Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 584-2: Đầu người giá trị năm vạn lượng vàng ((2))




Không ai biết tên của y là gì, ẩn cư tu hành ở một làng chài Đông Hải, ban đêm đi ra ngoài hai, ba trăm dặm, giết người cướp của, cưỡng dâm nữ tử, sau đó có thể một đêm trở về, cho nên không ai phát hiện ra được. Quan phủ địa phương điều tra nhưng không tìm được hung phạm, đành phải mời cao thủ Đại Nội Thị Vệ Xử tới điều tra. Người này biết được Đại Nội Thị Vệ Xử không dễ trêu chọc, liền bắt đầu bước chân vào giang hồ, tự phong làm Đông Hải Nhất Đao.

Về sau, khoảng mười mấy năm trước khi các chư vị Hoàng tử đoạt đích, y được Thái tử lúc đó mời tới Trường An. Kết quả là vì không chịu giao đao cho binh lính thủ thành nên bị ngăn cản ở ngoài. Dưới sự giận dữ, y cứng rắn xông vào, kết quả là đột nhiên có một đạo kiếm khí từ trong thành bay tới. Y dùng toàn lực cũng không ngăn được, mù mất một con mắt, đứt một cái tai, từ đó trở đi không dám đặt chân lên Giang Bắc nữa. Chỉ là không biết một kiếm kia là của lão viện trưởng Diễn Vũ Viện, hay là Trung Thân Vương lúc ấy vẫn còn đang ở trong thành Trường An.

Về phần người trọc đầu kia, là người kỳ lạ nhất.

Người này vốn là người hầu của một vọng tộc ở thành Binh Giải thuộc Tô Nam Đạo. Bởi vì lanh lợi thanh tú nên rất được chủ nhân thích. Tới lúc y mười bốn tuổi, đã tuấn tú lịch sự, nhưng trời sinh dâm tà, thông dâm với chủ mẫu, sau khi bị gia chủ phát hiện liền phái người loạn côn đánh cho một trận. Tưởng rằng y đã chết liền vất ở nơi hoang dã. Kết quả là y đại nạn không chết, được một khách giang hồ cứu. Y nói dối với khách giang hồ này rằng y bị cướp, khách giang hồ cứu y phát hiện y có căn cốt không tồi liền giữ ở bên người.

Khách giang hồ cứu y chính là Kiếm Hiệp Lý Bạch Chi nổi tiếp cả Giang Nam. Lý Bạch Chi thích tính cách lanh lợi thông minh của y liền dạy cho y đạo tu hành. Một trăm hai mươi tám khí huyệt thì người này mở một trăm hai mươi bảy, đúng là thiên tài tu hành. Chỉ ba năm liền đã tiểu thành. Nhưng tính cách của y vẫn không thay đổi, thừa dịp Lý Bạch Chi đi xa, cưỡng hiếp nữ nhân của Lý Bạch Chi. Sợ Lý Bạch Chi trả thù, sau khi giết người y liền trốn trở về thành Binh Giải. Sau đó lại một hơi giết chết cả nhà chủ nhân trước của y, lột hết quần áo của chủ mẫu treo ở trước cửa sân.

Về sau Lý Bạch Chi điều tra ra chân tướng rồi ngàn dặm truy tung. Cái tên được gọi là Huyết Tôn Giả này chạy trốn tới hải đảo, lại không ngờ rằng bị bệnh nặng, cả người khô nóng, lông trên người đều rụng sạch, mỗi ngày ngâm trong nước cũng không thể giải nhiệt. Lại về sau y nghe nói có phương pháp đổi máu, đi nửa Trung Nguyên mới tìm được một con huyết mãng. Cứ cách ba ngày y lại phải đổi máu rồi uống máu của huyết mãng để bổ sung huyết khí. Phương pháp này vốn là lời đồn vô căn cứ, nhưng không ngờ là thực sự bảo vệ được mạng của y. Chỉ có điều máu của huyết mãng có chứa độc, tướng mạo vốn thanh tú của y liền bị hỏng, trên cái đầu trụi lủi đầy mụn nhỏ, nhìn rất khó coi.

Ba người này đều có hung danh trên giang hồ. Chỉ có Tống Tùng Hạc vừa mới chết là có thanh danh không tồi. Tuy nhiên dù thanh danh của Tống Tùng Hạc khá lớn thì tu vị cũng chỉ là Cửu Phẩm Thượng. Mà ba tên hung tàn này đều có cảnh giới trên Cửu Phẩm, đã nhập Thông Minh Cảnh.

Trương chân nhân hít vào một hơi, không lui tới gần cỗ xe ngựa mà là tiến về phía trước một bước.

- Bệ hạ có biết lão bản của những người này là ai không?

Ông ta hỏi.

Hoàng Đế ngồi trong xe ngựa cười lạnh nói:

- Còn có thể là ai. Có thể đưa ra giá tiền năm vạn lượng vàng, mời tới bốn người tu hành tới giết trẫm, tám chín phần là nô tài Hiền La Thành trong thư viện Thông Cổ rồi. Chủ tử của bọn chúng không dám xuất đầu lộ diện, một đám tôi tớ lại thường nhảy ra gây sóng gió. Trẫm muốn giết bọn chúng, bọn chúng tự nhiên cũng muốn giết trẫm. Chỉ là bọn chúng chưa từng vạch mặt, nên trẫm cũng không vội làm rõ. Tuy nhiên, hiện tại bọn chúng không muốn trẫm trở lại thành Trường An, bởi vì bọn chúng sợ trẫm trở về.

Trong phòng khá yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy rõ ràng.

Mạc Tẩy Đao nhìn vài người trong phòng. Lúc trước cùng y trốn ra khỏi thành Trường An giờ chỉ còn năm người này. Lúc rời khỏi thành Trường An, tính cả y là có mười ba người. Nửa đường cướp bóc một thương đội thì một người bị hộ vệ thương đội giết chết. Lúc trốn trong nhà giàu, hai người bị hộ vệ giết chết. Về sau cướp đoạt ở thủy vực Trường Giang, lại tổn thất bốn người.

Mấy ngày trước Đỗ Xuyên bị thủ hạ của Phương Giải bắt đi. Trong số thi thể bên ngoài cửa trại không có y, nhưng Mạc Tẩy Đao biết, cho dù Phương Giải không giết Đỗ Xuyên thì cũng sẽ không thả y về.

- Sự tình đại khái là như vậy, hiện tại ta muốn hỏi ý kiến của mọi người. Sơn trại không phải là của một mình Mạc Tẩy Đao ta, mà là do mọi người cùng nhau vất vả gây dựng lên. Trước kia mọi chuyện ta đều có thể làm chủ, nhưng lần này phải hỏi ý kiến của mọi người.

Từ Liên trầm mặc một lúc rồi hỏi y:

- Đại ca, Phương Giải nói như thế nào?

Mạc Tẩy Đao nói:

- Hắn nói, nếu huynh đệ trong khe núi Hổ Khẩu nguyện ý gia nhập, thì hắn sẽ đối xử tử tế. Ta không nghi ngờ lời này của hắn, bởi vì ta hiểu một ít tích cách của hắn. Tuy nhiên…có thể khẳng định rằng, những huynh đệ ra tay giết chết năm mươi thủ hạ của Phương Giải, Phương Giải sẽ không cho phép bọn họ sống sót. Đỗ Xuyên đã bị bắt, hắn biết huynh đệ chúng ta ở trong sơn trại, nhưng vẫn hạ lệnh giết mấy thám báo rồi treo ở ngoài, thái độ đã quá rõ ràng rồi.

Y nhìn mọi người, nói:

- Nếu ta là Phương Giải, ta cũng làm như vậy. Hắn coi trọng tố chất của các huynh đệ trong khe núi Hổ Khẩu, nhưng hắn cũng phải cho các thủ hạ của mình một công đạo. Mối thù này chưa được giải, cho dù chúng ta đầu nhập thì cũng không có khả năng bỏ qua không đề cập tới.

- Vậy thì không thương lượng gì nữa.

Lý Minh Lý nổi giận nói:

- Cùng lắm thì chúng ta bỏ cái sơn trại này lại rồi cao chạy xa bay. Thiên hạ lớn như vậy, chỗ nào mà chả dung thân được. Hắn nói là vẫn nhớ tình cảm lúc ở thành Trường An nên muốn tiếp nhận mọi người, nhưng thực ra còn không phải vì thấy hơn nghìn huynh đệ chúng ta có bản lĩnh đó sao? Hơn nữa khe núi Hổ Khẩu của chúng ta dễ thủ khó công, cho dù trong tay hắn có mấy vạn đại quân, nhưng muốn lẻn vào, thì người chết sẽ nhiều hơn chứ không ít hơn chúng ta. Chúng ta không phải là đám rác rưởi như Cao Bắc Đẩu hay là Đậu Thiên Đức, kẻ nào muốn tới cũng phải lưu vũng máu trước đã!

Từ Liên lắc đầu:

- Nhưng các huynh đệ sẽ tổn thất không ít.

Lý Minh Lý lập tức nóng nảy, chỉ vào cái mũi Từ Liên mắng:

- Lão tử biết ngay ngươi là một tên sợ chết mà. Ngươi cảm thấy lúc đầu ở Trường An từng uống rượu qua với tên họ Phương kia, nên cho rằng hắn sẽ đối xử tốt với ngươi phải không? Từ lúc đại ca trở về, ngươi vẫn luôn bất hòa với bọn ta, ai chẳng biết ngươi nghĩ gì.

- Con mẹ ngươi không cần giơ ngón tay chỉ vào mặt ta như vậy.

Từ Liên cũng nổi giận:

- Mấy năm nay đi theo đại ca vào nam ra bắc, lão tử đổ máu không ít hơn ngươi, cũng giết người không ít hơn ngươi! Hiện tại đang suy tính làm sao bảo toàn được hơn nghìn huynh đệ này, chứ không phải là lúc con mẹ nó làm theo cảm tính!

Lý Minh Lý cắn răng nói:

- Có cái đếch gì mà phải tính với toán. Lão tử cũng không tin tà. Nếu hắn dám dẫn người tấn công nơi này, lão tử là người đầu tiên cắt một miếng thịt trên người hắn.

- Đều câm miệng cho ta!