Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 585: Quá chuẩn




Mạc Tẩy Đao lạnh lùng nói:

- Người khác còn chưa động thủ, huynh đệ đã bất hòa trước rồi! Ta đã sớm nói với các ngươi, bất kể muốn làm thành chuyện gì, đầu tiên phải đoàn kết. Không đoàn kết thì chưa cần người khác động thủ, người một nhà đã có thể bức nhau tới đường cùng rồi!

Từ Liên và Lý Minh Lý trừng mắt nhìn nhau, hậm hực ngồi xuống.

- Từ Liên nói không sai.

Mạc Tẩy Đao thở dài:

- Nếu chỉ là mấy huynh đệ chúng ta, thì cùng lắm có thể phủi mông rời đi. Nhưng chúng ta thật vất vả mới xây dựng được trại Hổ Nha ở đây, các huynh đệ đi theo ta chính là muốn có một tương lai tươi sáng. Ta biết rằng trong lòng các ngươi đều nghĩ như thế nào, nhưng các ngươi không nghĩ người phía dưới thấy thế nào sao? Ta nói cho các ngươi biết, chỉ cần ta nói chuyện này cho người dưới biết, các ngươi nghĩ xem, sẽ có bao nhiêu người vui mừng vì được Phương Giải chiêu an?

- Nói trắng ra là, tuy hiện tại thiên hạ đại loạn, quần hùng nỏi lên, nhưng nói cho cùng chúng ta vẫn chỉ là tặc. Mà Phương Giải chính là quan triều đình. Đi theo Phương Giải thì bọn họ không còn là tặc nữa rồi, mà là binh! Có tiền đồ hơn là ở trong sơn trại này.

Lý Minh Lý hơi sửng sốt, cúi thấp đầu không nói gì.

Lý Tam Bảo nhìn Mạc Tẩy Đao, nói:

- Vẫn là đại ca quyết định đi. Bọn đệ đã quen với việc nghe lệnh của huynh rồi. Hiện tại cũng vậy, mặc kệ huynh quyết định gì thì mấy người bọn đệ đều ủng hộ. Huynh nói đi, bọn đệ liền đi. Huynh nói đánh, bọn đệ liền liều mạng! Huynh nói muốn đầu nhập vào Phương Giải, bọn đệ liền thu dọn đồ đạc ra ngoài.

- Không!

Mạc Tẩy Đao lắc đầu:

- Cho dù các ngươi đều đầu nhập vào Phương Giải, ta cũng sẽ không đi. Hiện tại thảo luận chính là tiền đồ của các ngươi và các huynh đệ phía dưới, không liên quan gì tới ta.

- Vì sao?

Mấy người đều khó hiểu nhìn Mạc Tẩy Đao.

Mạc Tẩy Đao trầm mặc một lúc rồi buồn bã nói:

- Không thể phủ nhận, nếu ta đáp ứng Phương Giải, hắn sẽ cho ta một chức vị tốt, cũng sẽ không lập tức chia rẽ đội ngũ này của chúng ta. Nhưng ta không muốn…nam nhân phải có sống lưng cứng, bảo ta từ đó trở đi làm việc dưới trướng của hắn, mỗi ngày nghe hắn phân phó, thấy hắn phải cúi đầu thi lễ, ta làm không được. Lúc đầu ở thành Trường An ta làm không được, hiện tại vẫn như vậy.

Có câu mà Mạc Tẩy Đao chưa nói. Kỳ thực y sợ tương lai Phương Giải khiến cho hơn nghìn người khe núi Hổ Khẩu thuận theo, rồi nghĩ biện pháp diệt trừ y. Về sau đi theo Phương Giải, chẳng phải suốt ngày lo lắng đề phòng sao?

- Đại ca, vậy thì chúng ta đi thôi.

Từ Liên nói:

- Đánh bừa không phải là biện pháp. Chúng ta suốt đêm thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Với bản lĩnh của đại ca, tùy tiện tới đâu mà chẳng lôi kéo được đội ngũ?

- Đi kiểu gì?

Lý Minh Lý nói:

- Chúng ta đều là bộ binh, thủ hạ của Phương Giải là kỵ binh. Cho dù lách ra ngoài từ phía sau núi, nếu Phương Giải vẫn không muốn buông tha chúng ta, phái kỵ binh đuổi theo, chúng ta vẫn không chạy thoát được. Rời khe núi Hổ Khẩu là tới vùng bình nguyên rồi, lúc đó chúng ta liền trở thành bầy dê của kỵ binh!

- Vậy thì…

Từ Liên dừng một lát, nhìn Mạc Tẩy Đao, thăm dò hỏi:

- Huynh đệ chúng ta suốt đêm rời đi, mặc kệ binh lính trong sơn trại. Chỉ vài người chúng ta rời đi thôi, người ít mục tiêu nhỏ, chỉ cần có thể rời khỏi, đại ca mang theo bọn đệ bắt đầu lại từ đầu là được.

- Đúng!

Vài người đều gật đầu:

- Đại ca, quyết định đi!

Mạc Tẩy Đao trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói ra một câu khiến tất cả mọi người ở đây đều chấn động:

- Vì sao các ngươi muốn trốn? Các ngươi có nghĩ tới hay không, nếu chúng ta có thể lẻn vào núi Chu Tước giết chết Phương Giải, như vậy đội ngũ kia sẽ trở nên rối loạn. Quả thực, Phương Giải chết, quan quân sẽ trả thù, nhưng chỉ cần chúng ta chống đỡ được chừng nửa tháng, thì quan quân sẽ vì tranh dành quyền lực mà rối loạn. Tới lúc đó ai còn tâm tư tấn công sơn trại chúng ta nữa?

- Quá…khó đi!

Từ Liên lắp bắp nói.

- Khó?

Mạc Tẩy Đao cười cười:

- Lúc trước ta lẻ loi một mình tiến vào Đông Sở, liên tiếp ám sát bốn năm đại nhân vật của Đông Sở, không có tiếp viện mà ta còn có thể làm được. Hiện tại có thêm mấy người các ngươi, chẳng lẽ còn không bằng sao? Chỉ cần cẩn thận một chút, chưa chắc không thành công. Phương Giải vừa chết, với điều ta biết về quan quân, thì việc đầu tiên những tướng lĩnh kia làm, không phải là báo thù cho hắn, mà là xem ai ngồi lên vị trí của Phương Giải! Chỉ cần đội quan quân kia rối loạn, chúng ta chống đỡ một thời gian, những tướng lĩnh kia thấy tổn thất nhiều binh mã liền không còn tâm tư đánh tiếp nữa.

Vài người ngơ ngác nhìn nhau, không dám gật đầu.

Mạc Tẩy Đao có chút căm tức nói:

- Ta tự đi làm, các ngươi chỉ cần tiếp ứng cho ta là được. Chỉ cần trong tay ta có đao, giết một mình Phương Giải không phải là việc khó! Hắn không thể tu hành, mà trong mấy năm qua tu vị của ta đã tăng nhiều. Huống chi…Phương Giải chắc chắn sẽ không ngờ rằng ta dám đi ám sát hắn.

- Nhưng đại ca, một khi thất bại thì làm sao bây giờ?

- Nếu thất bại, thì chỉ có một mình ta chết, các ngươi lập tức rời đi, không việc gì cả.

Mạc Tẩy Đao nhìn mọi người, nói.

Lý Minh Lý dậm chân, hung hăng nói:

- Đại ca đã nói tới đây rồi, chúng ta liền làm thịt con mẹ hắn!





Phương Giải ngồi tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hoàn Nhan Vân Thù ngồi bên xoa vai cho hắn, Mộc Tiểu Yêu thì ngồi đối diện pha trà, Trầm Khuynh Phiến ở cách đó không xa đọc sách. Trong phòng rất yên tĩnh, Phương Giải dường như rất hưởng thụ cuộc sống như vậy. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Mộc Tiểu Yêu đứng dậy đi mở cửa, thì thấy là Tang Táp Táp.

Nhìn Phương Giải một phòng nhuyễn ngọc ôn hương, Tang Táp Táp hiển nhiên hơi sửng sốt.

- Nếu ngươi rảnh, ta muốn nói chuyện với ngươi.

Nàng không tiến vào, chỉ đứng ở cửa nói với Phương Giải.

Phương Giải đứng lên nói:

- Ừ.

Hắn cười cười với mấy nàng:

- Ta lập tức trở về.

Tang Táp Táp xoay người, bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nhìn Trầm Khuynh Phiến, nói:

- Kiếm ý của cô ứ tồn ở khí mạch nơi cánh tay, tuy rằng vô biên nhưng lúc thi triển có chút tắc nghẽn, hiển nhiên là gần đây luyện công bị thương. Vì vậy chớ động tới nội kình, nếu không được điều trị, thì khả năng tu vị sẽ dừng ở đây, không tiến thêm nữa.

Trầm Khuynh Phiến hơi biến sắc, lông mi đẹp khẽ nhíu.

- Bởi vì tiến cảnh của cô quá nhanh, phù phiếm mà không thực. Kỳ thực cái gọi là bình cảnh chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể. Tu vị của cô tới một trình độ nào đó, bởi vì tiến bộ quá nhanh mà không đủ trầm ổn, cho nên thân thể sẽ tự phản ứng để ngăn cản cô tiến tới. Đây là sự cảnh báo với cô, mà cô lại muốn nhanh chóng phá vỡ giới hạn đó, đi ngược lại đạo tự nhiên, sẽ bị nhốt chết ở bình cảnh đó.

Nói xong, Tang Táp Táp không nhìn sắc mặt của Trầm Khuynh Phiến mà chuyển hướng Mộc Tiểu Yêu:

- Còn cô, kỳ thực ngay từ lúc đầu đã sai lầm rồi. Đạo tự nhiên của cô là ở thiên phú, nhưng cô lại đặt hết tinh lực vào tu hành. Thể chất của cô chỉ bình thường, tu hành nữa cũng khó mà có tiến bộ lớn. Nhưng cô thấy tiến cảnh chậm nên nóng vội, càng nóng vội càng không để ý tới thiên phú khiến người khác phải hâm mộ kia.

Mộc Tiểu Yêu hơi sửng sốt, nhìn dải lụa màu đỏ cuốn ở quanh tay mình.

- Bỏ cái dải lụa đó đi, thiên phú của cô ở trong này.

Tang Táp Táp chỉ vào đầu mình:

- Nếu cô dừng tu hành lại, thiên phú của cô sẽ thăng hoa. Ông trời đã cho cô tiềm chất như vậy, vì sao cô cứ phải đi theo một hướng khác?

Trong lòng Mộc Tiểu Yêu vừa động, vô thức nhìn Trầm Khuynh Phiến một cái.

Tang Táp Táp nhìn theo mắt nàng, dường như hiểu ra cái gì đó.

Phương Giải không nhịn được lắc đầu, trong lòng tự nhủ, ánh mắt của Đại Quốc Sư Mông Nguyên quả nhiên là sắc. Chỉ ở chung không lâu, đã nhìn thấu căn nguyên vì sao tu vị của Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu không thể tiến bộ được.Cho nên hắn càng thêm tò mò với thiên thụ giả. Rốt cuộc trên người nàng ta đã xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên có thực lực hùng mạnh như vậy.

- Lúc ta tới, phát hiện ngươi đã cho rút lui không ít hộ vệ, vì sao làm như vậy?

Tang Táp Táp đột nhiên hỏi Phương Giải.

- Đợi người.

Phương Giải thản nhiên trả lời một câu.

Tang Táp Táp trầm mặc một lúc rồi nói:

- Trong lòng ngươi có sát ý.

- Người không tới, thì không có.

Phương Giải trả lời.

Tang Táp Táp ừ một tiếng, xoay người rời đi.

Hoàn Nhan Vân Thù hơi sửng sốt, thấy nữ nhân thần bí kia chỉ chỉ điểm Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu, lại không nói gì về mình. Nàng làm sao không hâm mộ Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu có thể tu hành, chỉ có điều nàng không được ai chỉ điểm. Lúc trước Tạ tiên sinh ở Thập Vạn Đại Sơn cũng chưa từng nhắc tới. Sau khi tới Trung Nguyên nàng mới hiểu ra rằng, hóa ra không chỉ có một mình Tạ tiên sinh là có thể tu hành.

- Còn ta thì sao?

Nàng không nhịn được hỏi:

- Vì sao không chỉ điểm cho ta? Trầm tỷ tỷ có bản lĩnh của tỷ ấy, Mộc tỷ tỷ có thiên phú của tỷ ấy, cô nhìn ra ta có ưu điểm gì có thể khai quật không?

Tang Táp Táp đứng lại, quay đầu cẩn thận đánh giá Hoàn Nhan Vân Thù, rồi rất chân thành nói:

- Cô…mắn đẻ hơn so với hai nàng kia…

Hoàn Nhan Vân Thù sửng sốt, sau đó lập tức đỏ mặt.

Phương Giải giơ ngón tay cái khen:

- Quá chuẩn!