từ nhỏ với các cụ già ở công viên rồi. Luận về diễn trò, đâu có kém hơn ai?





Cách Ung Châu về phía nam 300 dặm.

Trấn Mai Trúc

Trấn nhỏ từng phồn hoa này đã bị người tộc Hột phá hủy hoàn toàn, chỉ còn đống đổ nát thê lương. Ở một góc nào đó vẫn còn tiếng kêu rên của nữ tử cùng nụ cười độc ác của nam tử tộc Hột. Một nữ tử trần truồng vừa khóc vừa chạy, bị vài nam tử tộc Hột đuổi theo dùng quyền đấm chân đá, sau đó kéo tới chỗ tối, dù cầu xin cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Qua khe hở có thể nhìn thấy mấy nam tử tộc Hột mạnh mẽ tách cái đùi trắng bóc kia, dù vùng vẫy cũng không có tác dụng.

Ở cửa thôn trấn, một đám người tộc Hột giết trâu cày nướng thịt ăn, rất nhanh có mùi thịt lan ra. Các nam tử tộc Hột vừa ca hát vừa nhảy quanh đống lửa, tràn đầy vui mừng.

Một nam tử tộc Hột đứng trên nóc nhà chợt phát hiện trong đống củi đặt bên đường có động tĩnh. Y lập tức chỉ về hướng đó, có mười mấy nam tử tộc Hột chạy tới. Có người bới đống củi ra thì bị ngăn cản, bọn họ líu ríu bàn bạc, sau đó có người châm lửa đốt đống củi.

Lúc ngọn lửa kia bốc lên, thì nhìn thấy một tiểu cô nương muốn chui ra ngoài, lại bị nam tử tộc Hột dùng gậy gộc đánh trở về, thẳng tới khi ngọn lửa kia tắt. Có người dùng gậy gỗ gảy đống tro ra, bên trong lộ hai cỗ thi thể ôm chặt nhau. Tuy đã cháy đen, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một cô bé chừng mười mấy tuổi ôm một đứa bé bốn, năm tuổi.

Nam tử tộc Hột cười ha hả, có người cởi quần đi tiểu vào thi thể đứa bé.

Cả thôn trấn là hình ảnh thô bạo như vậy, khiến cho người ta không rét mà run.

Một nam tử tộc Hột có vẻ là Thổ Ty được người hô hậu ủng đi vào thôn trấn. Ở cửa thôn có mười mấy nữ tử xếp hàng quỳ ở đó, bị người chói trặt, miệng cũng đút vải. Các nàng hoảng sợ nhìn người tộc Hột mặc da thú này, ngay cả giãy dụa cũng không dám.

Thổ Ty đi qua đi lại trước mặt mười mấy nữ tử này, chỉ vào hai thiếu nữ thanh tú nhất rồi xoay người rời đi. Lập tức có người đi lên mang hai thiếu nữ này tới chỗ Thổ Ty ở. Lúc Thổ Ty rời khỏi, đám nam tử tộc Hột này hoan hô một tiếng, hơn trăm người xông lên cướp giật số nữ tử còn lại. Rất nhanh, quần áo của các nàng bị xé rách, tóc bị nắm lấy, trên thân thể trắng nõn xuất hiện đầy vết thương.

Một nam tử mặc trường bào màu trắng lẳng lặng đứng đằng xa quan sát hết thảy, thật giống như không hề liên quan tới y. Sắc mặt của y rất bình tĩnh, trong mắt không có một tia cảm tình nào, không có bi thương, cũng không có vui sướng.

- Giáo chủ, làm như vậy không tốt cho lắm.

Phía sau y đứng mười mấy nam tử mặc áo tang, trong tay cầm không phải là trường mâu của người tộc Hột mà là hoành đao của Đại Tùy. Bọn họ gọi nam tử mặc áo trắng kia là giáo chủ, thanh âm rất cung kính.

- Không tốt?

Nam tử được gọi là Giáo chủ, lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Thế gian này không có tốt và xấu, cũng không có thiện và ác, chỉ có thành công và thất bại. Đám người tộc Hột kia bị áp bức trăm năm, không để bọn họ giải phóng oán hận trong lòng, ta làm sao có thể sử dụng được bọn họ? Ta muốn không phải là một tông môn, mà là khôi phục sự vinh quang của đế quốc Đại Thương. Tên tiểu nhân Mộ Dung Sỉ của Nam Yến kia lúc trước lấy hết thảy mọi thứ trong tay ta, mà người Tùy thì hủy hoại quốc gia của ta…Ta muốn cầm hết về, từng cái từng cái một.

- Mặc cho bọn họ giải phóng đi. Hơn một trăm năm trước bọn họ vốn có địa vị tôn quý, là bạn tốt của Thương Quốc ta. Nhưng sau khi người Tùy tới, bọn họ liền biến thành nô lệ. Đổi lại là các ngươi, sỉ nhục mấy trăm năm cũng phải có lúc bùng nổ. Để cho bọn họ thoải mái, bọn họ mới nghe lời.

- Nhưng..

Có người lắc đầu:

- Nhưng đệ tử không hiểu, những người kia không phải là thân nhân của chúng ta sao?

Nam tử được xưng là Giáo chủ hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi đi tới nắm lấy bả vai của người đưa ra câu hỏi:

- Tổ tiên của ngươi là Tam Phẩm Phiêu Kỵ tướng quân của Đại Thương Quốc, đã liều chết trong cuộc chiến với người Tùy. Ông ấy đã vì Đại Thương Quốc mà hy sinh giọt máu cuối cùng, không chịu cúi đầu…Ta thực sự không thể tưởng được vì sao ngươi lại nói như vậy. Ngươi làm ta quá thất vọng rồi.

Y dùng chuôi đao đâm vào ngực nam tử này:

- Vì dựng lại Đại Thương, chúng ta phải hy sinh. Kể cả là những dân chúng đã xưng thần với người Tùy kia cũng phải hy sinh. Về sau ta không muốn nghe lại những lời đó. Ta chỉ cần các ngươi nhớ kỹ, mệnh lệnh của ta chính là sứ mạng của các ngươi.

Y buông tay ra, nam tử kia đau đớn ngồi xuống.

Giáo chủ nhìn về phương bắc, giang hai tay ra:

- Ung Châu…thủ đô Đại Thương, ta trở về đây.

Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhâu, không ai dám nói thêm gì.

Trong trấn lửa vẫn còn cháy, nam tử tộc Hột vẫn đang nhe răng cười độc ác. Một thi thể xinh đẹp dính đầy bùn và vết thương bị ném ra từ một góc, sau đó ném vào đống lửa. Nàng ngửa đầu mở to mắt, giống như trừng mắt nhìn nam tử mặc áo bào trắng kia.