Hoàng Đế chết
Vô thanh vô tức
Bởi vì y đã chết qua một lần, cho nên không có khả năng làm tang lần nữa. Hoàng hậu tự tay thay cho y một bộ quần áo sạch sẽ, rồi trang điểm lại khuôn mặt, khiến Hoàng Đế nhìn tốt hơn khi còn sống. Lúc làm việc này, Hoàng hậu không khóc lóc cũng không nói gì, vẻ mặt bình thản khiến cho người ta khó cso thể lý giải, nhưng lại có một sự bi thương khiến người ta đau đớn.
Ba vị đại thần có tư cách biết Hoàng Đế chết quỳ ở bên ngoài, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước Thái tử…không, là Hưng Hoàng Hoàng Đế Dương Thừa Càn phái người bảo một nghìn tinh kỵ của Lưu Ân Tĩnh rời đi rồi phái Dương Thuận Hội mang binh ngăn cản giết Hoàng Đế, bọn họ đều biết, cũng có xuất lực. Lúc Hoàng Đế còn sống trở về, mấy người bọn họ quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế, cảm thấy mình giống như con chó đã bị nhổ mất răng nanh. Đối mặt với con sư tử đã bệnh nặng không còn sức sống gì nhưng vẫn run rẩy.
Ngoại trừ Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung đang lãnh binh ở bên ngoài, ba người khác đều có mặt.
Rốt cuộc Hoàng Đế đã chết, không truy cứu tội của bọn họ.
Bọn họ sao có thể không thở phào?
Bọn họ thỉnh thoảng nhìn trộm nhau, e sợ vị Chí Tôn nằm ở giường không nhúc nhích kia sẽ lại ngồi dậy. Vẻ mặt của bọn họ trái ngược với vẻ mặt của Hoàng hậu, mà Hoàng Đế Dương Thừa Càn quỳ một bên vẻ mặt khá phức tạp. Làm một đứa con, trong lòng cậu ta bi thương. Làm một Hoàng Đế, trong lòng cậu ta kinh hoàng.
Cũng không biết vì sao, lúc cậu ta hạ mệnh lệnh kia, trong lòng không sợ hãi như bây giờ. Nhưng khi nhìn thấy phụ thân nằm ở trước mặt, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, cậu ta bỗng nhiên rất sợ, giống như mất đi một cây cột chống trời thay cho cậu ta vậy.
Cái cảnh phụ thân ôm cậu ta vào ngực rồi trêu đùa khiến cậu ta bật cười lại xuất hiện ở trong đầu. Phụ thân vùa bón cho cậu ta ăn vừa dạy cậu ta đọc sách, chỉ vào Dương Thừa Càn nói với cậu ta rằng, chỉ có nam nhân mạnh nhất thiên hạ mới có thể ngồi ở nơi này. Những kỷ niệm ùa về lấn áp những câu lạnh lùng mà phụ thân nói trước khi lâm chung khiến cảm xúc của cậu ta dâng trào rồi òa khóc.
Khóc thảm thiết.
Hoàng hậu liếc nhìn đứa con của mình, trong mắt có sự vui mừng.
- Tí nữa tìm vài người đắc lực, mang phụ thân của con tiến vào Hoàng lăng của Thái Tổ…Phụ thân con là vị Hoàng Đế duy nhất từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay không xây dựng Hoàng lăng cho bản thân. Nhưng con là con của người, người có thể làm như vậy, mà con thì không được. Trước nhập Hoàng lăng Thái Tổ, ta mặc kệ hiện tại Đại Tùy đang rơi vào tình trạng khó khăn thế nào, nhưng con phải lập tức xây dựng Hoàng lăng cho phụ thân. Đợi Hoàng lăng xây xong, rồi mới đưa phụ thân con tới đó.
Hoàng hậu bình thản nói.
- Nhi thần biết!
Dương Thừa Càn lau nước mắt, quay đầu nhìn ba vị phụ chính đại thần, hỏi:
- Các khanh có lời gì muốn nói không?
Ba vị phụ chính đại thần ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Tuy bọn họ biết rằng với tài lực hiện tại của Đại Tùy muốn xây dựng một Hoàng lăng thì có chút khó khăn, nhưng lúc này ai dám nói xằng nói bậy? Trước khi chết mặc dù Hoàng Đế nói qua mình có lỗi với liệt tổ liệt tông của Đại Tùy cho nên không nhập Hoàng lăng, tùy tiện tìm một nơi có phong cảnh tươi đẹp ở thành Trường An rồi chôn là được. Nhưng y có thể nói như vậy, mà vợ của y chắc chắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
- Lúc trước các ngươi làm những gì, ta không truy cứu.
Hoàng hậu sửa sang lại quần áo cho Hoàng Đế xong, vẫn dùng giọng điệu bình thản nói với ba người kia:
- Nhưng chính các ngươi không thể quên tội lỗi của mình. Ta vì Đại Tùy có thể làm bộ như quên chuyện này, nhưng trong các ngươi nếu có ai dám quên, mặc dù ta là hạng nữ lưu, cũng sẽ có biện pháp khiến các ngươi nhớ lại.
- Chúng thần đáng chết!
Ba người Ngưu Tuệ Luân, Dương Thuận Hội, Tông Lương Hổ dập đầu, không dám thở mạnh.
- Quả thực các ngươi đều đáng chết.
Hoàng hậu trầm mặc một lúc rồi tiếp tục nói:
- Nhưng vì Đại Tùy, ta sẽ không so đo, bởi vì đây là ý của tiên hoàng. Ngài ấy nói lưu lại các ngươi phụ tá cho Thừa Càn, ta liền nghe theo ngài ấy. Cho nên các ngươi phải nhớ kỹ nguyên nhân mà mình sống sót và mục đích sống sót là gì... Đại Tùy chỉ thuộc về người của Dương gia, không thuộc về bất kỳ ai.
- Chúng thần ghi nhớ lời dạy bảo của Thái hậu!
Ba người cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn vào mắt Hoàng hậu.
- Dùng lòng trung thành của các ngươi để bù tội đi.
Dường như Hoàng hậu có chút mệt mỏi, khoát tay nói:
- Nên làm gì thì đi làm đi, triều đình vẫn còn cần mấy người các ngươi để tâm tới. Nói đi nói lại, ta biết rằng trong lòng mấy người các ngươi vẫn rất trung thành và tận tâm với Đại Tùy, với Dương gia. Tiên đế cũng biết vậy nên mới lưu lại di chỉ, bảo ta không cần trị tội của các ngươi. Lúc trước tiên đế tuyển các ngươi phụ tá Thừa Càn, cũng chính vì điểm này.
- Nếu các ngươi tận tâm tận lực, lúc Đại Tùy trọng chỉnh lại giang sơn, công tích của mấy người các ngươi sẽ được lưu lại sử sách.
Ba người dập đầu nói lời cảm ơn, sau đó cúi người đi ra ngoài. Lúc đi ra Đông Noãn Các, ba người đã ướt đẫm mồ hôi.
Ba người nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt của nhau.
Trong lòng bọn họ đều muốn nói một câu có chút đại nghịch bất đạo, nhưng không ai dám nói ra.
Hoàng Đế chết rồi…thực là chuyện tốt.
- Thừa Càn.
Nhìn bóng lưng rời đi của ba vị đại thần, Hoàng hậu nói với Dương Thừa Càn:
- Nhớ kỹ lời tiên đế nói…tiên đế nói qua, vì giang sơn Đại Tùy, người của Dương gia phải sẵn sàng hy sinh mọi thứ, những người khác tất nhiên cũng có thể hy sinh. Không thể dễ dàng tin bất kỳ kẻ nào…cũng đừng phụ thuộc vào bất kỳ ai. Vì thiên hạ Đại Tùy, ai cũng có thể chết, ai cũng có thể giết…Những người này đều trải qua chuyện ám sát tiên đế, bọn chúng đã vượt qua giới hạn kính sợ của bản thân. Nếu kính sợ đã không còn, vậy còn dùng bọn chúng làm gì….Con hiểu ý ta không? Hiện tại triều đình không thể thiếu bọn chúng, nhưng không phải là vĩnh viễn.
- Nhi thần hiểu!
Dương Thừa Càn gật đầu mạnh, cũng nhìn thoáng qua bóng lưng của ba người kia.
Tham dự vào chuyện ám sát Hoàng Đế, đúng là ba người bọn họ đã vượt qua giới hạn kính sợ. Bởi vì có chuyện này, sự kính sợ Hoàng Đế của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều. Hơn nữa chuyện Thái tử hạ lệnh ám sát Hoàng Đế, một khi truyền ra ngoài…
Có nhiều nhân tốt như vậy, cho dù không có lời khuyên của Hoàng hậu, vị tân Hoàng Đế tuy còn nhỏ nhưng đã kế thừa sự âm tàn của phụ thân này, làm sao có thể để cho mấy người kia sống sót?
…
…
Nam Cương Đại Tùy
Biên thành Bạch Thủy.
Tuy Đại Tùy nội loạn, nhưng biên quân vẫn tận chức tận trách của mình. Mà khiến cho các quốc gia bên ngoài Đại Tùy kính trọng cũng chính là ở điểm này. Ngoại trừ Tây Bắc Lý Viễn Sơn ra, bất kỳ quân tạo phản nào đều không đụng tới biên quân Đại Tùy. Bất kể là Đông Cương, Bắc Cương hay Nam Cương, vẫn rất yên ổn.
Đây cũng là điều khiến cho người ta cảm thấy người Trung Nguyên đáng sợ. Người Trung Nguyên hiểu rằng, cho dù nội loạn có mãnh liệt hơn nữa, cũng không thể để cho biên cương thất thủ.
Không ai động vào biên quân, nhưng từ tháng trước trở đi, tiếp viện tới thành Bạch Thủy càng ngày càng ít. Chính lệnh của triều đình khó có thể thi hành, các nơi đều tự lập, tiền lương đều dùng để mở rộng thế lực tư nhân, thế nên các nơi đều cắt bớt tiếp tế cho biên quân.
Nhất là Nam Cương.
Sau khi La Diệu mang binh rời đi, cũng mang theo rất nhiều lương thực vật tư. Cũng không để lại tướng lĩnh tài giỏi nào trông coi, cho nên vùng Ung Châu thành nơi vô chủ. Sau khi La Diệu rời đi, Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu trở thành quan viên cao nhất ở Nam Cương. Nhưng y đã chạy tới Ung Bắc Đạo thảo luận chuyện quan trọng với mấy vị Tổng Đốc khác, cho nên Nam Cương càng thêm hỗn loạn. Người mà y lưu lại đâu còn nhớ tiếp tế vật tư cho biên quân, chỉ để ý tới chiêu mộ binh lính, mở rộng thế lực.
Biệt tương biên quân thành Bạch Thủy là Ngưu Chấn Viễn đã liên tục phái người tới quận trị bốn lần xin tiếp tế. Nhưng đã qua hai tháng, vẫn không thấy có người đưa lương thực tới. May mắn cách ngoài thành Bạch Thủy không xa chính là trại của người tộc Hột. Ngưu Chấn Viễn phái người tới trại của người tộc Hột đòi ít lương thực, chưa tới mức phải chết đói.
Sáng sớm sau khi phái một đội binh mã ra ngoài thành đòi ít lương thực, Ngưu Chấn Viễn liền đứng trên tường thành Bạch Thủy, ngẩn người. Mấy ngày này y phát hiện mình suy nghĩ càng ngày càng nhiều, trong lòng cũng càng ngày càng khủng hoảng. Y không biết mình phải trông coi tòa biên thành này bao lâu nữa. Nếu không có tiếp tế đưa tới, y sợ mình sẽ nhất thời mềm lòng mà mang theo toàn bộ biên quân rời đi.
Trong thành Bạch Thủy có 900 biên quân, nơi này là tòa biên thành nằm tận cùng phía nam Đại Tùy, cách quận thành và thành Đại Lý của Nam Yến cũng không xa. Ngưu Chấn Viễn cảm thấy mình và các binh lính của mình như những đứa trẻ bị bỏ rơi, sớm muộn gì cũng phải đói và lạnh chết, cho dù bọn họ đã rất tận tâm bảo vệ tòa biên thành này.
Đang lúc y ngẩn người, bỗng nhiên có thân binh báo lại phía nam thành có một đội thương nhân muốn đi vào, trong tay có giấy phép của nha môn Ung Châu. Từ khi Đại Tùy nội loạn, thương nhân Nam Yến rất ít chuyển hàng hóa tới. Đã mấy tháng rồi chưa từng thấy qua thương nhân Nam Yến vào thành, cho nên Ngưu Chấn Viễn có chút sửng sốt.
- Đừng mở cửa thành, phái người đi xuống kiểm tra.
Y phân phó một tiếng, không quá để ý.
Người Nam Yến, nhát như chuột.
Biên quân đều biết rằng Nam Yến sợ Đại Tùy, sợ tới tận xương tủy. Tiểu quốc còn sống sót này, sở dĩ chưa bị tiêu diệt, là vì Hoàng Đế Đại Tùy coi Mộ Dung Sỉ như thằng hề, lưu lại để xem. Nếu Đại Tùy nguyện ý, có thể san bằng Nam Yến bất kỳ lúc nào.
Nhưng đó là lúc trước, lúc La Diệu còn ở đây.
Ngưu Chấn Viễn bỗng nhiên nghĩ tới một việc, vội vàng gọi thân binh lại:
- Thương đội kia mang theo hàng hóa gì?
- Nói là đặc sản khoai sọ của Nam Yến, còn có rượu gạo của thành Đại Lý.
Thân binh trả lời.
- Ha hả!
Ngưu Chấn Viễn cười nói:
- Thật đúng là muốn cái gì thì đến cái đó. Kêu một đội huynh đệ tập hợp theo ta ra ngoài. Hiện tại chúng ta chỉ miễn cưỡng mỗi ngày ăn no một bữa, thương nhân Nam Yến vội vàng đưa lương thực tới, sao có thể cho chạy được?
- Tướng quân…cướp thương đội, không tốt lắm đâu.
- Phì, người muốn nhịn đói à?
- Không!
- Vậy thì kệ con mẹ nó!
Ngưu Chấn Viễn mắng một tiếng, không ngờ rằng đây là một quyết định cực kỳ sai lầm.
…
…
Đại Tùy, tháng 11 năm Hưng Hoàng thứ nhất.
Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ phái Đại tướng Mộ Dung Vĩnh làm soái, chợn lựa binh lính tinh nhuệ giả trang làm thương đội mở cửa biên thành Bạch Thủy. Trận chiến ngày đó, 900 quân coi giữ thành Bạch Thủy, ngoại trừ 50 binh lính được phái đi ra ngoài lấy lương thực, toàn bộ đều chết trận. Nhưng dù vậy, tổn thất về binh lực của Yến quân còn lớn hơn biên quân Đại Tùy.
Sau khi thành Bạch Thủy bị phá, Mộ Dung Vĩnh mang theo ba vạn quân tấn công thần tốc, một hơi chiếm bốn huyện thành. Mà sau ngày này, Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ tuyên bố khai chiến với Đại Tùy, rửa sạch hổ thẹn lúc trước. Bên trong hịch văn, y nói rằng mình đổi tên thành Mộ Dung Sỉ, chính là muốn nhớ kỹ nỗi nhục của Đại Yến, tuyên bố chiến tranh với Đại Tùy là muốn khôi phục lãnh thổ đã mất của Đại Yến, khiến Đại Yến lấy lại hùng phong khi xưa.
Đây là địch quốc đầu tiên tuyên bố khai chiến với Đại Tùy từ khi Đại Tùy nội loạn.
Tây Nam đất lành, không phải là ước mơ chỉ của một người.
Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu đang ở Ung Bắc Đạo thảo luận chuyện quan trọng với mấy đại nhân vật khi nghe được tin này liền sợ hãi, lập tức dẫn người chạy về Bình Thương Đạo. Nhưng lúc y trở về, phía nam đã mất ít nhất 300 dặm giang sơn. Người Nam Yến gầy yếu như chuột và người tộc Hột vốn bi đánh thành rùa đen rụt cổ liên kết với nhau, giết người khắp nơi.
Trong lúc nhất thời
Nam Cương máu chảy thành sông.