Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 560-2: Một người có thể xóa đi lịch sử ((2))




“Ta rời khỏi nơi này bao nhiêu ngày rồi ta không còn nhớ, nhưng ta vẫn nhớ từng khuôn mặt nơi đây. Lúc ta mới tập tễnh học bước đi, mỗi người bọn họ đều nâng đỡ giúp ta. Đó là ân đức, ân đức trọn đời không thể nào quên. Ta thật giống như con sơn dương mất đi mẹ của mình, nhưng ta không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Mọi nhà đều mở cửa cho ta, chỉ cần ta đi vào liền cảm nhận được sự ấm áp cùng đồ ăn tươi ngon. Chính vì vậy, ta nhận được nhiều thứ hơn những đứa trẻ khác. Đứa trè khác chỉ có tình yêu của cha mẹ chúng, mà ta thì có tất cả tình yêu”

“Cho nên lúc ta tu hành ở trên núi, ta biết bọn họ có thành kiến với ta, nhưng trong lòng ta vẫn cảm kích bọn họ. Tuy bọn họ thể hiện thái độ lạnh lùng với ta, nhưng ta không bao giờ quên bọn họ đã cho ta sinh mạng. Có lẽ bọn họ vĩnh viến sẽ không biết, ta đều ghi chép lại ta đã ăn ở nhà ai bao nhiêu bữa cơm, ai cho ta quần áo mới, ai cho ta ở những ngày giông bão. Những điều này phải trả lại, bằng không trong lòng khó có thể bình an. Vì vậy mà ta đã trở về, mang theo những thứ mà ta đã đáp ứng bọn họ.

“Bên kia núi có một quốc gia tên là Lưu Thiết, thường xuyên phái người tới đây thu thuế, rất hung ác. Ta sẽ khiến bọn chúng hối hận vì những việc bọn chúng làm”

Phương Giải liếc nhìn những chữ viết mơ hồ này, sau đó mới tỉnh ngộ ra đây đều là chữ Hán.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Tang Táp Táp chỉnh lại sợi tóc rủ xuống, giải thích:

- Lúc Tang Loạn vừa mới đi vào đại thảo nguyên, bên cạnh hắn luôn có một bằng hữu, là một người Hán. Nếu như ngươi có thời gian từ từ xem lại cuốn bút ký này, ngươi sẽ càng thêm kinh ngạc.

- Người Hán đó cũng là một cô nhi mà Tang Loạn gặp được trên đại thảo nguyên. Lúc Tang Loạn gặp được y, thì y đang tranh đoạt thi thể của dê vàng với một con sói.

Thanh âm của Tang Táp Táp có chút quái dị:

- Lúc nhìn thấy người Hán kia ngồi chồm hổm ở đất, nhe răng uy hiếp con sói, Tang Loạn không ra tay giúp y, chỉ bình tĩnh nhìn người Hán kia dọa được con sói rời đi, sau đó lao tới thi thể dê vàng, ăn thịt sống, uống máu tươi. Thẳng tới khi y ăn no, Tang Loạn mới lại gần. Người Hán này bỗng vứt cho Tang Loạn một cái đùi dê, rồi cái miệng đầy máu mỉm cười với Tang Loạn, rất hữu hảo. Tang Loạn ném cái đùi dê cho bạch sư còn rất nhỏ, bạch sư liền ngoạm cái hết.

Tang Táp Táp nói:

- Vì một cái đùi dê cùng nụ cười này của người Hán đó, mà Tang Loạn quyết định mang theo người này cùng đi. Người này đã dạy cho Tang Loạn văn hóa của người Hán, còn kể rất nhiều điển cố của người Hán. Ta nghĩ…chính vì người Hán này, mà dục vọng trong lòng Tang Loạn mới hoàn toàn bị thúc dục ra, cuối cùng khó thu hồi lại. Ở bên trong bút ký, Tang Loạn nói người Hán kể rất nhiều chuyện xưa ở Trung Nguyên cho hắn, bao gồm những kiêu hùng đã chinh phục Trung Nguyên như thế nào. Tang Loạn rất thích những chuyện xưa đó.

Phương Giải thở dài nói:

- Dục vọng ở sâu trong lòng hắn vốn đã thức tỉnh, gặp được người Hán kia liền triệt để phóng thích ra ngoài.

- Kỳ thực cũng không thể trách người Hán kia…

Tang Táp Táp thở dài:

- Mặc dù Tang Loạn không gặp được người Hán đó, thì hắn vẫn bước trên con đường giết chóc. Chỉ là vì có người Hán đó bên cạnh, mà bước chân của hắn kiên định hơn. Nhưng…có chuyện có lẽ là ngươi chưa từng nghe qua, về sau người trong thảo nguyên gọi Tang Loạn là Ác ma, gọi mười chín thủ hạ sớm nhất của Tang Loạn là mười chín Loạn Ma, gọi quân đội của Tang Loạn là dao mổ của Ác ma. Nhưng trong bất kỳ cuốn sách cổ nào của thảo nguyên, đều không tra được sự tồn tại của người Hán đó.

- Nếu không phải có cuốn bút ký mà tổ tiên ta lưu lại này, thì không ai biết bên cạnh Tang Loạn từng tồn tại một người như vậy, người mà Tang Loạn gọi là thầy tốt cũng như bạn hiền.

- Vì sao?

Phương Giải hỏi:

- Người Hán đó không muốn cho đời sau biết về y sao? Y không muốn lưu danh sách sử, chỉ muốn giấu phía sau sự thành công của người khác sao?

- Không…

Tang Táp Táp lắc đầu:

- Ngươi đã đoán sai. Chính vì người Hán đó dấu ở phía sau nên y càng nổi tiếng, còn nổi tiếng hơn cả Tang Loạn. Sở dĩ không có bất kỳ ghi chép nào về thời gian y ở bên cạnh Tang Loạn, là vì y đã hủy diệt hết rồi…

Nghe thấy câu này, sắc mặt Phương Giải lập tức thay đổi.

- Đúng vậy…

Tang Táp Táp rất nghiêm túc nói:

- Y chính là Đại Luân Minh Vương.





Bốn phía trở nên yên tĩnh, dường như tất cả thanh âm cũng không thể đánh thức Phương Giải khỏi khiếp sợ. Ngay một giây trước, một câu bình thản của Tang Táp Táp khiến cho hắn cảm nhận được cái gì mới là long trời lở đất. Hắn thật không ngờ rằng, cái người Hán ngồi ăn sống thịt dê vàng kia, lại là Đại Luân Minh Vương. Đại Luân Minh Vương…là một người Hán?

Bốn chữ này, như sấm sét.

Tang Táp Táp không bất ngờ lắm với sự kinh ngạc của Phương Giải. Lúc trước lần đầu tiên nàng đọc cuốn bút ký đó, nàng còn rung động hơn Phương Giải. Lúc đó nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập, thế giới trở nên tái nhợt.

Phương Giải ngẩng đầu, bắt buộc ánh mắt mình rời khỏi cuốn bút ký. Hắn nhìn vào mắt của Tang Táp Táp, muốn tìm một lời giải thích hợp lý từ trong ánh mắt đó.

- Nếu như không có cuốn bút ký này, thì vĩnh viễn không ai biết đoạn thời gian kia.

Tang Táp Táp nhìn Phương Giải, rất chân thành nói:

- Lúc trước khi Tang Loạn gặp người Hán kia, chỉ là tò mò một người Hán sao lại xuất hiện trên thảo nguyên, hơn nữa vì sinh tồn mà giành ăn với một con sói. Sau đó người Hán kia vứt cho hắn một cái đùi dê vàng, còn nở nụ cười ôn hòa. Về sau hai người bọn họ kết bạn, vài chục năm không tách ra. Có thể nói Tang Loạn chiếm được giang sơn, có một nửa công lao từ người Hán kia.

- Y đã dạy cho Tang Loạn rất nhiều thứ. Chẳng hạn sử dụng cách nào làm cho lòng ngươi kinh sợ. Tang Loạn thì dạy cho y cách tu hành…

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi thở dài:

- Sau đó rất nhiều năm sau, người Hán này phê phán Tang Loạn thành nguồn cơn tội ác của nhân loại, gọi là Ác ma, tụ tập tất cả lực lượng lại lật đổ Tang Loạn. Về sau y ngồi trên cái ghế của Tang Loạn, trở thành Tang Loạn mới…Chỉ có điều y làm tốt hơn Tang Loạn, bởi vì y hấp thu kinh nghiệm của Tang Loạn, biết được rằng muốn khống chế được người khác, thì phải lừa người trước đã.

Tang Táp Táp không nói gì, nhưng ánh mắt đầy sự thương cảm.

Phương Giải nói:

- Nếu những chuyện này là thật, thì có lẽ từ lâu trước kia, Minh Vương liền muốn lật đổ Tang Loạn rồi. Cho nên y mới tránh ở phía sau Tang Loạn bày mưu tính kế. Y dùng một tay nâng Tang Loạn lên, sau đó lại mượn Tang Loạn lập uy tín cho mình.

Tang Táp Táp chỉ vào cuốn bút ký:

- Bút ký này tặng ngươi, ta đã nhớ kỹ những gì ghi trong đó rồi.

- Vì sao?

Phương Giải hỏi.

- Đợi ngươi nghe xong chuyện xưa ta kể, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao ta tặng bút ký này cho ngươi.