Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 613: Hậu sự




Phương Giải đứng ở chỗ cao, nhìn đám thợ hăng say làm việc, trong lòng có chút cao hứng. Hắn không muốn đại doanh núi Chu Tước chỉ là một binh doanh thuần túy, mà muốn xây dựng một căn cứ có thể cung cấp cho quân đội vài năm, vài chục năm, thậm chí là mấy trăm năm. Việc này cần phải trả giá rất nhiều nhân lực, vật lực. Nhưng một khi hình thành, thì về sau sẽ cung cấp liên tục cho quân đội.

- Sau khi xây xong mấy xưởng này…

Ngô Nhất Đạo chỉ về phía trước, nói:

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hàng năm có thể cung cấp cho đại quân binh khí giáp giới ít nhất cho mười vạn người. Tương lai vẫn phải xây dựng thêm. Thời gian qua đường sông Trường Giang không thông thoáng cho lắm. Đội thuyền của Hàng Thông Thiên Hạ đi lại cũng không còn được tự do. Mặc dù có thủy sư của Đoạn Tranh hộ tống, nhưng số lượng chiến thuyền của y không đủ để đảm bảo sự an toàn cho đội chở hàng. Cho nên ta đã rút bớt số lượng thuyền chở hàng. Tuy rằng làm vậy vật tư cung cấp sẽ thiếu đi một ít, nhưng lại đảm bảo được sự an toàn.

- Đợi chiếm được Tây Nam…

Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải một cái, nói:

- Vẫn phải mở rộng thủy sư. Mục tiêu hiện tại của chúng ta không phải là trọng địa như Giang Bắc và Kinh Kỳ Đạo, cũng không phải là Giang Nam có đường sông chi chít, cho nên dù thủy sư yếu chút cũng không sao. Nhưng về sau một khi đi ra Tây Nam, không có một đội thủy sư hùng mạnh trợ giúp, thì nửa bước khó đi.

- Đúng vậy.

Phương Giải gật đầu:

- Đợi thêm thời gian đi. Xây xong vài cái xưởng này và chiếm Bắc Huy Đạo đã rồi nói sau. Lực lượng hiện tại của chúng ta chưa đủ để một lúc làm nhiều việc như vậy. Mặc dù tài lực có Hầu gia chống đỡ, nhưng nếu chia ra làm, tiêu hao lớn thế nào không cần nghĩ cũng biết. Cho nên chỉ có thể bước từng bước một. Mà mục tiêu Tây Nam trước mắt, không phải một hai năm là có thể hoàn thành.

- Năm đó để tạo ra một đội thủy sư hùng mạnh hơn cả Nam Trần, Đại Tùy cũng phải chuẩn bị vài chục năm. Thái Tổ Hoàng Đế Dương Kiên chuẩn bị cả đời mới đổi được sự huy hoàng nhất thời của Thái Tông Hoàng Đế. Hiện tại chúng ta cái gì cũng thiếu, thiếu nhân tài, thiếu binh lực, thiếu địa bàn, nếu mù quáng phát triển, chỉ tổ tiêu hao rất nhiều tài lực, mà chưa chắc thu hoạch được gì.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Ta hiểu, làm chuyện gì cũng không thể nóng vội. Chỉ có điều hiện tại chưa có những quyết định đó, thì cũng phải có sự chuẩn bị.

- Ta tính toán xây dựng một xưởng đóng tàu ở cái hồ dưới chân núi. Chưa cần tạo ra chiến hạm lớn. Trước chiêu một thợ thủ công am hiểu đóng thuyền, nuôi dưỡng bọn họ, dựa vào việc đóng những thuyền nhỏ để bồi dưỡng càng nhiều thợ thủ công hơn. Tương lai nếu động binh với Giang Nam, cần rất nhiều khoái thuyền có tốc độ cao. Hiện tại bắt đầu chuẩn bị, về sau vẫn phải dùng tới.

Phương Giải nghe y nói xong, liền nói:

- Việc này phải nhờ Hầu gia rồi, Hầu gia biết nhiều hơn ta. Ở phương diện này ta chỉ là người ngoài ngành, không bằng giao cho Hầu gia vất vả chút, còn ta làm người lười biếng thôi.

Ngô Nhất Đạo cười cười:

- Tuy ta không hiểu chuyện quân vụ, nhưng ở mấy chuyện này ta có thể giúp ngươi lo liệu. Nói tới quân vụ, có mấy thành nắm chắc đánh hạ Lương thành?

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi lắc đầu nói:

- Không đánh Lương thành.





Phương Giải đứng trước bản đồ, chỉ các vị trí cho Ngô Nhất Đạo:

- Lương thành, Ngô Hưng, Huệ An là ba tòa thành quan trọng nhất của Bắc Huy Đạo. Chung Tân cũng bố trí trọng binh ở ba tòa thành này. Có thể nói một nửa binh lực của y đều trong ba tòa thành này. Ba tòa thành này có thể phối hợp tác chiến với nhau, hơn nữa thành trì cao lớn chắc chắn, muốn đánh không phải dễ dàng. Cũng chính vì vậy mà Chung Tân mới dám cò kè mặc cả với chúng ta.

- Lúc trước Đại Tùy diệt Thương, nếu không phải triều đình Thương Quốc khiến cho dân chúng oán trách lầm than, thì quân Tùy đã không dễ dàng tiêu diệt được cường quốc kéo dài mấy trăm năm đó rồi. Lúc trước có thể nói là quân Tùy có thiên thời nhân hòa, không gặp phải bất kỳ sự chống cự ngoan cường nào.

- Nhưng hiện tại thì khác…

Phương Giải chỉ Lương thành, nói:

- Ba tòa thành này gắn với nhau làm một, mỗi một tòa thành đều có mười lăm nghìn quận binh phòng thủ, là lá chắn của Bắc Huy Đạo. Với binh lực hiện tại trong tay chúng ta, cho dù có thể hạ được ba tòa thành này rồi tiến vào Bắc Huy Đạo, nhưng tổn thất sẽ rất lớn, vô lực tiến binh xuôi nam rồi.

Ngô Nhất Đạo nhíu mày:

- Ý của ngươi là không đánh, chỉ dọa?

Phương Giải lắc đầu:

- Đánh đương nhiên là muốn đánh, không đánh thì làm sao dọa sợ đám danh môn vọng tộc ở Bắc Huy Đạo kia được? Nhưng chúng ta mới chỉ gây dựng sự nghiệp, không đủ sức để đánh một trận ác chiến tiêu hao quá lớn như vậy. Ta đã phái binh tới Huệ An, Ngô Hưng, đầu tiên là cho đám người Chung Tân nhìn thấy thực lực của Hắc Kỳ Quân, chứ không phải là giả vờ hùng mạnh. Thứ hai, là để ma túy đám người Chung Tân, khiến cho bọn họ tưởng rằng mục tiêu của chúng ta là ba tòa thành này.

Ngô Nhất Đạo trầm tư một lát, rốt cuộc hiểu ra:

- Đây là liên hoàn cục.

Y sửa sang lại từ rồi nói ra:

- Để Tôn Khai Đạo đàm phán với đám người Chung Tân. Tôn Khai Đạo không nhường một bước khiến đám người Chung Tân tưởng rằng ngươi chỉ muốn tống tiền bọn họ. Nhưng Chung Tân sẽ không buông lỏng cảnh giác với ba tòa thành. Mà ngươi lại phái binh tới, đám người Chung Tân càng không dám coi thường, tất cả lực chú ý đều đặt lên ba tòa thành. Còn ngươi thì sẽ đánh địa phương khác?

- Đúng vậy!

Phương Giải cười cười:

- Muốn đánh hạ ba tòa thành này là rất khó, nhưng đánh hạ mấy tòa thành nhỏ thì lại dễ dàng.

Phương Giải chỉ vào bản đồ, nói:

- Bắc Huy Đạo không có địa hình hiểm trở nào, ta phái binh lực xuất hiện trước mặt ba tòa thành này, chỉ là bày biện mà thôi. Ta đã đưa quân lệnh cho Thôi Trung Chấn và Trần Bàn Sơn, bảo bọn họ làm ra vẻ động binh với nhà kho Hân Khẩu. Tới lúc đó Ung quân ở thành Tín Dương và nhà kho Hân Khẩu sẽ toàn lực đề phòng, không dám dễ dàng xuất chiến. Trần Bàn Sơn lại mang theo kỵ binh Phi Ưng Quân vòng qua nhà kho Hân Khẩu tiến vào Bắc Huy Đạo. Kỵ binh không thể công thành, nhưng cướp bóc thì…

Phương Giải cười nói:

- Đám thế gia đại hộ kia, đều có trang viên ở những nơi phong cảnh đẹp đẽ. Ta tính toán để Trần Bàn Sơn mang theo Phi Ưng Quân đi lòng vòng Bắc Huy Đạo, có thể mời được bao nhiêu nhân vật lớn thì mời. Một khi lão thái gia, lão thái thái của đám thế gia kia gom được hơn mười vị, ta liền mang theo bọn họ đàm phán tiếp với Chung Tân.

- Lừa bịp tống tiền ấy à…

Phương Giải nói:

- Dù sao cũng phải có chút tiền vốn thì mới lừa bịp tống tiền được, bằng không đối phương sẽ không có sự e dè. Đám thế gia đại hộ kia vẫn chưa hiểu ra vấn đề. Tưởng rằng binh lực của ta không đủ để cường công, ta liền phái kỵ binh vòng quanh Bắc Huy Đạo chơi đùa, dù sao bọn họ cũng theo không kịp. Làm cho chủ nhân chân chính của những kia biết, cho dù ta không chiếm được Bắc Huy Đạo, thì cũng phải khiến cuộc sống bọn họ không yên ổn.

Ngô Nhất Đạo híp mắt nhìn Phương Giải, cười nói:

- Tuy ta không hiểu về binh pháp chiến trận, nhưng vẫn nhìn ra được đây không phải là một chiến thuật đường đường chính chính.

- Có tác dụng là được rồi.

Phương Giải nói:

- Đường đường chính chính mà tổn thất lớn…vậy thì liền dùng chiêu số vô lại vậy.





Thành Trường An

Cung Thái Cực

Đông Noãn Các

Dù đã đắp ba cái chăn dày, Hoàng Đế vẫn lạnh tới run rẩy. Vì muốn sống lâu hơn, y không ngại sử dụng cổ độc để kéo dài tính mạng. Nhưng bệnh của y đã tới tình trạng nguy kịch, những con sâu kia cũng không phải là kim đan có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh. Sau khi Tô Bất Úy chết ở ngoài thành Trường An rồi Thái tử Dương Thừa Càn dùng tay không đào mộ, Hoàng Đế liền trở về thành Trường An. Đương nhiên, không mấy người biết chuyện này.

Dương Thừa Càn đứng ở phía dưới, đầu cúi thấp xuống, không dám thở mạnh.

Hoàng hậu làm bộ như không có việc gì lau máu ở khóe miệng Hoàng Đế, nhưng sự thương cảm trong mắt vẫn không thể giấu được.

- Bệ hạ, đừng nói tiếp nữa, nghỉ ngơi một lát đi.

Nàng dịu dàng khuyên nhủ.

- Không!

Hoàng Đế lắc đầu:

- Trước khi chết ta phải nhắn nhủ rõ ràng. Mặc dù Thừa Càn có thể đảm đương mọi việc nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện không thể chu toàn được. Nhất là khi tới lúc phải lựa chọn lấy hay bỏ, nó không hiểu đạo lý mà ta vừa nói, vì giang sơn của Dương gia, có thể hy sinh mọi thứ. Cho nên ta còn phải để cho nó hiểu nhiều hơn.

Y gian nan đứng dậy, hướng Dương Thừa Càn vẫy tay:

- Con lại đây, có một việc cuối cùng ta muốn nói với con. Con phải nhớ kỹ từng câu ta nói, bởi vì chuyện này liên quan tới sự sinh tử tồn vong của Dương gia. Con đã biết bí mật kia, cũng biết nên làm như thế nào. Nhưng ta biết rằng tới lúc đó con chưa chắc có dũng khí như vậy, cho nên ta phải khiến con hiểu rằng, tới thời điểm thì nên bỏ qua tất cả.

Y nói chuyện đã không còn tự xưng là trẫm, mà là ‘ta’.

Dương Thừa Càn vội vàng đi tới, Hoàng Đế thấp giọng nói vào tai cậu ta. Hoàng hậu không nghe thấy, nhưng thấy được sắc mặt của Dương Thừa Càn cực kỳ khó coi.

- Nhớ kỹ…sau khi ta chết, phải an bài như vậy!

Hoàng Đế nắm chặt lấy áo của Dương Thừa Càn, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, nói.