Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 611: Gieo một hạt giống ở trong lòng




Phương Giải giơ tay túm lấy túi đạn chì treo ở thắt lưng của người Rose kia, bỏ đạn vào trong rồi đưa cho y:

- Chơi không?

An Đức Lỗ bối rối phiên dịch lại, người Rose kia tưởng rằng Phương Giải trả lại súng cho y, cho nên giơ tay nhận lấy. Nhưng nghe An Đức Lỗ phiên dịch, lập tức nhảy về sau một bước, rất có phong phạm của cao thủ võ lâm Trung Nguyên thi triển khinh công. Một bước nhảy này nhảy được hai mét.

Phương Giải cười cười với An Đức Lỗ:

- Ta không biết người Rose các ngươi có thứ gọi là hợp đồng lao động hay không, nhưng trước đây chúng ta đã có hợp đồng bằng miệng. Các ngươi lưu lại giúp ta sản xuất hỏa khí, mỗi tháng ta phát cho các ngươi tiền công mà dù các ngươi làm mười năm ở Rose cũng không kiếm được. Người Hán có câu, quân tử ước hẹn, các ngươi nghe bao giờ chưa?

An Đức Lỗ gật đầu:

- Có hiểu, ý tứ chính là đã đáp ứng yêu cầu của đối phương thì không thể đổi ý. Người Rose chúng tôi cũng có câu có nghĩa như vậy…Bảo tôi trả tiền cho anh thì anh phải trả bia cho tôi, bằng không tôi liền đá nát mông anh.

Phương Giải gật đầu cười:

- Lời này rất hay, ta trả tiền cho các ngươi, các ngươi phải giúp ta chế tạo hỏa khí, bằng không ta liền đá nát mông các ngươi.

An Đức Lỗ phiên dịch lại lời này, mấy người Rose ngơ ngác nhìn nhau. Vừa rồi bọn họ bị năng lực của Phương Giải làm cho hoảng sợ. Trong nhận thức của bọn họ, không có người nào có thể tay không bắt đạn mà không bị thương gì cả. Đây là một chuyện vượt quá khả năng lý giải của bọn họ, thật không chút khoa học nào.

Phương Giải thấy người Rose kia không dám nhận lấy súng ngắn, hắn tiện tay vo súng ngắn lại vứt sang một bên:

- Con người sở dĩ gọi là làm người, chính là nói phải giữ lời. Lúc trước các ngươi tham bạc của ta rồi đáp ứng chuyện của ta. Hiện tại cảm thấy bạc đủ rồi liền chuẩn bị chạy lấy người. Ta không muốn ức hiếp người khác, nhưng cũng không muốn người khác lừa gạt thành ý của ta.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua mấy Kiêu Kỵ Giáo:

- Vì sao dừng đánh?

Kiêu Kỵ Giáo cầm đầu khó xử nhìn thoáng qua người Đông Sở đã ngất:

- Đại tướng quân, người này đã ngất rồi.

Phương Giải bình thản nói:

- Ta biết y đã ngất, nhưng ta ra quân lệnh cho các ngươi phải đánh đủ một trăm roi. Một trăm roi còn chưa đánh hết, cho dù y chết cũng không được dừng tay, hiểu chưa? Về sau ta không muốn lặp lại lời như vậy, người nào không hiểu thế nào là quân lệnh thì không có tư cách ở lại Kiêu Kỵ Giáo.

- Thuộc hạ ghi nhớ!

Kiêu Kỵ Giáo lên tiếng, tiếp tục quật người Đông Sở kia.

Phương Giải nhìn An Đức Lỗ, nói:

- Dịch lời vừa rồi của ta cho bạn của ngươi.

An Đức Lỗ nghiêm mặt phiên dịch những lời Phương Giải vừa nói với Kiêu Kỵ Giáo, đám người Rose đã sợ tới mức trắng bệch, càng thêm kinh hoàng.

Người Đông Sở bị ngất kia sau khi đánh thêm hai mươi roi thì tỉnh lại vì đau đớn. Y vừa giãy dụa vừa cầu xin:

- Đại tướng quân, cầu ngài đừng đánh tiếp nữa, vô duyên vô cứ vì sao lại đánh ta? Đại tướng quân, nếu tiếp tục đánh nữa ta sẽ chết! Đông Sở và Đại Tùy luôn là bạn tốt của nhau, ta cũng rất tôn kính ngài…

Phương Giải ngắt lời y:

- Tôn kính không có nghĩa là không lừa gạt, ngươi thực sự không biết vì sao ta hạ lệnh đánh ngươi?

Ánh mắt người Đông Sở này lóe lên một cái, dập đầu mạnh:

- Ta không dám nữa.

Phương Giải cười lạnh:

- Người Đông Sở các ngươi quả nhiên là thương nhân trời sinh. Mấy người Rose này muốn đi hơn nửa là do ngươi giật dây phải không. Ngươi lo lắng mấy người này làm ở đây lâu, quen với tiếng Hán thì ta không cần ngươi làm việc cho ta nữa, cho nên ngươi mới khiến bọn họ gây rối, sau đó ngươi muốn chứng minh sự quan trọng của ngươi, phải không?

- Nếu vài người Rose này trở về, ngươi sẽ mượn cơ hội tuyên dương bọn họ đã kiếm được bao nhiêu tiền ở Trung Nguyên, sau đó sẽ càng có nhiều người Rose nguyện ý tới Trung Nguyên làm việc, mà ngươi cũng nhờ đó mà kiếm được nhiều tiền hơn…Ta vốn không muốn dài dòng với ngươi mà trực tiếp cho người đánh chết ngươi, nhưng những lời này không chỉ là nói với ngươi, mà là nói cả với người Rose ở đây.

Phương Giải vươn một ngón tay:

- Thứ nhất, nếu ta tùy ý cho các ngươi gây rối, thì ta là vô năng. Thứ hai, ta không phải là người lương thiện cho nên từ trước tới nay ta không tha thứ cho người nào lừa gạt ta. Thứ ba, những người Rose này sau khi trở về, sẽ tuyên dương kiếm bạc ở Trung Nguyên dễ dàng như thế nào, ngươi cũng sẽ tuyên dương giật dây cổ động càng nhiều người nước ngoài tới Trung Nguyên hơn. Tới lúc đó, người nước ngoài muốn phát tài ở Trung Nguyên, nhất là những người nghèo rớt mùng tơi, sau khi bọn họ phát hiện Trung Nguyên giàu có, thì sẽ thế nào?

- Bọn họ sẽ cảm thấy nơi này quả thực chính là một mỏ vàng, sau đó sẽ có vô số người nước ngoài mang theo hạm đội, quân đội tới đây. Không cần lao động mà kiếm được vàng bạc, thì chỉ có dùng hỏa khí trong tay để cướp đoạt. Tuy bọn họ chưa chắc có thể đánh thắng, nhưng đây sẽ trở thành một tai họa lớn.

Những điều mà Phương Giải nói, người Đông Sở kia chưa từng nghĩ qua.

- Có lẽ ngươi không nghĩ xa được như vậy, nhưng một con bướm vỗ cánh ở Rose cũng có thể tạo thành một cơn lốc ở Trung Nguyên. Có lẽ ngươi sẽ cho rằng ta nghĩ ngợi linh tinh, nói càn nói bậy, nhưng nếu đã có khả năng, thì ta sẽ không thể không để ý tới. Cho nên…ngay từ ngày đầu tiên ngươi bước vào xưởng quân đội của ta, ngươi đã định trước là không đi ra được, giống như vài người Rose kia.

Phương Giải quay đầu nhìn về phía An Đức Lỗ:

- Nói cho bạn của ngươi, bảo bọn họ từ bỏ hy vọng đi. Ta vừa nói qua, ta không phải là một người lương thiện, các ngươi có thể coi tư như một thương nhân giữ chữ tín. Ta đáp ứng các ngươi điều gì, ta sẽ làm được. Các ngươi đáp ứng ta mà không làm được, ta sẽ giết các ngươi. Ở Rose, các ngươi sợ nhất là đám ác bá phải không? Để ta nói cho các ngươi biết, ở nơi này, nếu chọc giận ta, ta sẽ biến thành ác bá.

- Các ngươi không trở về được, chờ ta mang người nhà của các ngươi tới đây rồi sinh sống.

- Nghe ta, các ngươi sẽ được những điều mình muốn. Không nghe, ta liền lấy mạng của các ngươi.

Phương Giải thản nhiên liếc nhìn mấy người Rose:

- Nếu các ngươi muốn nói gì thì cứ nói ra. Nếu không thì quay lại làm việc đi.





Phương Giải dẫn theo An Đức Lỗ đi trên con đường nhỏ lên núi. Hắn đi trước, An Đức Lỗ đi theo sau. Bởi vì lúc trước Phương Giải biểu hiện sự ác nghiệt và khủng bố, nên trong lòng An Đức Lỗ vẫn còn bồn chồn. Vừa nghĩ tới cô gái Ngô Ẩn Ngọc mà mình ái mộ là hôn thê của vị Đại tướng quân này, lại nghĩ tới vừa nãy Phương Giải sai người đánh chết thương nhân Đông Sở kia, y bỗng nhiên sợ hãi, sợ hãi Phương Giải đưa mình lên núi rồi giết chết.

Lúc trước y vẫn cho rằng Phương Giải là một người nho nhã, hiền lành, là một học giả phong độ và đẹp trai. Nhưng ngay vừa rồi, y mới phát hiện Phương Giải thực ra là một ác ma.

Sự sợ hãi này xâm nhập vào nội tâm của y, khiến y không dám đối mặt.

- Biết ta vì sao hạ lệnh đánh chết người Đông Sở kia không?

Phương Giải hỏi.

An Đức Lỗ chính đang nghĩ ngợi linh tinh, nghe vậy liền hoảng sợ, vội vàng trả lời:

- Bởi vì y lừa gạt ngài.

- Không chỉ vậy.

Phương Giải dừng bước, nhìn dãy núi nguy nga phía xa xa:

- Cho dù không có chuyện ngày hôm nay, thì y vẫn phải chết. Bởi vì ta thích trực tiếp, trực tiếp nhìn, trực tiếp nghe, trực tiếp khống chế. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là chủ quản của xưởng, có chuyện gì ngươi có thể tới tìm ta. Muốn gì cũng có thể nói, có ý khiến gì cũng có thể nói.

Lời này của Phương Giải làm cho An Đức Lỗ run rẩy, sự sợ hãi trong lòng bắt đầu lan tràn toàn thân, không thể ức chế được.

- Vừa rồi ta không nói đùa.

Phương Giải xoay người, nhìn An Đức Lỗ, rất nghiêm túc nói:

- Mấy người các ngươi không trở về được, hơn nữa ta còn có một chuyện muốn nói cho các ngươi. Chuyện các ngươi tới Trung Nguyên đã được ta phong tỏa nghiêm mặt, người thân của các ngươi ở quê hương không biết các ngươi đã tới nơi này. Những thương nhân Đông Sở từng đưa các ngươi tới Trung Nguyên đã chết ở nửa đường. Những thương nhân Đông Sở đi đón gia đình các ngươi cũng sẽ có kết cục như vậy. Ngươi có thể cho rằng lòng dạ ta độc ác, nhưng ta phải ngăn chặn mọi khả năng có thể xảy ra.

- Ngươi không hiểu cũng không sao, bởi vì ngươi chưa từng trải qua những chuyện này.

Phương Giải có chút cảm thán nói:

- Cho nên ngươi phải nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới, rồi tìm niềm vui trong đó. Ta là người nói lời giữ lời, chỉ cần các ngươi dụng tâm làm việc, ta sẽ không keo kiệt ban cho các ngươi. Ngươi sẽ nhận được những thứ mà người từng mơ ước, chẳng hạn như của cải địa vị. Về sau có lẽ sẽ có không ít người như ngươi tới làm việc cho ta, mà ngươi chính là một cánh tay của ta, giúp ta quản lý bọn họ.

- Ta biết ngươi khác với bọn họ, ngươi thích nơi này. Cho nên ta mới thành thật nói với ngươi những điều đó. Ta tin ngươi cũng biết là ta không nói đùa. Nếu mấy người bạn của ngươi muốn sống sót, thì an phận làm việc đi.

- Ta…đã hiểu.

An Đức Lỗ gật đầu, quần áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

- An Đức Lỗ, ta từng đề cập tới hy vọng của ta với ngươi.

Phương Giải vung tay nói:

- Nếu cải tiến hỏa khí vượt qua được liên nỏ và cung tiễn của Trung Nguyên, thì quân đội sẽ càng trở nên hùng mạnh. Chẳng hạn như pháo mà ngươi nói không thể chế tạo ra được. Nếu chế tạo được rồi trang bị cho quân đội, thì sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ta đã phái người giải quyết vấn đề quặng sắt, mà việc kế tiếp ngươi cần làm chính là xây một xưởng đúc pháo. Ta muốn ngươi thử đi chế tạo pháo. Mặc kệ thất bại bao nhiêu lần thì vẫn phải tiếp tục. Ta tin tưởng ngươi làm được.

- Ta biết xuất thân của ngươi không tốt, nhưng không có nghĩa là ngươi đê tiện ngu dốt hơn những người có xuất thân tốt kia. Sáng tạo lịch sử không nhất định đều là quan lại quyền quý, bình dân cũng có thể làm được. Ta cho ngươi tất cả, cũng không quan tâm ngươi thất bại bao nhiêu lần. Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm việc, ta sẽ cho ngươi sự ủng hộ lớn nhất.

- Nghĩ mà xem…

Phương Giải vươn cánh tay ôm ấp bầu trời:

- Nếu trải qua bàn tay của ngươi sáng tạo được hết thảy, thì mấy trăm năm, thậm chí mấy nghìn năm sau sử sách sẽ lưu tên của ngươi. Hậu thế nhắc tới tên của ngươi sẽ bày tỏ sự kính trọng nhất. Điều đó đại biểu cho cái gì?

Phương Giải quay đầu hỏi An Đức Lỗ.

An Đức Lỗ lắc đầu, nhưng trong mắt đã lóe lên tia sáng.

- Đại biểu cho ngươi khai sáng một thời đại.

Phương Giải cười cười, dùng một câu rung động tâm linh An Đức Lỗ. Người bình thường mà có thể khai sáng cả một thời đại, sự hấp dẫn khó mà cưỡng được.

- Vũ khí có thể khiến thế giới trở nên hỗn loạn, cũng có thể khiến thế giới trở nên hòa bình.

Phương Giải nói:

- Ta có quân đội hùng mạnh, có thể bảo vệ những điều mà ta muốn bảo vệ. Bởi vì ta hùng mạnh, cho nên không người nào dám đến làm nhục ta. Ta hùng mạnh, ngươi cũng trở nên hùng mạnh, tới lúc đó, ngươi lại trở về quê hương của ngươi, xem còn ai dám khinh thường ngươi?

- Ta đã hiểu!

An Đức Lỗ gật đầu mạnh:

- Vì giấc mộng của mình!

Phương Giải biết, mình đang gieo hạt giống vào trong lòng một người.