- Cô đi về trước đi.
Phương Giải cười nói với Tang Táp Táp:
- Đây là chuyện riệng của ta, là một ít ràng buộc nên chặt đứt từ lúc trước. Bọn họ đã tới rồi, vậy thì không còn ân oán gì nữa. Giờ bọn họ chỉ là những người muốn giết ta để ngăn cản ta, không có bất kỳ liên hệ gì nữa.
Tang Táp Táp dường như hiểu ý Phương Giải, gật đầu xoay người rời đi.
Phương Giải đi tới giáo trường rộng lớn rồi ngồi xuống, nhìn ánh trăng bị mây đen che khuất, lẩm bẩm nói, đêm nay đúng là một đêm thích hợp giết người.
- Sinh ra thoái ý à?
Phương Giải ngồi ở giáo trường một lúc, chợt mỉm cười:
- Ta cố ý bảo binh lính lơi lỏng phòng bị trong mấy ngày này, cố ý chọn một nơi tốt để chờ, nếu các ngươi đã tới đây rồi thì cần gì trở về nữa? Đã tới lúc này, chưa thử một cái đã lùi bước, chẳng phải đáng tiếc sao?
Trong bóng đêm không có người trả lời hắn, nhưng Phương Giải biết bọn họ đã tới.
Do Phương Giải đã phân phó từ trước, nên binh lính tuần tra ban đêm gần giáo trường đã lui xuống. Phương Giải biết rằng một người như Mạc Tẩy Đao, nếu phát hiện một chút nguy hiểm sẽ lập tức rút đi, cho nên mới không để cho cửa đại doanh mở rộng. Mặc kệ Phương Giải bố trí như thế nào, cho dù là cố ý dụ dỗ đám người Mạc Tẩy Đao tới, thì cũng phải thành lập trên điều kiện Mạc Tẩy Đao sẽ tới. Nếu Mạc Tẩy Đao không tới, thì những bố trí này liền vô nghĩa.
Cách giáo trường không xa là phòng của Phương Giải. Phương Giải để cho Đỗ Xuyên chạy trốn, với bản lĩnh của Mạc Tẩy Đao không khó để tìm được Đỗ Xuyên. Mà Đỗ Xuyên đã tới đại doanh rồi, nên sẽ thuận lợi dẫn theo đám người Mạc Tẩy Đao đi vào.
Nếu Mạc Tẩy Đao không tìm được Đỗ Xuyên, vậy thì hôm nay không có chuyện gì.
Nhưng trên thực tế, mọi việc đều không nằm ngoài dự đoán của Phương Giải. Với một người có tính cách như Mạc Tẩy Đao, tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha thứ mà mình đang theo đuổi. Hơn nữa y là người điên, y có thể làm được một chuyện như bỏ qua quân lệnh, độc thân tiến vào Đông Sở ám sát mấy vị quyền quý, có người coi đây là anh hùng, nhưng cũng có người coi đây là kẻ điên.
- Ta biết rằng ngươi sẽ đến.
Phương Giải nhìn màn đêm, cười thản nhiên nói:
- Lúc ở thành Trường An, ngươi vẫn kể cho ta chuyện ngươi một mình tới Đông Sở. Ta vẫn nhớ như in ngươi kể nửa đường tránh né đuổi giết như thế nào, xuất kỳ bất ý đánh lén rồi giết chết cao thủ Đông Sở đuổi bắt như thế nào, dấu mình sáu ngày sáu đêm không nhúc nhích như thế nào. Đương nhiên, còn có sự phẫn hận trong lòng ngươi, triều đình Đại Tùy đối xử bất công với ngươi như thế nào, ngươi nhiều lần lập công lớn cho triều đình, lại không được triều đình thừa nhận. Bất kể là ta hay là vài huynh đệ bên cạnh, đều không chỉ một lần nghe qua…
Phương Giải dừng một chút rồi cười nói:
- Nhưng vì sao ngươi không nói cho mọi người biết rằng, việc ám sát quyền quý Đông Sở căn bản không phải do tướng lĩnh biên quân an bài, cũng không phải là triều đình bày mưu tính kế, mà là chính ngươi tự lao đầu vào. Ngươi nghe trộm được tướng lĩnh biên quân nghị luận quyền quý Đông Sở liên hợp với nhau muốn ép việc buôn bán với Đại Tùy, ngươi liền động tâm, rồi mới có hành động một mình tiến vào Đông Sở giết chóc.
- Sở dĩ triều đình Đại Tùy không thừa nhận công lao của ngươi, là vì đây là quyết định của chính ngươi, lấy đâu ra sự trợ giúp được? Ngươi làm vậy vốn là làm trái quân luật Đại Tùy, nên bị chém đầu. Nhưng các tướng lĩnh biên quân ký tên vào một bức thư mới khiến triều đình tha mạng cho ngươi, vì sao ngươi không cảm kích mà chỉ có phẫn hận? Phẫn hận đó mạnh mẽ tới mức, cho dù lúc ở quán rượu, Hoàng Đế đã chính miệng hứa hẹn cho ngươi gia nhập Diễn Vũ Viện, vẫn không tiêu tan.
- Bởi vì ta không muốn làm tôi tớ cho người khác!
Trong bóng đêm truyền tới một tiếng rít gào, một thân ảnh xuyên phá màn đêm vọt tới.
Người này cầm một thanh đao trong tay, có lẽ vì kích động hoặc phẫn nộ, mà tay của y đã không thể duy trì được sự ổn định. Khí tức ồ ồ, mà lửa giận hiện rõ trong mắt.
- Đúng vậy.
Phương Giải nhìn y cười cười:
- Tất cả chỉ vì ngươi không muốn đứng dưới một ai mà thôi.
- Tuy nhiên…
Phương Giải chậm rãi lắc đầu:
- Có niềm tin có chí khí là chuyện tốt, lòng tham là động lực để con người không ngừng đi về phía trước. Nhưng ngươi vùi lấp quá sâu, đã không thấy rõ mình là ai. Ở một thời đại bao la hùng vị như thế này, ngươi chỉ là một giọt nước…trong biển rộng.
Mạc Tẩy Đao cười lạnh, hỏi:
- Vậy còn ngươi, tự nhận là gì?
Phương Giải thản nhiên nói:
- Ta là một cái bút màu, tô điểm thêm màu sắc cho giang sơn.
Mạc Tẩy Đao nhìn xung quanh, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh. Y chỉ trường đao vào Phương Giải, nói:
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không phạm sai lầm như vậy. Gia nghiệp lớn thế này, ta sẽ nắm chặt trong lòng bàn tay. Nhưng ngươi lại vì biểu hiện bản thân không sợ hãi, ngu ngốc ở một mình chỗ này chờ ta. Đây là việc mà chỉ có đứa trẻ con ba bốn tuổi mới làm. Thực không biết làm sao ngươi có được địa vị như ngày hôm nay!
- Ta giống kẻ ngu vậy sao?
Phương Giải hỏi.
Mạc Tẩy Đao nhếch cằm lên nói:
- Nếu ta và ngươi đổi vị trí cho nhau, ta căn bản sẽ không làm chuyện ngây thơ nhàm chán như vậy. Vào cái ngày ta gặp lại ngươi, liền hạ lệnh cho kỵ binh vây giết rồi. Kẻ làm tướng sao có thể có lòng dạ đàn bà?
- Cảm ơn đã chỉ giáo.
Phương Giải cười cười nói.
- Nếu ta là ngươi, trong tay có mấy vạn tinh binh, tuyệt sẽ không đánh mấy tên giặc cỏ trước. Ngươi cho rằng đó là dương oai, kỳ thực lãng phí. Tay cầm trọng binh mà không muốn phát triển, thật khiến cho người ta coi thường. Mới tới Hoàng Dương Đạo, ta sẽ suất lĩnh kỵ binh ngàn dặm tập kích bất ngờ nhà kho Hân Khẩu. Nhà kho Hân Khẩu báo nguy, Điền Tín ở Tín Dương tất nhiên sẽ suất quân trợ giúp. Ta chia quân ra nửa đường mai phục, tất nhiên có thể tiêu diệt được đội của Điền Tín, sau đó thừa dịp thành Tín Dương hư không, suất quân đánh bất ngờ. Chiếm được thành Tín Dương, Hoàng Dương Đạo liền nắm chặt trong lòng bàn tay ta.
- Sau đó thì sao?
Phương Giải cười hỏi.
Mạc Tẩy Đao nói:
- Sau khi hạ được thành Tín Dương, ta liền chiêu mộ binh lính ở Hoàng Dương Đạo. Có nhà kho Hân Khẩu cung cấp lương thực, chẳng lẽ còn sợ không ai tới đầu nhập? Chỉ cần nửa năm, ta liền có thể xua quân hai mươi vạn thẳng tới Tây Nam, trước chiếm Ung Châu, sau đó lấy bốn đạo Tây Nam làm căn cơ. Chưa tới hai năm, ta liền có thể xua quân tới thẳng Giang Bắc!
Phương Giải nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi vừa xuất hiện liền nói nếu thế này thế nọ, ngươi quả nhiên là tên điên.
Phương Giải hỏi:
- Có phải ngươi thấy trong tay ta có vạn hùng binh, nên tức giận tới ngủ không yên?
- Đúng là ta tức giận!
Mạc Tẩy Đao chỉ lên trời, nói:
- Ông trời không có mắt! Dựa vào cái gì mà người như ngươi lại có nhiều thành tựu như vậy, mà ta chỉ có thể ở khe núi Hổ Khẩu làm cướp làm giặc? Nếu ta được như của ngươi, thì lúc này ta đã là hào kiệt hùng bá một phương rồi! La Diệu tính là cái gì? Bất quá chỉ là một tên rác rưởi nấp trong cái góc nhỏ Tây Nam hai mươi mấy năm cũng không thành được châu báu. Nếu ta là y, đã sớm chiếm toàn bộ Giang Nam, có địa vị ngang với triều đình Đại Tùy rồi!
Phương Giải lắc đầu:
- Ngươi đã điên tới mức không có thuốc chữa.
Mạc Tẩy Đao hừ lạnh một tiếng:
- Ta vốn định rút lui, bởi vì hôm nay đã không còn cơ hội giết ngươi. Nhưng ngươi cố tình chọc giận ta, tưởng rằng như vậy rất thông minh sao?
Y lớn tiếng nói với Phương Giải:
- Ta đi ra là chỉ muốn nói cho ngươi biết, người như ngươi có được như bây giờ chỉ là do may mắn! Mà ta thiếu nhất chính là may mắn. Nếu cho ta may mắn như ngươi…
- Rồi rồi.
Phương Giải thở dài:
- Ngươi thiếu không phải là may mắn, mà là lý trí.