Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 573: Ý tưởng không thể tưởng tượng được ở trong đầu




Phương Giải quay mạnh đầu lại, lập tức kéo tay Tang Táp Táp rời khỏi nhà xưởng. Tang Táp Táp cũng không giãy dụa, chỉ là tò mò nhìn hắn dắt tay mình đi về phía trước. Đi được rất xa, Phương Giải mới tỉnh ngộ, buông tay xuống nói:

- Vừa rồi cô không cảm thấy mình hơi quá sao?

Tang Táp Táp giấu hai tay vào áo dài rộng thùng thình, không nói một lời.

Áo dài của nàng có kiểu dáng rất đặc biệt, cổ áo có thể dựng thẳng lên để ngăn nửa bên mặt, phía sau còn có mũ. Lúc cúi thấp đầu đi đường chỉ lộ ra một đôi mắt. Mà nàng còn che mặt bằng khăn lụa, nên càng không nhìn thấy bộ mặt. Áo dài màu xanh đen có vạt áo rất rộng, buông xuống tới mắt cá chân.

Nàng vẫn đi chân trần, dường như đây là thói quen không thay đổi.

Phương Giải thấy nàng không nói lời nào, hơi căm tức nói:

- Dựa theo lý, cô là Đại Quốc Sư Mông Nguyên, ta để cô ở đây thì cô nên hiểu mình là một người khách, đi lại lung tung như vậy cô không thấy đây là một chuyện rất thất lễ sao? Nếu ta làm khách trong nhà cô, không được cô cho phép mà đi loạn, liệu cô có vui vẻ không?

Tang Táp Táp nhìn Phương Giải, nói:

- Ngươi không cho, ta vẫn đến.

Phương Giải nghẹn họng, nhìn Tang Táp Táp, hỏi:

- Rốt cuộc cô đi theo ta làm gì?

- Kéo dài hương khói cho Tang gia.

Nàng trả lời, như là hiển hiên.

Vẻ mặt không thay đổi gì.

Phương Giải nhìn nàng như nhìn quái vật:

- Không có gì khác à?

Tang Táp Táp gật đầu:

- Không.

Phương Giải không nói gì, thực không biết nên câu thông với một quái thai ngoại tộc nhưng cũng là một mỹ nhân tuyệt thế này như thế nào. Nàng ta cảm thấy đây là một chuyện cần làm, nên liền coi là hợp tình hợp lý. Hơn nữa dường như nàng ta không cảm thấy đây là một chuyện đặc biệt xấu hổ. Tuy lần đầu tiên nói ra rất thẹn thùng, nhưng lần này đề cập tới với Phương Giải thì bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Đây là chuyện người tình ta nguyện, cô có hiểu không?

Phương Giải nói.

- Hiểu.

Tang Táp Táp trả lời:

- Cho nên ta không bức ngươi, chỉ đi theo ngươi.

Phương Giải lại nghẹn họng, trầm mặc một lúc, nhìn xung quanh không thấy ai, lập tức hỏi:

- Người được ông trời chọn là có ý gì? Vì sao nói ta là người được ông trời chọn?

Tang Táp Táp ngồi xuống một tảng đá gần đó, giơ tay vén sợi tóc rủ xuống. Lúc nàng nhìn Phương Giải, qua con mắt trong vắt mới nhìn ra được tuổi thật của nàng. Ai mà ngờ tới, Đại Quốc Sư Mông Nguyên, người mà được ngay cả Đại Luân Minh Vương khen không dứt mới chỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi.

- Đây là truyền thuyết của Phật tông, xuất phát từ Đại Luân Minh Vương.

Tang Táp Táp bình thản nói:

- Lúc Đại Luân Minh Vương giảng kinh ở đài Minh Kính trên Đại Tuyết Sơn, từng nói qua, có người lúc sinh ra không có gì lạ, lúc thiếu niên cũng không có gì đặc thù. Nhưng cơ hội vừa buông xuống, hoặc là trọng thương hoặc là bệnh nặng, đại nạn không chết, sau khi khôi phục bỗng nhiên biết rất nhiều chuyện mà trước kia chưa từng tiếp xúc. Người chưa từng đọc sách bao giờ lại có thể xuất khẩu thành thư, bút pháp như bay. Hoặc là người chưa từng tiếp xúc với điển tịch của Phật tông bao giờ, đột nhiên có thể ngâm nga kinh văn điển cố, dù hỏi bất kỳ điều gì cũng có thể giải thích được.

- Đại Luân Minh Vương nói, người như vậy được gọi là thiên thụ giả. Phần lớn thiên thụ giả là người bình thường không có gì kỳ quái, so với bạn bè cùng lứa thì tư chất cũng bình bình. Nhưng trải qua một hồi tai nạn, bỗng nhiên thay đổi thành người khác. Biết được rất nhiều chuyện mà trước đây chưa bao giờ nhìn thấy, chưa bao giờ được nghe thấy. Hơn nữa còn bác học tinh thông.

Nói xong câu này, Tang Táp Táp nhìn Phương Giải, nói:

- Ta chính là thiên thụ giả.

Nàng thấy sự kinh ngạc trong mắt Phương Giải, tiếp tục nói:

- Đại Luân Minh Vương nói, trẻ con bình thường, khi sinh ra tỉnh tỉnh mê mê, chỉ biết ăn và ngủ, trong đầu trống không, không có một thứ gì cả. Kiến thức về sau, là tích góp từng tí từng tí một, từ thiếu niên tới thanh niên, lại tới trung niên lão niên, kinh nghiệm có được là từ việc học, nhìn, nghe, thấy.

- Mà có một loại người, lúc mới chỉ cất tiếng khóc chào đời, đã biết rất nhiều việc rồi. Thậm chí rất nhiều chuyện mà người khác không biết, hắn lại biết. Lúc trẻ con khác chỉ biết khóc lóc đòi ăn, thì trong đầu hắn đã có kinh nghiệm cả đời của người khác, thậm chí là mấy đời. Mà những kinh nghiệm này, không cần phải học, giống như sinh ra đã biết rồi. Bọn họ được Đại Luân Minh Vương gọi là thiên tuyển giả.

Tang Táp Táp chỉ Phương Giải:

- Ngươi chính là thiên tuyển giả.

Sắc mặt Phương Giải hơi đổi, vô thức lùi về phía sau một bước, rất cẩn thận nhìn Tang Táp Táp, dường như muốn nhìn thấy cái gì đó từ trong ánh mắt nàng. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh không có một gợn sóng nào, thật giống như nước dưới giếng, vô luận nhìn thế nào, ngươi chỉ có thể nhìn thấy bóng của mình, không thể nhìn thấu bên trong.

- Cô nói vậy…là có ý gì?

Phương Giải cảm thấy cổ họng mình khô lại, trong lòng có một sự kinh hoàng chưa bao giờ có. Bí mật giấu ở chỗ sâu nhất, giống như bị ánh mắt bình thản của Tang Táp Táp khám phá hết. Nữ nhân thần bí này luôn khiến cho Phương Giải rung động, mà nàng ta lại không có bất kỳ biến hóa nào.

- Chẳng lẽ không đúng?

Tang Táp Táp hỏi lại.

Phương Giải không biết nên gật đầu hay lắc đầu, trong lúc nhất thời hắn thất thần.

- Thiên tuyển giả và thiên thụ giả, là định nghĩa của Đại Luân Minh Vương.

Tang Táp Táp nói:

- Cái kẻ luân hồn không bị diệt kia, luôn biết được nhiều hơn người bình thường.

Phương Giải nhíu mày:

- Làm sao cô biết Đại Luân Minh Vương luân hồn bất diệt?

Tang Táp Táp tự nhiên nói:

- Bởi vì ta là thiên thụ giả.

- Đợi một chút.

Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, trong lòng lập tức sinh ra gợn sóng vô tận. Hắn mở miệng, cuối cùng không nói ra nghi vấn trong lòng. Tang Táp Táp vẫn chờ hắn nói chuyện, nhưng Phương Giải chỉ lắc đầu:

- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy có chút khó tin.

Tang Táp Táp bỗng nhiên cười cười, đôi mắt xinh đẹp kia tạo thành hình trăng lưỡi liềm mê người.

- Có lẽ ta biết ngươi đang nghĩ gì.

Nàng nói.

Phương Giải khoát tay:

- Không nói cũng thế.

Tang Táp Táp gật đầu:

- Tốt, không nói cũng thế.

Phương Giải trầm mặc một lúc, hỏi:

- Vì sao cô xác định ta là thiên tuyển giả?

Tang Táp Táp trả lời:

- Tự ngươi biết đáp án. Vừa rồi ngươi hoảng hốt, chẳng lẽ không phải là nghĩ tới đáp án rồi đó sao? Nếu đúng như là ta nghĩ, thì hỏi lại làm gì?

Phương Giải im lặng, cuộn sóng trong lòng càng ngày càng kịch liệt.





Trên đường núi, một nam một nữ ngồi đối diện nhau, nhưng đã im lặng một lúc lâu. Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt chưa từng rời khỏi đối phương. Gió núi thổi qua, làm rối mấy sợi tóc trên trán của nàng, làm rối mấy chuyện trong lòng của hắn.

Cũng không biết qua bao lâu, Tang Táp Táp mỉm cười nói:

- Ta đại khái có thể cảm nhận được loạn ý trong lòng ngươi. Lại lịch của thiên tuyển giả quá thần bí, ngay cả Đại Luân Minh Vương cũng không thể giải thích được. Y chỉ biết là có người như vậy tồn tại, nhưng không biết vì sao ngươi như vậy lại tồn tại. Có lẽ ngay cả người lựa chọn cũng không biết vì sao nó ly kỳ như vậy. Ta từng nghĩ tới thật lâu, bởi vì ta là thiên thụ giả, cho nên ta biết nghĩ thông suốt mọi chuyện sao mà khó. Ta biết rất nhiều chuyện, nhưng lại không biết vì sao lại có sự thay đổi đó.

- Mà ngươi, bởi vì sinh ra đã có kiến thức khác với thế giới này, cho nên lúc đầu ngươi cũng như ta, mờ mịt sợ hãi. Ta mất một năm mới khiến bản thân bình tĩnh lại được, bắt đầu thích ứng với kiến thức vốn không thuộc về mình.

Phương Giải cười cười, có chút đau khổ.

Tang Táp Táp nghiêng đầu nhìn cảnh núi, nhưng có lẽ cảnh vật đó không nằm trong mắt nàng.

- Cô đã biết những gì?

Phương Giải hỏi.

- Rất nhiều.

Tang Táp Táp trả lời:

- Nhưng ta biết rằng, điều ta biết hoàn toàn khác với điều ngươi biết. Bởi vì ta lấy được những kinh nghiệm mới, cho nên ta mới mạnh hơn lúc trước. Cũng chính vì ta lấy được những kinh nghiêm đó, mà ta càng thêm gần gũi với thiên nhiên. Mà ngươi, lúc đầu ngươi yếu ớt, rồi từng bước trở nên mạnh mẽ, cho nên ta khẳng định điều ngươi biết khác với điều ta biết.

- Nếu như cô thật sự biết rất nhiều chuyện…

Phương Giải hỏi Tang Táp Táp:

- Vậy cô có thể nói cho ta biết, vì sao luân hồi bất diệt của Đại Luân Minh Vương rốt cuộc là thế nào?

Tang Táp Táp tựa hồ có chút kinh ngạc với vấn đề mà Phương Giải đặt ra, đôi mắt đẹp nhìn Phương Giải, nói:

- Ta tưởng ngươi sẽ hỏi chuyện của mình, hoặc là chuyện của ta, hoặc là chuyện giữa ngươi và ta, không ngờ ngươi lại hỏi tới chuyện của Đại Luân Minh Vương.

- Mong cô nói cho ta biết!

Phương Giải chắp tay trịnh trọng nói.

Tang Táp Táp dừng một lúc, dường như đang do dự nên nói thế nào.

- Cái gọi là luân hồi bất diệt của Đại Luân Minh Vương, chính là lựa chọn đứa trẻ hoặc thiếu niên có thể chất ưu tú nhất, tôn làm Phật tử. Sau đó dùng một số bí pháp của tộc Hột khống chế lại. Theo ta phỏng đoán, hẳn là lấy trùng cổ rồi thêm một giọt máu của Đại Luân Minh Vương, bỏ vào cơ thể Phật tử, Phật tử liền có mối quan hệ kỳ bí với Đại Luân Minh Vương. Đại Luân Minh Vương có thể cảm giác được Phật tử nào thận cận với y nhất, để sau đó y lựa chọn Phật tử đó làm người thừa kế.

- Phật tông nói với bên ngoài rằng đó là kế thừa, là trước khi Đại Luân Minh Vương quy tịch thì truyền tu vị cả đời vào cơ thể của một Phật tử. Bảy ngày sau, lão Minh Vương chết đi, tân Minh Vương đi ra từ căn phòng bí mật. Nhưng tất cả chỉ là để che dấu người đời mà thôi. Ta đoán, chắc Đại Luân Minh Vương đã dùng mật pháp nào đó, chiếm thể xác của Phật tử. Kỳ thực từ đầu tới cuối Đại Luân Minh Vương chưa bao giờ chết. Y dùng phương thức này để tránh né luân hồi.

Phương Giải gật đầu, những lời của Tang Táp Táp đã ấn chứng với suy nghĩ của hắn.

- Vậy tại sao tu vị của Đại Luân Minh Vương lại giảm đi nhiều?

Tang Táp Táp liếc nhìn Phương Giải một cái, dường như rất ngạc nhiên vì sao Phương Giải lại hỏi vấn đề của Đại Luân Minh Vương.

Tang Táp Táp lắc đầu:

- Ta cũng chỉ đoán mà thôi. Nhiều năm trước, Đại Luân Minh Vương bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng kỳ lạ. Lúc ở Vương Đình, những khi rảnh rỗi ta thường vắt óc suy nghĩ việc này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ tới một khả năng. Nhưng mỗi lần nghĩ tới đây, ta đều cảm thấy thật quá mức tưởng tượng.

- Cái gì?

Phương Giải lập tức hỏi.

Tang Táp Táp trầm mặc một lúc rồi nói với Phương Giải:

- Nếu ngươi là Đại Luân Minh Vương, lúc đầu tính toán lấy hết thảy từ trong tay tổ tiên Tang Loạn của ta. Từ đó trở đi thiên hạ phương tây chỉ có một vị Chí Tôn, ngay cả Hoàng tộc Mông Nguyên đều phải chịu sự bày bố của ngươi, chỉ là món đồ chơi trong tay ngươi mà thôi. Trong một trăm năm đầu, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy rất vui sướng, sau đó liền cảm thấy nguy cơ rất lớn…

- Đúng vậy!

Phương Giải gật đầu:

- Y đã thu hoạch rất nhiều, đã đứng ở nơi cao như vậy, cho nên y khẳng định sợ chết hơn bất kỳ ai, sợ mất đi tất cả nhữn gì mình đang có. Cho nên y mới vắt hết óc suy nghĩ, làm sao để bất tử!

Tang Táp Táp ừ một tiếng

- Sau đó ngươi tìm được phương pháp trường sinh, ngươi sẽ mừng rỡ như điên. Trăm năm thứ hai, trăm năm thứ ba, mỗi lần chiếm được một thân xác trẻ tuổi, có lẽ sẽ làm ngươi cảm giác thoải mái hưng phấn. Bởi vì ngươi có nhiều thời gian hơn để hưởng thu những gì mình đang có. Nhưng…mười cái trăm năm sau thì sao? Ngươi đã nhìn thấy quá nhiều người chết đi, không ai có thể trường sinh cùng với ngươi, phải trải qua sự ly biệt nhiều hơn người bình thường gấp nghìn lần, ngươi sẽ như thế nào?

- Ta sẽ…

Phương Giải trầm tư một lát, sau đó thở dài:

- Nhàm chán!

- Đúng vậy…

Tang Táp Táp gật đầu:

- Nếu đổi là ta, ta cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, có lẽ còn có bi thương, phẫn nộ, và hoang mang. Y khẳng định có người mà y thích, việc mà y muốn làm, nhưng những thứ đó dần cách xa y. Chẳng hạn như người con gái mà y thích nhất, nhưng y phải nhìn nữ tử này từ thiếu nữ tới già nua rồi chết đi, mà y vẫn còn sống như cũ. Lại chẳng hạn như y thích đánh cờ, nhưng đánh vài chục năm là chán rồi, làm sao đánh tới nghìn năm mà vẫn thích được?

- Nếu một nghìn năm mà toàn chơi cờ, chắc là nhìn thấy quân cờ ta liền buồn nôn.

Phương Giải nói.

Tang Táp Táp ừ một tiếng:

- Cho nên, Đại Luân Minh Vương là người mạnh nhất thế gian này, gần tiếp cận với thần rồi. Nhưng y cũng là người nhàm chán nhất.

- Vì thế…

Tang Táp Táp nhìn Phương Giải:

- Y có một ý tưởng không thể tưởng tượng nổi ở trong đầu.

Đây là lần thứ hai Tang Táp Táp dùng tới năm chữ ‘không thể tưởng tượng nổi’. Trong lòng Phương Giải dần sáng lên, hắn biết rằng, có lẽ chỉ có năm chữ này mới có thể hình dung được ý tưởng kỳ quái kia.