Phương Giải nhìn thi thể của Mạc Tẩy Đao cong người ngồi dậy, chậm rãi rút nửa thanh hoành đao ra khỏi cổ. Động tác của y rất máy móc, vẻ mặt cứng ngắc giống như đá, cho nên càng lộ vẻ quái dị. Sau khi rút nửa thanh hoành đao ra, y liền đứng dậy, hai chân không hề gấp lại, cứ thế đứng lên.
Đồng tử Phương Giải co lại, sau đó hít sâu vào một hơi.
Hắn biết rằng, Mạc Tẩy Đao hiện tại đã không còn là Mạc Tẩy Đao nữa rồi
Một người có tu vị hùng mạnh đã khống chế cỗ thi thể này.
Có lẽ lúc trước người này vẫn âm thầm nhìn trộm, thẳng tới Mạc Tẩy Đao chết y mới ra tay. Đây cũng là điều Phương Giải khó hiểu. Đã có tu vị cao như vậy vì sao phải đợi tới khi Mạc Tẩy Đao chết mới khống chế thân thể của y? Một Mạc Tẩy Đao đã chết tạo uy hiếp kém xa một Mạc Tẩy Đao còn sống. Phương Giải thấy qua Trác Bố Y khống chế người khác, hắn cũng hỏi qua liệu Trác Bố Y có khống chế được người chết không, Trác Bố Y nói, thoạt nhìn khống chế một người chết dễ dàng hơn một người sống, nhưng chỉ cần tu vị tới một trình độ nào đấy, không ai nguyện ý khống chế một cỗ thi thể.
Bởi vì người sống mạch máu lưu thông, có thể phát huy được uy lực lớn hơn nữa. Mà người chết, khí huyết không chảy, khí mạch không thông, đan điền tắc nghẽn, nội kình ứ đọng.
Cho nên nếu nhất định phải lựa chọn khống chế người khác, thì thường thường lựa chọn người sống chứ không phải là một cỗ thi thể.
Phương Giải nhìn thi thể hành động quỷ dị kia, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó. Người âm thầm khống chế cỗ thi thể này, có lẽ không thể khống chế được một người sống. Do pháp thuật đó như vậy hoặc là tu vị không đủ. Nhưng người có tu vị không đủ, tại sao phải khống chế Mạc Tẩy Đao?
Phương Giải im lặng không nói, chỉ đề cao cảnh giác.
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần lại, cảm nhận bốn phía.
Ngoại trừ Mạc Tẩy Đao ra, không cảm nhận được bất kỳ hơi thở xa lạ nào.
- Rốt cuộc tìm được ngươi rồi.
Rõ ràng trên cổ có một lỗ máu, nhưng Mạc Tẩy Đao vẫn có thể mở miệng nói chuyện. Phương Giải cẩn thận nghe, phát hiện thanh âm kia không phải phát ra từ cổ họng của Mạc Tẩy Đao. Nhưng hắn không thể căn cứ vào thanh âm kia để phán đoán kẻ địch chân chính ở chỗ nào. Thanh âm kia khàn khàn, phiêu miểu khó nắm bắt được.
- Tìm ta?
Phương Giải hỏi:
- Ngươi tìm ta làm cái gì?
- Còn có thể làm gì.
Thi thể ‘nhìn’ Phương Giải, thanh âm buồn bã.
- Chẳng lẽ ngươi đã quên số mệnh của mình?
Thi thể nói.
Trong đầu Phương Giải chấn động, lập tức biết được người khống chế cỗ thi thể này là ai.
- Đại Luân Minh Vương!
Phương Giải vô thức nói ra cái tên này, lòng bàn tay lập tức toát hết mồ hôi.
- Đến đây đi, theo ta trở về. Nơi này không phải là nơi ngươi lưu sống. Tương lai của ngươi là ở Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn.
Thanh âm kia phiêu miểu truyền tới::
- Ngươi là thiên tuyển giả, là người không ai sánh kịp, mục tiêu của ngươi nên ở cao hơn, xa hơn, chẳng hạn như…trở thành người luân hồi bất diệt, siêu thoát trần thế, vĩnh sĩnh. Ngươi chính là thần linh đứng trong cuộc sống này, nhìn từng thế hệ thay đổi, mà ngươi thì vĩnh viễn bất diệt. Tin tưởng ta, ngươi là thần linh, chứ không phải là người phàm mắt thịt theo đuổi quyền lực dối trá của nhân gian.
- Ta mà trường sinh?
Phương Giải nhếch miệng:
- Là giúp ngươi trường sinh mới đúng.
Thi thể trầm mặc một lúc rồi thở dài:
- Ngươi không biết rằng, cho dù chỉ là một thể xác không có linh hồn thì trường sinh cũng là một chuyện rất vĩ đại sao? Tuy rằng trường sinh không phải là linh hồn của ngươi, nhưng là nhục thể của ngươi. Ngươi tham dự vào trường sinh, cho nên ngươi là một bộ phận của trường sinh.
- Ta vốn tưởng rằng…
Phương Giải lạnh lùng nói:
- Đại Luân Minh Vương là một người miệng nở hoa sen, tài hùng biện vô song, cho nên mới có nhiều người khăng khăng một mực đi theo ngươi như vậy. Hiện tại mới biết, ngươi không phải là người biết nói chuyện. Những lời vừa rồi ngươi nói, cho dù là kẻ ngu nghe thấy, cũng mắng ngươi một tiếng ngu ngốc.
Thi thể nói:
- Từ đầu tới cuối ta vốn không phải là một người biết nói chuyện, bởi vì ta không cần phải nói quá nhiều.
- Ta chỉ muốn khiến ngươi cảm thấy vinh quang một chút.
Thi thể tiếp tục đi về phía trước:
- Mặc kệ ngươi muốn hay không muốn, thừa nhận hay không thừa nhận, ngươi chẳng qua chỉ là một khối thân thể mà ông trời đưa xuống cho ta mà thôi. Sở dĩ ta không trực tiếp chiếm lấy thân thể của ngươi, mà phải nói chuyện với ngươi, là vì ta cảm thấy nếu cướp đoạt đồ đạc của người khác, thì nên nói lý một chút mới đúng.
- Không.
Phương Giải lắc đầu:
- Sở dĩ ngươi không lập tức chiếm lấy cơ thể của ta, sở dĩ ngươi chọn một thi thể làm con rối, là vì hiện tại ngươi rất suy yếu. Chắc Trung Thân Vương Dương Kỳ đã khiến ngươi bị thương phải không? Ngươi khống chế một cỗ thi thể, là vì ngươi đã không còn năng lực khống chế một người sống nữa rồi. Ngươi núp trong bóng tối không dám đi ra, là vì ngươi đã yếu tới mức không dám xuất hiện nữa rồi. Đại Luân Minh Vương….ngươi làm chúa tể đại thảo nguyên đã ngàn năm, làm sao lại rơi vào kết cục như thế này?
- Dương Kỳ?
Thi thể lạnh lùng nói:
- Dương Kỳ là một ngoại tộc, y khác với tất cả các ngươi. Nhưng dù vậy, y cũng làm sao giết được ta? Trái lại, nếu không phải ta còn cần y sống để kiềm chế một người khác trong Phật tông, thì mười mấy năm trước ta đã giết y rồi. Sở dĩ y có thể chạy đi chay lại nhiều lần Đại Luân Tự, là vì ta muốn y làm vậy.
- Đúng!
Chữ này là Tang Táp Táp nói. Nàng giống như một đám mây từ trên bầu trời hạ xuống, tao nhã phóng khoáng hạ xuống bên cạnh Phương Giải.
- Hiện tại ta mới hiểu.
Tang Táp Táp nhìn cỗ thi thể kia, rất nghiêm túc nói:
- Vài chục năm trước ngươi bị tổn hao tu vị, ngươi không dám cho Đại Tự Tại biết, cũng không dám cho những lão quái vật trong Phật tông kia biết. Đang lúc ngươi sợ hãi bất an, thì Dương Kỳ tới Đại Tuyết Sơn. Sau đó ông ta liên tiếp đánh bại vài vị Thiên Tôn của Phật tông, điều này làm cho ngươi rất ngạc nhiên…không, hẳn là kinh hỉ. Lúc ấy quả thực ngươi vẫn còn đủ tu vị để giết chết Dương Kỳ, nhưng ngươi cố ý không giết, là vì ngươi biết, chỉ cần Dương Kỳ không chết, sẽ quấn quít lấy tòa Đại Luân Tự này không tha! Chỉ cần Dương Kỳ còn sống, Đại Tự Tại và mấy lão quái vật trong Đại Luân Tự sẽ đều hướng lực chú ý lên Dương Kỳ, mà không phải là ngươi!
- Tuy nhiên, đáng tiếc rằng mọi suy tính của ngươi đều không giấu diếm được.
Thi thể quay đầu về hướng Tang Táp Táp, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ngươi tới đây, là vì kéo dài huyết mạch khiến người ta chán ghét của Tang gia? Cho nên nói…ngươi tới là tranh đoạt cùng ta. Bạch sư theo hắn, ngươi tìm tới đây, ta liền tỉnh ngộ, hóa ra ngươi là hậu nhân của Tang Loạn….Trước kia gặp bạch sư du đãng ở thảo nguyên, ta còn tưởng rằng Tang Loạn đã tuyệt hậu rồi.
Tang Táp Táp lắc đàu:
- Ta không vội, nhưng ngươi rất gấp, xem ra thương thế của ngươi rất nặng.
- Đúng vậy…thực sự rất nặng.
Thi thể nói:
- Cho nên ta không chờ được nữa.
Tang Táp Táp nhìn Phương Giải, nói:
- Ngươi lui đằng sau đi.
Phương Giải lắc đầu:
- Cô nhầm rồi, đây là chuyện của ta.
Tang Táp Táp rất chân thành nói:
- Không chỉ là chuyện của ngươi, nếu ngươi bị y chiếm lấy thân thể, vậy ta tìm được ai nữa…
Phương Giải ngơ ngác một chút, sau đó cười khổ.
…
…
- Tuy rằng ta bị thương nặng, nhưng các ngươi cũng quá tự tin rồi.
Thi thể giơ tay lên chỉ về phía Phương Giải. Một ngọn lửa màu vàng lập tức dâng lên. Ngọn lửa này bay thẳng tắp tới Phương Giải, cách Phương Giải chừng năm mét bỗng nhiên chia làm hai. Hai con hỏa xà đi vòng một vòng lại tụ lại một chỗ, bao quanh Tang Táp Táp và Phương Giải lại.
- Đây là Nghiệp Hỏa trận.
Tang Táp Táp nói với Phương Giải:
- Nghiệp Hỏa động theo người. Nếu ngươi bay lên cao, nghiệp hỏa cũng bay lên cao, ngươi chui xuống đất, nghiệp hỏa cũng chui xuống đất. Người bị vây khốn một khi bị dính nghiệp hỏa, lập tức bị đốt thành tro tàn.
Phương Giải gật đầu, sau đó cũng giơ tay chỉ về phía trước, một con hỏa xà bắn ra ngoài từ ngón tay của hắn đụng vào bức tường lửa. Hai ngọn lửa có màu sắc khác nhau lại không thể dung hòa vào nhau. Ngọn lửa màu đỏ của Phương Giải mà ngọn lửa màu vàng trông rất rõ ràng. Ngọn lửa màu đỏ muốn đẩy nghiệp hỏa ra, nhưng hiển nhiên ngọn lửa của Phương Giải còn kém nghiệp hỏa một bậc. Giằng co chừng vài phút, ngọn lửa màu đỏ càng ngày càng yếu, dần dần bị ngọn lửa màu vàng đốt sạch.
Nghiệp hỏa.
Có thể thiêu rụi cả lửa.
- Quả nhiên rất mạnh.
Phương Giải hơi than nhẹ một tiếng, hỏi Tang Táp Táp:
- Cô làm sao biết giết lão quái vật kia không?
Tang Táp Táp lắc đầu:
- Nếu ta biết, thì y làm sao có thể đuổi tới tận đây?
Thi thể cười âm trầm:
- Ta càng lúc càng hài lòng thân thể của ngươi. Tuy rằng còn cách thất mạch tề tụ một khoảng, giờ chiếm đoạt hơi có chút đáng tiếc, nhưng ta đã không thể đợi thêm được nữa.
Nghe thấy câu này, Phương Giải và Tang Táp Táp lập tức nhìn nhau.
Lúc trước Tang Táp Táp nói qua, sở dĩ La Diệu không vội vã cướp lấy thân thể của Phương Giải, là vì La Diệu mặc dù có một nửa tu vị của Đại Luân Minh Vương, nhưng chưa hẳn có thể thi triển được luân hồi bất diệt. Hiện tại xem ra không phải như vậy, bất kể là Đại Luân Minh Vương hay là La Diệu, đều đang đợi thân thể của Phương Giải đến thời khắc tốt nhất, chính là thất mạch tề tụ.
Thi thể tiếp tục tiến về phía trước, sau khi tới gần tường lửa thì hai tay chập lại, sau đó một con hỏa xà chui ra từ tướng lửa hướng tới Tang Táp Táp. Ánh mắt của Tang Táp Táp rùng một cái, nhìn thẳng vào con hỏa xà kia, hòa xà ngưng lại trên không trung, giống như bị cái gì đó chặn lại.
Nhưng Phương Giải nhìn ra được, cho dù đã ngăn cản được nghiệp hỏa, nhưng Tang Táp Táp đã dùng hết sức rồi.
- Hậu nhân của Tang Loạn, càng về sau càng kém.
Thi thể dường như có chút cảm thán. Y lại đi về phía trước chỉ chỉ, lại một con hỏa xà chui ra từ tường lửa, nhanh chóng xông tới tách Phương Giải và Tang Táp Táp ra.
- Năm đó Tang Loạn là khoáng cổ tuyệt kim như thế nào, mà hậu nhân của y ngay cả một thành bản lĩnh cũng không kế thừa được.
Bị nghiệp hỏa ngăn cách, trên trán Tang Táp Táp đã xuất hiện một tầng mồ hôi mịn. Để ngăn cản nghiệp hỏa, nàng đã dùng tới lực tinh thần thuần khiết nhất. Nghiệp hỏa có thể đốt trụi mọi vật, duy nhất chỉ không đốt được lực tinh thần vô hình.
Phương Giải đẩy hai tay về phía trước, tay trái mang kim loại lực, tay phải mang hàn băng lực, dưới sự trợ giúp của vô hình lực biến hai loại năng lực này thành vô hình.
Nhưng Phương Giải vẫn bị thất bại.
Lúc hai cỗ lực lượng vô hình này chạm vào nghiệp hỏa, lập tức bị đốt sạch. Hiển nhiên loại vô hình này còn chưa phải là vô hình chân chính.
Thi thể giơ hai tay lên, thổ địa trong phạm vi mấy trăm mét cũng bắt đầu run rẩy. Phương Giải và Tang Táp Táp liếc nhau một cái, đều ngưng thần đề phòng.
Một tường đất mọc lên từ mặt đất rồi dần dần cao, cao tới bốn mét mới dừng lại, nhưng đất phía sau lại lan dần vào trung tâm. Tuy nói thì chậm, nhưng thực tế chỉ chưa tới một phút đồng hồ, Phương Giải và Tang Táp Táp đã bị một tòa nhà bằng đất hoàn toàn phong kín.
Phương Giải muốn vượt qua ngọn lửa lại gần Tang Táp Táp, nhưng hắn di chuyển về bất kỳ hướng nào đều bị nghiệp hỏa đi theo.
Trên tường đất xuất hiện một lỗ hổng, thi thể đi vào từ lỗ hổng, một giây sau, lỗ hổng lại đóng lại.
- Y muốn tạo ra một hoàn cảnh kín tuyệt đối để đoạt nhục thể của ngươi!
Tang Táp Táp biến sắc.
- Vậy thí đến đây đi!
Phương Giải dừng lại nói:
- Ta cũng đã đợi rất lâu rồi, ta rất muốn nhìn xem Đại Luân Minh Vương mạnh như thế nào! Ta cũng muốn biết mình rốt cuộc là ai. Sự thật sắp được vạch trần, ta đã chuẩn bị sẵn cái ngày này.
Tang Táp Táp nhìn về phía Phương Giải, nàng nhìn ra được trong mắt nam tử trẻ tuổi này không có một tia sợ hãi nào, mà chỉ có sự kiên định.