Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 601: Mười năm thanh tịnh vẫn có thể béo hơn




Giáo úy cấm quân này biết rằng bên mình quá ít người, khó có thể ngăn cản được toàn bộ đám người kia xông vào. Nếu muốn khống chế cục diện, nhất định phải bắt được cái tên thoạt nhìn là người cầm đầu kia trước đã. Đi ngược dòng người, từng đao từng đao tách đám đông ra. Y thật giống như một tảng đá trong dòng nước chảy xiết, dòng nước xô tới liền bị tảng đá tách ra làm hai.

Nhưng cho dù tu vị của y không tầm thường, thì dù sao thế đơn lực cô. Đi về phía trước được vài chục bước, mất đi sự trợ giúp của đồng đội lập tức rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Vừa mới đánh ngã một người trước mặt, cảm thấy bờ vai tê rần, vai đã bị đâm một lỗ. Y cắn chặt răng, đánh ngược một đao cắt đứt cổ người vừa làm mình bị thương. Trong làn máu tóa lên, y tiếp tục tiến về phía trước.

- À.

Quản sự đứng cạnh xe ngựa nhếch miệng nói:

- Đúng là không nghĩ tới trong cấm quân lại có người tâm huyết như vậy, thật là hiếm có. Ta tưởng rằng trải qua mười mấy năm thanh nhàn, những người này đã quên cầm đao như thế nào rồi.

Y chỉ Giáo úy kia, nói:

- Không cần để ý tới y, cứ để y chạy tới đây, các ngươi chỉ cần vọt vào trong trang, giết hết đám cấm quân còn lại là được. Chút việc ấy mà làm không tốt, đông chủ liền không nuôi các ngươi nữa, các ngươi cũng không có mặt mũi gì trở về lĩnh bạc trong tay đông chủ.

- Vâng!

Đám nam tử cường tráng kia tránh đường ra, không để ý tới Giáo úy cấm quân, mà là tấn công mạnh về phía cổng Thúy Mộc Trang. Áp lực lên mười mấy binh lính lập tức tăng, không bao lâu bị chém chết bốn, năm người.

Cấm quân bảo vệ Thúy Mộc Trang dù sao đã mười mấy năm rồi không động tay động chân, bình thường cũng không duy trì huấn luyện. Tuy rằng đã gõ trống cảnh báo, nhưng binh lính cấm quân nghỉ ngơi trong trang làm sao có thể tới tiếp viện nhanh như vậy được. Những binh lính không trực ban phần lớn không mặc giáp trụ, nghe thấy tiếng kêu cũng không kịp mặc giáp trụ lên, chỉ cầm đao chạy về hướng cửa.

Lúc bọn họ chạy tới, thì đám nam tử mặc trang phục kia đã đánh vào sân rồi.

Giáo úy cấm quân xách đao xông tới hướng quản sự kia, y quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa, thấy đám kia đã như thủy triều xông vào trong viện, trong lòng y sốt ruột, rống lên một tiếng đánh tới hướng quản sự. Y thấy quản sự kia gầy gò yếu đuối, nếu muốn bắt giữ thì không cần dùng tới đao, cho nên tung một quyền vào mũi của quản sự.

Quản sự này không chút để ý giơ tay lên, vừa lúc bắt được nắm đấu của Giáo úy. Y uốn tay một cái, cánh tay của Giáo úy lập tức vặn vẹo theo. Quản sự này vừa thoáng dùng lực ở cổ tay, rắc một tiếng, cẳng tay của Giáo úy bị bẻ gãy rồi đâm ra ngoài da thịt, máu me nhày nhụa, xương cốt trắng hếu.

Quản sự này kéo Giáo úy cấm quân về hướng mình, sau đó lắc lắc cánh tay ném qua đỉnh đầu, cẳng tay gãy vừa lòi ra ngoài chuẩn xác đâm vào cổ họng của Giáo úy. Chỉ vài động tác kéo đẩy đơn giản, Giáo úy cấm quân có tu vị không tầm thường lập tức bị chính xương của mình đâm chết.

Quản sự buông tay, có chút thương hại nhìn thoáng qua Giáo úy cấm quân nằm trên mặt đất:

- Chết tôn nghiêm hơn ta dự đoán, không tồi.

Sau khi giết người, quản sự này chắp tay bước vào Thúy Mộc Trang.

Lúc này, phần lớn binh lính cấm quân đã xông ra ngoài, triển khai chém giết với đám nam tử mặc trang phục ở trong sân. Quản sự này cũng không để ý tới, chắp tay theo đường chính đi vào, giống như việc chém giết không hề liên quan tới y vậy. Có binh lính cấm quân xông tới muốn ngăn cản y, nhưng không thấy y có động tác gì, binh lính ngăn cản liền chết.

Tiếng kêu vang lên trong sân không dứt, y không chút dừng lại tiếp tục bước tới hậu viện. Dọc theo đường đi gặp phải người nào, bất kể là binh lính hay nha hoàn người hầu, y đều giết chết, không lưu một ai.

Lúc y đi tới hậu viện, liếc mắt liền thấy một nam tử đang ngồi trên ghế thả dây câu câu cá. Bởi vì người nam tử kia đội nón tre, cho nên không nhìn ra diện mạo và tuổi tác. Dường như nam tử đó rất tập trung vào chuyện câu cá, cho nên không để ý tới tiếng la hét ở bên ngoài.

- Thảo dân Thôi Thắng, bái kiến Vương gia!

Sau khi quản sự đi vào, phẩy tay một cái thổi bay một nha hoàn đứng trước cửa. Nha hoàn kia bay xa bốn, năm mét rồi rơi xuống hồ, kích khởi bọt nước.

Nam tử thả câu khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.





Nhìn thi thể nha hoàn trôi nổi trên hổ, bàn tay cầm cần câu của Trang Thân Vương Dương Chí có chút nắm chặt, nhưng không hề động đậy. Quản sự kia tới gần cúi đầu thi lễ, y cũng không nói gì.

Thôi Thắng đợi trong chốc lát không thấy trả lời, nhìn thi thể nha hoàn trôi nổi trên mặt nước, y lập tức tỉnh ngộ, đứng thẳng lên, tát cho mình bảy tám cái tát.

- Vương gia bớt giận, là thảo dân đường đột. Chẳng qua là thảo dân cảm thấy, những người này không còn tác dụng nữa. Tú nữ và tân hộ vệ mà đông chủ mới tuyển ở Giang Nam đang chờ Vương gia. Những người này là do Hoàng Đế phái tới giám thị Vương gia, nghe nói ngày thường không tôn kính Vương gia, cho nên thảo dân giận dữ ra tay có chút nặng, quấy rầy Vương gia thả câu, mong Vương gia tha thứ!

- Ngươi là người nhà nào? Họ Thôi Bác Lăng hay là Kim Lăng?

Dương Chí trầm mặc một lúc rồi hỏi.

- Thảo dân không đại biểu cho một nhà nào, mà là đại biểu cho tất cả các nhà.

Thôi Thắng cười nói, không hề để ý tới đau đớn trên khuôn mặt:

- Vài vị đông chủ đã đặt tiệc rượu ở Tùng Bách Lầu cách huyện thành Kê Minh mười dặm, chỉ chờ thảo dân tới đón Vương gia đến đó. Vương gia đi liền biết là những ai.

Dương Chí cởi nón tre xuống đặt sang một bên, sau đó nhấc cần câu lên. Ở lưỡi câu treo một con cá béo, con cá này không chạy mất vì bị thi thể nha hoàn kia làm cho kinh động. Sau khi gỡ con cá từ lưỡi câu, Dương Chí nhìn nhì rồi không biết vì sao thở dài, rồi lại thả con cá xuống hồ nước.

- Đáng tiếc, không có Thúy Liễu, không có canh chua cá, câu lên cũng vô ích.

Y đứng dậy, liếc nhìn quản sự kia:

- Thúy Liễu là nha hoàn vừa bị ngươi giết chết.

Thôi Thắng biến sắc, rút một thanh đoản đao từ lòng ngực, sau đó chém mạnh vào tay phải của mình. Cạch một tiếng, cánh tay phải liền rơi xuống đất, máu lập tức phun ra từ miệng vết thương. Trong nháy mắt, sắc mặt của y liền trắng bệch, nhưng vẫn gắng gượng nói với Dương Chí:

- Vừa rồi thảo dân dùng cái tay này giết Thúy Liễu cô nương, hiện tại dùng tay này đền mạng cho Thúi Liễu cô nương. Không biết điều này có khiến Vương gia bớt giận hay không.

Dương Chí híp mắt nhìn y một cái, gật đầu nói:

- Thật khiến ta thay đổi cách nhìn. Người như ngươi mà cũng chỉ là hạ nhân. Xem ra thiên hạ Trung Nguyên còn nhiều nhân tài không thể vì Đại Tùy sử dụng, thật đáng tiếc.

Y chậm rãi đi ra ngoài, lúc tới cửa hậu viên nhìn thoáng qua hai cỗ thi thể nằm ở đấy, bước chân có chút dừng lại, nhưng không nói gì thêm.

Chém giết trong sân còn chưa kết thúc. Đám nam tử mặc trang phục chiếm ưu thế về nhân số nên đã khống chế được cục diện. Đám binh lính cấm quân này tuy có thân phận tôn quý nhưng chiến lực lại bình thường, không bao lâu liền chết hơn nửa. Lúc này chỉ còn thừa lại mấy chúc người bị ép tới khắp ngõ ngách, thỉnh thoảng có người trúng đao ngã xuống.

Dương Chí một đường đi về phía trước, quản sự kia xé một miếng vải từ áo của mình quấn quanh vết thương, sau đó hít sâu một hơi, bước nhanh đuổi theo Dương Chí.

- Xe ngựa đang ở bên ngoài, Vương gia lên đường luôn chứ?

- Không!

Dương Chí nhìn những cấm quân còn đang liền chết chống cự kia, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Nếu muốn đi ra Thúy Mộc Trang này, tất nhiên phải đổi lại một bộ quần áo cho ra dáng.

Y nhìn binh lính cấm quân ngã xuống từng người một, bỗng nhiên hô một tiếng:

- Chết tốt lắm!

Chuyện kỳ quái xảy ra, không ngờ đám binh lính cấm quân này không có ai tức giận, mà dùng ánh mắt quái dị nhìn Dương Chí, sau đó có người lớn tiếng hô một câu:

- Vương gia muốn đi, chúng thuộc hạ không tiễn!

Dương Chí gật đầu, không biết vì sao cười ha hả.

Y trở lại phòng mình, lấy bộ quần áo thân vương đã mười mấy năm không mặc, sau đó cẩn thận soi vuốt trước gương, chỉnh sửa từng chi tiết một, cam đoan trên quần áo không có một nếp nhăn nào. Y vừa mặc bộ vương bào thân vương màu đen lên người, khí chất của y lập tức thay đổi.

Quản sự này vì đứt một tay nên đau tới toát hết mồ hôi, sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy. Y kiên trì chịu đựng chờ Dương Chí thay quần áo, không có thúc giục. Y biết rằng người này chỉ còn là một Vương gia bị giam giữ, đã không còn uy phong năm đó. Nhưng người này rất quan trọng với đông chủ, cho nên y không thể đắc tội.

Sau khi thay quần áo xong, Dương Chí cầm khăn mặt lau bụi bặm trên quần áo, sau đó ngồi xuống đổi một đôi giày mới tinh. Động tác rất chậm, rất chân thành.

Ăn mặc chỉnh tề xong, y lại đứng trước gương soi soi.

- Vương gia, có thể đi được chưa?

Quản sự không mang theo thuốc trị thương trên người, tuy đã ghìm chặt cánh tay nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Mặt thấy Dương Chí vẫn còn đang soi gương, y thực sự không nhịn được hỏi một câu.

- Ài…

Dương Chí nhình mình trong gương, không để ý tới quản sự, thở dài, có chút ảo não nói:

- Mười mấy năm qua không mặc bộ quần áo này, không ngờ mình lại béo tới vậy. Quần áo có chút chật chội, thật không đẹp chút nào…Ôi…sớm biết vậy liền ăn ít chút, đều là do Thúy Liễu làm đồ ăn quá ngon.

Y quay đầu, nhìn thoang qua vị quản sự kia, rất nghiêm túc hỏi một câu:

- Có chuẩn bị cho ta một bộ quần áo mới không?

Quản sự này hơi sửng sốt, sau đó cười nói:

- Vương gia muốn, tất nhiên là có.

Dương Chí ừ một tiếng, sau đó tự nói với mình một câu mà quản sự kia không hiểu:

- Mười mấy năm thanh tịnh, kỳ thực có thể béo hơn chút, đáng tiếc…