Dù đám đại nội thị vệ đã rời đi hết, nhưng Phương Giải vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Từ sau khi tới thế giới này, bài học đầu tiên mà hắn học được, chính là không nên đơn giản tin bất kỳ một người nào. Nhất là, một người xa lạ chợt xuất hiện trước mặt.
Được đám người Mạnh Vô Địch gọi là Trác tiên sinh, giống như biết Phương Giải đang nghĩ cái gì, cười cười nói:
- Nhân chi thường tình, bất kỳ ai cũng rất khó tin tưởng một người mới gặp. Nhất là người này còn đến từ một nơi với những người muốn đuổi giết mình.
Hắn nói tới tâm khảm của Phương Giải. Cho dù Phương Giải chưa hé một lời.
- Thuật đọc tâm?Phương Giải nhịn không được hỏi.
- Đọc tâm?
Trác tiên sinh lập lại, sau đó nhịn không được gật đầu:
- Cái tên không tồi, nhưng trước kia ta luôn gọi năng lực này là khuy cảnh.
Nghe thấy vậy, hắn không nhịn được hỏi Trác tiên sinh:
- Năng lực của tiên sinh, là thiên phú hay là tu vị?
- Trên đời này không thiếu người có tu vị cao, nhưng năng lực bất quá là so sánh về khả năng đánh nhau mà thôi. Còn người có thiên phú thì khác, năng lực càngthiên kỳ bách quái. Thế giới rất lớn, có rất nhiều người nhìn có vẻ bình thường, nhưng ẩn dấu bên trong là thiên phú kinh ngườiCông năng đặc dị? Sao ngươi lại nghĩ tới từ đó?
Trác tiên sinh cũng không nghĩ sâu tới bốn chữ kia, mà cười cười nói:
- Chẳng qua nếu như ta không muốn đọc, thì sẽ không đọc được gì. Nhưng ngươi biết đấy, có thể nhìn ra nhân tâm, rất dễ gây nghiện. Ta mất tận mười năm mới có thể khống chế được dục vọng đó.
- Nếu đổi là ta, chỉ sợ không phải là phạm vào sai lầm bị nhốt trong đại lao, thì cũng là mất mạng.
Phương Giải cảm khái một câu, lại khiến cho sắc mặt của Trác tiên sinh thay đổi. Hắn chậm rãi nhìn về dòng suối kia, ngồi xổm xuống dùng tay bưng nước uống mộtngụm, sau đó thở dài:
- Nếu ở tuổi của ngươi ta đã có giác ngộ đó, thì ta đã không phải đi nhiều vòng quanh co như vậy. Thập tử nhất sinh, thực sự ta đã trải qua mấy lần. Nhưng ngồi tùTa hiểu ra được cách khống chế dục vọng, chính là nhờ mười năm này ngồi ở trong tù.
Hắn cười cười nói:
- Lao ngục rất chắc chắn, cũng rất quạnh quẽ.
Phương Giải sững sờ, không biết nên nói cái gì.
- Đi thôi.
Trác tiên sinh đứng lên nói ra:
- Đã đón được các ngươi, nên tới lúc trở về đế đô. Những năm này ta không hayra ngoài, lúc rời khỏi ngục giam lại tham luyến đế đô rộng lớn. Lúc rời khỏi tòa đại thành hùng vĩ kia, suýt nữa thì lạc mất chính mình. Mỗi lần nhìn thấy nơi nào có sơn thanh thủy tú, ta liền nảy ra ý niệm ẩn cư ở đó, không muốn trở lại đế đô nữa. Mười năm luyện ngục, vẫn không thể khiến cho dục vọng thu phát tự nhiên, hổ thẹn.
- Nếu quả thực có người có thể khiến dục vọng của mình thu phát tự nhiên
Phương Giải xoay người nhảy lên xích mã, lắc đầu nói:
- Như vậy hắn nhất định là Thánh Nhân.
Lần này tới phiên Trác tiên sinh sững sờ, sau đó gật đầu:
- Xác thực là như vậy.
Phương Giải vươn tay mời:- Ta và tiên sinh cưỡi chung một con ngựa chứ?
Trác tiên sinh mỉm cười lắc đầu:
- Ta có tọa kỵ của mình, chỉ là khác với lương câu của các ngươi. Một ngày nó không đi được xa, hơn nữa còn khó tính. Nếu nó mà không chịu đi, chính ta cũng không có cách nào. Cho nên tí nữa nếu tốc độ chậm chạpcác ngươi đừng sốt ruột.
Phương Giải nhịn không được suy đoán:
- Là con lừa?
Trác tiên sinh nhịn không được cười ha hả:
- Ngươi là một người trẻ tuổi có ý tứ. Ba người các ngươi đều là người có ý tứ. Một chuyến đi này có thể quen biết ba người các ngươi, ta thật không phí công một hồi.Giống như ảo thuật, hắn lấy ra một cây sáo từ trong trường báo, đặt ở miệng nhẹ nhàng thổi. Không bao lâu, từ trong rừng rậm vang lên một tiếng kêu to. Thanh âm rất đặc biệt, Phương Giải chưa nghe ra nó là động vật gì, nhưng khẳng định không phải là con lừa.
Khi con vật kia chậm rãi đi ra từ khu rừng, ba người Phương Giải nhịn không được lắp bắp kinh hãi.
Tọa kỵ của vị Trác tiên sinh này, rõ ràng là một con heo.
Heo rừng.
Là một con heo rừng rất lớn và thô bạo. Răng nanh ở mõm của nó dài chừng hai thước, sắc bén giống như hoành đao của Đại Tùy vậy. Con heo rừng này thoạt nhìncòn lớn hơn con bò một chút. Lúc đi đường từ từ chậm rãi, nhưng mỗi bước đều uy phong lẫm liệt.
Nó giống như chúa tể sơn lâm đang dò xét lãnh địa của mình vậy.
- Đến lúc về rồi.
Trác tiên sinh nói với con heo rừng.
Mà con heo rừng này tựa hồ như mặc kệ hắn, ngược lại có chút hứng thú với ba người Phương Giải. Lúc con heo rừng này xuất hiện, cho dù đã nhìn quen với các dã thú, nhưng tuấn mã của Bắc Liêu cũng sợ tới mức phát run. Xích mã mà Phương Giải đang ngồi còn đỡ, hai chân chỉ đạp đạp có vẻ nôn nóng. Chứ hai con ngựa màu trắng kia, đúng là sợ tới mức không dám nhúc nhích.Hù sợ ba con ngựa, con heo rừng kia không có cảm giác thích thú gì. Hắn phì phì một tiếng từ lỗ mũi, giống như đang nói, nó không hề có hứng thú với ba con ngựa kia vậy. Cái đầu ngẩng lên, vẻ ngạo mạn hiện ra rất rõ ràng.
Trác tiên sinh cười ngượng ngùng nói:
- Vừa nãy ta đã nói rồi, Tiểu Hoa có chút không nghe lời.
Hắn có chút ngốc nghếch trèo lên lưng con heo rừng, sau đó tự nhiên nắm lấy lông bờm của heo rừng. Người cưỡi heo, dù cưỡi chính là heo rừng, nhưng nhìn kiểu gì đều có chút đặc biệt.
Phương Giải đột nhiên nghĩ tới, cưỡi heo có phải là thoải mái hơn cưỡi ngựa một chút không?- Tiên sinh gọi nó là gì?
Đại Khuyển đề phòng nhìn con heo rừng to lớn kia, hỏi.
Trác tiên sinh cười tự hào, sau đó chăm chú đáp:
- Tiểu Hoa, tên đầy đủ là Trư Tiểu Hoa.
Ngoại trừ con xích mã của Phương Giải là dám đi gần Tiểu Hoa, hai con chiến mã còn lại đều thành thật đi ở phía sau. Mà con heo kia bước nhanh, bọn chúng mới dám bước nhanh. Nếu con heo kia đi chậm rì rì, bất chấp Đại Khuyển và Mộc TiểuYêu thúc như thế nào, bọn chúng cũng không chịu vượt qua.
Phương Giải nhịn không được thầm khen một câu. Trong lòng tự nhủ, con Trư Tiểu Hoa này đúng có khí thế sơn lâm tỏa ra bốn phía. Nó không đi, các động vật khác không dám đi. Nó đi, các động vật khác không dám không đi.
- Trác tiên sinh, vừa nãy tiên sinh nói, bệ hạ cũng biết ta?
Rời khỏi khu rừng đi lên quan đạo, Phương Giải thực sự không nhịn được lòng hiếu kỳ. Trên thực tế, ở trong rừng, vị Trác tiên sinh này nói rất nhiều, nhưng hắn để ý nhất là câu kia, bệ hạ cũng biết thiếu niên nàyĐối với Phương Giải một lòng muốn tìm chỗ dựa ở đế đô mà nói, những lời này không thể nghi ngờ là có sự hấp dẫn.
- Đúng vậy, bệ hạ biết về ngươi.Trác tiên sinh nhàn nhạt đáp.
- Từ đâu biết được?
Phương Giải chưa từ bỏ ý đồ.
- Ta cũng không rõ lắm. Chỉ nghe Trấn Phủ Sứ đại nhân nhắc tới vài câu. Bệ hạ tựa hồ rất tán thưởng ngươi. Đâu có ai lập được hai mươi một chiến công mới tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện như ngươi? Phải biết rằng lập được mười quân công là đã có tư cách hướng Binh Bộ tiến cử rồi. Sau đó tầng tầng lớp lớp tuyển chọn ra người thích hợp nhất. Ngươi lập được hai mươi một chiến công mới báo danh lên Binh Bộ, căn bản không cần phải tuyển chọn. Liền có thể trực tiếp tới nộp công văn cho Binh Bộ, liền tham gia cuộc thi.- A?
Phương Giải sững sờ một chút, sau đó mắng một câu, Lý Hiếu Tông là vương bát đản.
Trác tiên sinh hỏi:
- Lý Hiếu Tông? Nha tướng biên quân Phan Cố?
Phương Giải oán hận gật đầu:
- Người kia nói với ta rằng, muốn tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện, ít nhất phải tích lũy được hai mươi mốt quân công!
Trác tiên sinh sững sờ một lát, nhịn không được cười ha hả:
- Ta còn tưởng rằng ngươi cố ý làm vậy, không tham gia sàng lọc, mà tích lũygấp đôi công lao để trực tiếp có cơ hội tham gia cuộc thi.
Phương Giải cười khổ, lại hỏi:
- Bệ hạ còn nói gì về ta không?
- Không có
Nói tới đây, Trác tiên sinh có ý tốt nhắc nhở:
- Ngươi đừng tưởng rằng bệ hạ từng đề cập ngươi ở trong Ngự Thư Phòng, ngươi tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện là việc ván đã đóng thuyền đấy. Mỗi ngày bệ hạ phải xử lý hàng đống chuyện vụn vặt. Chỉ sợ ngày thứ hai đã quên tên của ngươi rồi. Có lẽ sau này sẽ không nhắc lại nữa.
Phương Giải thở dài nói:- Bệ hạ khổ cực.
Sau đó hắn lại cười hỏi:
- Trác tiên sinh, tiên sinh cho rằng ta có thể thi đỗ Diễn Vũ Viện hay không?
- Cần gì chấp nhất phải tiến vào Diễn Vũ Viện?
Trác tiên sinh nói:
- Ngươi xuất thân từ quân ngũ, dù không thi đậu, vẫn phải rút về quân đội làm việc. Ngươi tuổi còn nhỏ đã lập được hai mươi mốt quân công, lại từng được bệ hạ đề cập qua ở Ngự Thư Phòng, cho dù ngươi thi trượt, lẽ nào còn đường sau này lại khó khăn?- Không phải tiên sinh nói rằng, không chừng đến ngày hôm sau bệ hạ sẽ quên đó sao?
- Bệ hạ có thể quên
Trác tiên sinh nhìn Phương Giải, chân thành nói:
- Nhưng ngươi thấy, những quan lớn trong triều đinh kia có dám quên hay không? Dù bệ hạ chỉ tùy tiện nhắc tới tên ngươi ở Ngự Thư Phòng, nhưng quan viên của Binh Bộ tất sẽ rất coi trọng ngươi. Bởi vì bọn họ sẽ lo lắng, nếu bệ hạ lại đề cập tới tên ngươi, mà bọn họ không có hành động gì. Đương nhiên, nếu ngươi không thể khiến cho bệ hạ thỉnh thoảng nhắc tới tên ngươi, vậy thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị kẻ khác ghen ghét. Có lẽ đến chết cũng không biết vì sao mà chết.
Khiến cho bệ hạ thỉnh thoảng nhắt tới tên ngươi.Những lời này, Phương Giải một mực ghi trong lòng.
- Thi võ khoa, ngươi không có ưu thế.
Trác tiên sinh bỗng nói một câu.
Phương Giải gật đầu, hắn biết mình không thể tu hành. Đối với một nơi chọn tướng lãnh như Diễn Vũ Viện mà nói, xác thực là chỗ thiếu hụt trí mạng.
- Vậy ngươi nghĩ lại xem, ngươi còn bản lĩnh khác không?
Trác tiên sinh duỗi ra mấy ngón tay, gập một ngón tay, nói:
- Võ khoa ngươi không chiếm ưu thế, những khoa như binh pháp, thiên tượng, địa lý, nhân tâm, toán học, ngươi có am hiểu không?Phương Giải vốn cho rằng với những kiến thức từ kiếp trước của mình, toán học khẳng định không có vấn đề gì. Nhưng vừa nghĩ tới Đại Tùy to lớn, kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể xiết, hắn liền không còn tự tin nữa. Cho nên hắn cẩn thận suy nghĩ một lát, liền lắc đầu.
Trong mắt Trác tiên sinh hiện lên tia thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Dù là vẽ tranh, thư pháp cũng được. Trong quân cần phụ tá vẽ bản đồ cho quân đội. Còn cần người quản lý hành trình của đại quân. Vẽ tranh giỏi, viết chữ đẹp, cũng có cơ hội trở thành phụ tá. Mà phụ tá cũng là một con đường tấn thân tốt.
Phương Giải cẩn thận nghĩ ngợi, sau đó lại lắc đầu. Vẫn là suy nghĩ trước, Đại Tùy quá lớn, mà tham gia cuộc thi đều là tinh anh trong tinh anh. Mà hội họa mình chỉ biết cơ bản, chỉ miễn cưỡng nhập môn. Nhưng chữ viếtthì coi như là tinh tế, nhưng không tính là đẹp.- Đều không am hiểu, vậy ngươi muốn vào Diễn Vũ Viện làm gì? Mà ngươi dùng tài năng gì để thi Diễn Vũ Viện?
Trác tiên sinh kinh ngạc hỏi.
- Vì
Phương Giải không nói hết, mà là nhìn Trác tiên sinh, chăm chú nói:
- Hiện tại tiên sinh có thể nhìn thấy tâm tư của ta?
Trác tiên sinh lườm hắn một cái nói:
- Đó không phải là một việc thoải mái gì, cần tập trung tinh thần. Ngươi cho rằng ta tùy thời tùy lúc có thể đọc được suy nghĩ của ngươi sao?Phương Giải nhận được câu trả lời thuyết phục này, liền nhẹ nhàng thở ra. Sau đó ngồi thẳng lưng trên xích mã, nhìn về phía Trác tiên sinh, thần sắc nghiêm túc mà chăm chú nói:
- Ta muốn thi vào Diễn Vũ Viện, là vì tăng năng lực của mình. Như vậy cũng có thể phục vụ bệ hạ tốt hơn, phục vụ Đại Tùy tốt hơn! Thân là quân nhân, tự nhiên muốn thời thời khắc khắc ghi nhớ chức trách của mình.
Trác tiên sinh ngẩn người, sau đó thở dài nói:
- Ngươi quá xem thường ta.
Phương Giải không hiểu hỏi:
- Không có a, ta rất tôn kính tiên sinh.
Trác tiên sinh khinh bỉ nhìn xem Phương Giải nói:- Lẽ nào ngươi cho rằng ta không sử dụng năng lực, liền nghe không ra lời nói giả dối của ngươi sao?
Hắn nhìn chằm chằm vào Phương Giải một lúc, thở dài nói:
- Nhưng tiếc rằng Diễn Vũ Viện không phải là thanh lâu, nên không thu tiểu công tửCái kiểu mi thanh mục tú của ngươi, cũng không tồi. Danh môn công hầu, không ít người thích tiểu công tử còn hơn là tiểu nương tử.
Phương Giải không nói chuyện.
Trác tiên sinh lại cả giận nói:
- Không cho phép chửi người khác!