Nghe thấy người phía dưới nghị luận, trong lòng Phương Giải bỗng nhiên rộng mở hơn không ít. Hắn vẫn lo lắng rằng uy tín của mình chưa đủ, không thể khiến năm vạn người này hoàn toàn quy thuận. Nếu như mình tùy tiện đưa ra quyết định dẫn bọn họ tới nơi khác, hoặc là đóng quân ở Thanh Hạp núi Lang Nhũ mà nói, thì liệu các tướng sĩ này có đáp ứng không?
Liệu bọn họ còn ôm ảo tưởng với triều đình hay không?
Nhưng hiện tại, nghe các tướng sĩ biểu đạt oán khí trong lòng, hắn chợt phát hiện mình quá lo được lo mất rồi. Có đôi khi một số việc sẽ nước chảy thành sông, không cần mình phải gượng ép nó sẽ tự chảy về hướng này, hướng kia.
Vừa lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Phương Giải nhìn về hướng cửa, thấy là Trần Hiếu Nho mang theo vẻ phong trần mệt mỏi đi vào. Nhìn một tầng bụi đất bám trên người y, liền biết hành trình này vất vả thế nào.
- Hầu gia, thuộc hạ đã trở lại!
Trong lòng Phương Giải ấm áp, bước nhanh tới đỡ Trần Hiếu Nho đứng dậy. Vào lúc này, Trần Hiếu Nho rời đi mà vẫn trở lại, sao có thể không khiến trong lòng Phương Giải ấm áp? Nhất là khi lòng của hắn đang lạnh như băng, thì sự trở về của Trần Hiếu Nho giống như một tia nắng chiếu vào trong lòng tối tăm của Phương Giải.
- Hầu gia, thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng.
Thuộc hạ nuốt nước bọt, môi đã khô nứt.
Phương Giải vội vàng sai người mang nước cho y:
- Vào trong hẵng nói, ta đang bàn chuyện với mọi người. Tin tức mà ngươi mang về rất quan trọng, để cho tất cả mọi người đều nghe một chút.
Trần Hiếu Nho biết rằng Phương Giải mang binh về sơn trại, liền đoán được đội ngũ đang gặp phải tình cảnh như thế nào. Y là một người không nói ra rõ ràng là có thể lĩnh hội được, nghe Phương Giải nói như vậy, lập tức hiểu ý của hắn. Y uống một ngụm nước lớn rồi lau khóe miệng, nói:
- Sau khi chạy tới Tấn Dương, thuộc hạ nghĩ cách liên lạc với những phi ngư bào ở trong đại doanh bên ngoài thành.
Y thở dốc một tiếng:
- Hiện tại phi ngư bào của chúng ta tuy thất thế, nhưng bảo vệ bốn phía lều lớn của Hoàng Đế vẫn là người của chúng ta. Mấy hôm trước…La Diệu một mình một người tới đại doanh!
- A!
Mọi người phát ra một tiếng kinh hãi.
Trần Hiếu Nho nói:
- La Diệu cầm theo hơn một trăm đầu người của các tướng lĩnh phản quân trong thành Tấn Dương, bao gồm Lý Hiếu Triệt, rồi cứ đi thẳng vào đại doanh. La Diệu đã đấu một trận với thái giám cầm bút Tô Bất Úy bên cạnh Hoàng Đế và Trương chân nhân của núi Võ Đang. Hai người kia liên thủ với nhau cũng không thắng được La Diệu, sau đó La Diệu liền nghênh ngang rời đi.
- Điều này chẳng phải nói lên rằng…
Tôn Khai Đạo lớn tiếng nói:
- La Diệu chắc chắn sẽ phất cờ làm phản? Nếu thật là vậy, thì toàn bộ Tây Nam, thậm chí Giang Nam sẽ loạn theo!
Cho dù không có việc này, thì mọi người cũng đều biết chuyện La Diệu tạo phản. Tôn Khai Đạo hô lên như vậy là cố ý. Mục đích là phá nốt một tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng các binh sĩ. Tôn Khai Đạo chính là muốn nhắc nhở những tướng lĩnh này rằng, hiện tại Đại Tùy đã bấp bênh rồi. Cho dù các ngươi vẫn còn giữ tư tưởng trung quân thì cũng không có ý nghĩa gì. Các ngươi trung quân, nhưng rất nhiều người cũng đã phất cờ làm phản rồi.
- Sau đó thì sao?
Phương Giải hỏi.
Trần Hiếu Nho nói:
- Còn có chính là, thuộc hạ đã tìm hiểu được, Hoàng Đế quả thực không có ý chỉ điều động binh mã, cũng chưa từng nói qua với các tướng lĩnh phía dưới là trợ giúp Hắc Kỳ Quân!
Những lời này, lại dẫn tới một mảnh giận dữ.
Trong lòng Tôn Khai Đạo rất hài lòng, y biết rằng hiện tại những người này đã chết tâm với triều đình.
Y liếc mắt ra hiệu cho Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu, hai người thân tín của Phương Giải một cái, sau đó đụng vai vào Hạ Hầu Bách Xuyên đứng ở bên cạnh. Lúc trước Tôn Khai Đạo đã nói chuyện riêng với ba người này, nhận được tín hiệu của Tôn Khai Đạo, ba người lập tức đứng ra.
Trần Bàn Sơn quỳ một gối xuống, chắp tay nói:
- Hầu gia, con đường về sau của chúng thuộc hạ vẫn phải nhờ vào Hầu gia dẫn dắt! Hiện tại chúng thuộc hạ giống như đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, cho dù chúng thuộc hạ không thể hận cha mẹ, nhưng cũng muốn tìm một nơi để sống sót.
- Hầu gia, giờ là thời điểm suy tính cho chính mình.
Lục Phong Hầu quỳ xuống nói:
- Sinh tử của mấy vạn binh mã, đều thuộc về Hầu gia.
Hạ Hầu Bách Xuyên nói:
- Thuộc hạ biết Hầu gia trung thành và tận tâm với bệ hạ, nhưng không phải là chúng ta không muốn trung thành với triều đình, mà là triều đình coi chúng ta là tốt thí. Thuộc hạ khẩn cầu Hầu gia dẫn theo các huynh đệ đi đánh xuống một mảnh địa phương. Chúng ta không phất cờ tạo phản, mà chỉ mong muốn một con đường sống.
- Cái này…
Phương Giải do dự một lát, nhìn nhìn mọi người, muốn nói lại thôi.
- Mong Hầu gia định đoạt!
Mười mấy tướng lĩnh trong viện nhìn nhau, sau đó đồng thời quỳ xuống, nói.
Tôn Khai Đạo đứng ở phía sau Phương Giải nhìn cảnh này, khóe miệng hơi nhếch, trong lòng thầm nói:
- Đã thành!
…
…
Phương Giải đi qua đi lại trong lều lớn, sắc mặt có vẻ ngưng trọng. Tôn Khai Đạo đứng ở trước bản đồ, đánh dấu các thế lực đang tồn tại. Rất nhanh, tình cảnh trở nên rõ ràng.
- Giờ chúng ta đang ở nơi này.
Tôn Khai Đạo chỉ vào vị trí của sơn trại:
- Trong phạm vi trăm dặm ở chỗ này không có thế lực khác. Tàn quân của phản quân biết chúng ta ở đây nên không dám làm càn. Hướng đông nam năm trăm dặm chính là thành Tấn Dương, nếu Lý Hiếu Triệt đã chết, thì nói không chừng quân coi giữ trong thành đã đầu hàng rồi. Sau khi binh mã triều đình công phá Tấn Dương, bước tiếp theo chính là xua quân vây công quận Lũng Tây, Lý gia coi như xong đời.
- Tấn Dương cách Tây Nam ba trăm dặm. Cách sơn trại của chúng ta sáu trăm dặm là đại doanh của phản quân Hầu Vũ Sơn Tây. Sau khi Mạnh Vạn Tuế binh bại thì mang theo mấy vạn tàn binh trở về nơi này. Đại doanh Hầu Vũ Sơn Tây ngăn cản ở giữa thành Tấn Dương và quận Lũng Tây. Mạnh Vạn Tuế tưởng rằng Tấn Dương có thể phòng thủ được một thời gian, nhưng không ngờ rằng đám người Lý Hiếu Triệt đột nhiên chết hết. Mà một khi Tấn Dương bị phá, thì mục tiêu kế tiếp của Hoàng Đế dĩ nhiên là y.
- Từ quận Lũng Tây đi về phía nam hai trăm dặm chính là núi Mang Đãng. Hiện giờ mấy vạn tàn binh của Ân Phá Sơn đang ở trong núi Mang Đãng làm sơn tặc. Đội ngũ này không đáng để lo nghĩ.
Sau khi nói xong y liếc mắt nhìn mọi người, rồi chỉ vào phía nam núi Mang Đãng:
- Hiện giờ Hoàng Dương Đạo do hai mươi vạn Tả Tiền Vệ của La Diệu trú đóng. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì y sẽ suất quân quyết chiến với Hoàng Đế. Trước đó, y sẽ nhìn Hoàng Đế quần chiến với Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn.
Lục Phong Hầu nói:
- Quốc sư, lúc trước La Diệu có đủ binh lực nhưng không động thủ, hiện tại binh lực đã giảm đi một nửa sao lại quyết chiến với Hoàng Đế?
- Chiến sự thay đổi trong nháy mắt.
Tôn Khai Đạo nói:
- Lúc trước La Diệu không giao thủ với Hoàng Đế, là muốn để người Mông Nguyên liên thủ với Lý Viễn Sơn kéo suy sụp Hoàng Đế. Y dẫn theo quân đội đánh thẳng vào Trung Nguyên. Nhưng hiện tại người Mông Nguyên đi rồi, Lý Viễn Sơn binh bại, đại quân triều đình sau khi quét sach tàn quân, binh lực sẽ không còn nhiều lắm, vả lại đã mệt mỏi. La Diệu bại trận, cần một hồi đại thắng để khôi phục sĩ khí, cho nên tất nhiên sẽ suất quân ngăn chặn Hoàng Đế trở về Trường An. Chỉ cần giết được Hoàng Đế, thì triều đình đại loạn. Thái tử tuổi nhỏ, tứ phương rung chuyển, y sẽ thừa dịp này mà làm phản.
- Chúng ta đều biết La Diệu không chỉ có mấy chục vạn binh mã đó. Trần Hiếu Nho, ngươi nói qua tình hình ở Tây Nam bên kia.
Biết Để Làm Gì, 16/7/15 Sửa Xóa Cảnh cáo Báo cáo
#633 Không thích nữa Trả lời
Bạn thích bài này.
Biết Để Làm Gì
Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Premium Moderator
Được thích:
17,645
Credits
61,991.90 zen
Chương 530 (2): Ba con đường
Nguồn: Metruyen
Share: MTQ Banlong.us
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Tây Pha Cư Sĩ †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Spoiler
Trần Hiếu Nho đi lên, chắp tay với các tướng lĩnh:
- Chư vị tướng quân, lúc trước tỵ chức vẫn liên lạc với phi ngư bào bố trí ở Tây Nam. Trước khi binh mã triều đình và Lý Viễn Sơn quyết chiến ở thành Tây Bình, đại tướng dưới trướng của La Diệu là Diệp Cận Nam đã dẫn theo đại quân gần trăm vạn của bốn đạo Tây Nam vượt qua sông Nghi Thủy rồi tiến vào Giang Nam. Phần lớn Thủy Sư của triều đình bố trí ở Trường Giang đều đang ở phía tây bắc sông Lạc Thủy, căn bản không kịp trở về ngăn cản. Lúc này Diệp Cận Nam đã suất quân tiến vào Giang Nam, đang giằng co với chiến binh sáu vệ của triều đình ở Tương Phàn Đạo.
- Mặc dù Hoàng Đế đã cảnh giác La Diệu, trước khi tới Tây Bắc điều động quân đội bố trí phòng ngự ở Giang Nam, nhưng Hoàng Đế không ngờ rằng La Diệu lại có nhiều binh mã như vậy. Chiến binh sáu vệ chưa hẳn là đối thủ. Nếu…nếu như Hoàng Đế mà chết ở Tây Bắc rồi tin tức truyền ra ngoài, thì liệu Đại tướng quân của sáu vệ có mang dị tâm khác không?
Y vừa hỏi, kỳ thực trong lòng tất cả mọi người đều có đáp án.
Tôn Khai Đạo tiến lên phía trước vài bước, nói:
- Cho nên, hiện tại có ba con đường có thế đi.
- Thứ nhất, ở lại chỗ này.
Y nhìn mọi người, nói:
- Lúc trước ta đã thảo luận qua với Hầu gia, lương thảo vật tư của chúng ta không thiếu. Tới mùa thu còn có thể có được một đám lương thực. Ổn thỏa nhất là tạm thời ở lại sơn trại, yên lặng theo dõi kỳ biến. Đợi cho binh mã triều đình phân ra thắng bại với La Diệu thì làm tiếp tính toán. Dù sao các tướng sĩ cũng đã mệt mỏi rồi, thừa dịp này tĩnh dưỡng. Một khi dân chúng tụ tập càng ngày càng nhiều ở Phan Cố, thì chúng ta có thể chiêu mộ được một ít tân binh, vừa tĩnh dưỡng vừa luyện binh.
- Con đường này có một nhược điểm, là Tây Bắc là nơi nghèo nàn, tuy rằng hiện tại chúng ta không lo lắng về lương thảo, nhưng chờ tới mùa đông đến mùa xuân năm sau, thì lương thảo sẽ không đủ dùng. Tới lúc đó khó mà bảo toàn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cho dù lưu lại không đi, nhưng ở lại một nơi như Tây Bắc căn bản không có tiền đồ gì cả. Lý Viễn Sơn và người Mông Nguyên đã gây họa cho nơi này ba năm rồi, ba năm qua dân chúng cơ hồ không thu hoạch được chút lương thực nào. Chúng ta có thể qua được mùa đông năm nay, nhưng chưa chắc qua được mùa đông năm sau.
Mọi người gật đầu, biết rằng y nói rất đúng tình hình thực tế.
Tôn Khai Đạo tiếp tục nói:
- Con đường thứ hai, chúng ta thừa dịp binh mã triều đình và tàn quân phản quân đang giao chiến, suất quân hướng đông. Nếu như có thể thừa dịp Thủy Sư của triều đình đang đề phòng quân đội của La Diệu, thì chúng ta có thể vượt qua Lạc Thủy tiến vào Hà Đông Đạo. Với binh lực của chúng ta, chiếm được vùng không phải là khó, nhưng khó ở chỗ bảo vệ được nó. Hà Đông Đạo không thiếu lương thực, cũng giàu có và đông đúc, nhưng không có địa hình hiểm trở nào để phòng thủ. Mà thực lực hiện tại của chúng ta không thể nào tranh đoạt được địa bàn với La Diệu và triều đình.
- Con đường thư ba.
Tôn Khai Đạo liếc mắt nhìn mọi người, sau đó chậm rãi nói:
- Mang theo tất cả lương thao, vượt qua phản quân và binh mã triều đình, vượt qua núi Mang Đãng, tiến vào Hoàng Dương Đạo.
- À?
Những lời này khiến mọi người cả kinh.
- Hoàng Dương Đạo cũng thiếu lương thực, nhưng vẫn tốt hơn Tây Bắc nhiều. Căn cơ của La Diệu là ở bốn đạo Tây Nam, chúng ta tới Hoàng Dương Đạo coi như là an cư ở bên cạnh hang cọp. Nhưng ngẫm lại xem, La Diệu và Hoàng Đế đều không tưởng được chúng ta lại chạy tới chỗ đó, hơn nữa Hoàng Dương Đạo có rất nhiều nơi hiểm yếu để phòng ngự. Chẳng hạn như núi Thanh Tùng, núi Thúy Bình, núi Ngưu Đầu. Mà phần lớn binh mã của La Diệu đã rời khỏi Tây Nam rồi, bình lực còn thừa lại cũng chỉ đủ để phòng ngự bốn đạo Tây Nam mà thôi. Sau khi La Diệu suất quân rời khỏi Hoàng Dương Đạo, thì nơi đó không còn bất kỳ một thế lực nào. Chỉ cần một năm hoặc là nửa năm không có chiến sự, thì chúng ta chiêu mộ binh lĩnh, tàng trữ lương thảo, binh lực ít nhất có thể tăng lên gấp đôi.
- Tuy rằng nguy hiểm, nhưng đó lại là con đường sáng sủa nhất.
Y nhìn về hướng Phương Giải, lại phát hiện Phương Giải có chút thất thần.
- Hầu gia, mọi người đang đợi ngài quyết định.
Tôn Khai Đạo nói.
Phương Giải trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Chuẩn bị đi. Nghỉ ngơi một tháng thì tới Hoàng Dương Đạo. Trước đó ta phải đi làm một chuyện.
Phương Giải không quan tâm Mông Liệt sau khi vượt qua Thanh Hạp thì gặp tình cảnh gì, hắn không có hứng thú với hơn mười vạn mục dân đang chờ ở phía sau Thanh Hạp kia. Dù hiện giờ Thanh Hạp không có một binh lính nào trông coi, nhưng hắn không lo lắng người Mông Nguyên sẽ quay lại. Hiện tại Mông Nguyên còn loạn hơn cả Đại Tùy, gia tộc Hoàng Kim đang tiến hành một trận chiến tranh ảnh hưởng lớn tới sự tồn vong của bọn họ. Nếu Khoát Khắc Đài Mông Ca thắng, thì đế quốc khổng lồ kia chân chính thuộc về gia tộc Hoàng Kim. Nếu Phật tông thắng, thì có lẽ Mông Nguyên sẽ bị chia ra làm nhiều nước nhỏ.
Khi cho rằng thời cơ đã tới, Đại Hãn Mông Nguyên Mông Ca lấy ra dũng khí phá rồi lại lập. Đây là một nam tử không cam lòng làm con rối, cho nên y chưa bao giờ chấp nhận một thế lực còn cao hơn cả Hoàng quyền. Lúc Phật tông cường đại tới không thể địch nổi, thì y lựa chọn ẩn nhẫn. Mà khi tin tức Phật tông nội loạn truyền tới, y lập tức phát động chiến tranh.
Sự quả quyết này, khiến người ta phải ta khâm phục.
Có lẽ trận chiến này sẽ khiến cho gia tộc Hoàng Kim bị tổn thất lớn. Cho dù chiến thắng thì đế quốc Mông Nguyên cũng bị tổn thương nặng. Nhưng vết thương này chỉ đau đớn trong mười năm, Khoát Khắc Đài Mông Ca nhìn thấy sự huy hoàng sau mười năm. Tới lúc đó, gia tộc Hoàng Kim mới chân chính nghênh đón thời khắc đỉnh cao.
Phương Giải giao mọi chuyện ở đại doanh cho Tôn Khai Đạo, sau đó mang theo tùy tùng đi về phía tây.
Đi về phía tây.
Bốn chữ này có rất nhiều ý nghĩa.
Phương Giải biết rằng lúc trước La Diệu nói dội. Vị sư phụ thần thâu mà y kể kia có lẽ chỉ là một nhân vật hư cấu. Cho nên nói người chân chính đi về phía tây chỉ có một người, là Trung Thân Vương Dương Kỳ.
Lựa chọn khiêu chiến với lực lượng cường đại nhất của thế gian, hành động này như con thiêu thân lao vào lửa. Nhưng trong mắt một số người, hành động này cũng vĩ đại giống như trận chiến ngăn cản người Mông Nguyên ở núi Lang Nhũ của Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy. Luôn có vài người như vậy, đứng thẳng lưng thực hiện giấc mộng của mình.
Người như thế có lẽ không có kết cục gì tốt, nhưng những nơi họ đi qua đều rực rỡ muôn màu.
Khi Phương Giải quyết định đi về phía tây, trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Mục đích mà hắn đi về phía tây không giống với Trung Thân Vương Dương Kỳ, Tiêu Nhất Cửu hay là Hạng Thanh Ngưu. Hắn đi về phía tây chỉ là tìm một đáp án, để báo đáp một phần ân tình, đi tìm một lời giải thích, chứ không phải là khiêu chiến.
Nhưng chẳng phải đây cũng là một sự vĩ đại đó sao?
Hắn vốn không cần phải đi.