Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 529-2: Đi con đường nào ((2))




Chuyện kế tiếp khá là thuận lợi, người Mông Nguyên không thừa dịp Phương Giải dẫn binh rời khỏi khe núi mà vây công. Bọn họ chỉ phái thám báo theo dõi đại quân rút lui. Sau khi rời khỏi khe núi, sắc mặt của từng binh lính Hắc Kỳ Quân đều rất khó coi. Bọn họ không thoải mái không phải vì chiến tranh kết thúc vội vàng như vậy, mà là vì một chuyện khác.

Bọn họ đều đã biết chuyện Hoàng Đế tính toán hy sinh năm vạn Hắc Kỳ Quân để ngăn cản Mông Liệt. Phương Giải không giấu diếm, làm cho những binh sĩ tràn đầy kính yêu với Hoàng Đế Đại Tùy này làm sao có thể tiếp nhận được? Bọn họ đã vì đế quốc này, đã vì những dân chúng bị ức hiếp mà quyết chiến một trận. Nhưng giờ bọn họ lại trở thành con tốt thí.

Người nào cũng cảm thấy đau đớn và mờ mịt, không biết phương hướng kế tiếp của mình là ở đâu.

Khí thế của đội ngũ rơi rất thấp, may mắn không xuất hiện lính đào ngũ nào.

Các tướng lĩnh trong quân biết rằng lúc này không thể gây thêm nhiễu loạn, cho nên thần kinh rất căng cứng. Mãi tới khi đội ngũ rời đi được hơn mười dặm, bọn họ mới thoáng thở phào. Phương Giải lệnh cho Trần Bàn Sơn thủ vững Phan Cố, sau đó mang theo đội ngũ trở lại sơn trại núi Lang Nhũ.

Tôn Khai Đạo đã nhận được thông báo từ trước, nên dẫn theo người tới dưới núi nghênh đón. Nhìn binh lính cúi đầu đi đường, trong lòng Tôn Khai Đạo cũng không thoải mái gì. Có lẽ đứng ở vị trí khác nhau, cho nên y không đoán được Hoàng Đế lại làm như vậy. Y vốn tưởng rằng dựa vào trận chiến này y có thể tiến vào tầm mắt của Hoàng Đế, sau đó tiến thân vào triều đình. Nhưng hiện tại, Phương Giải dẫn theo người rời khỏi Thanh Hạp, giấc mộng của y cũng theo đó mà tan biến.

Tuy nhiên, y chỉ có chút buồn bực mà thôi, chứ không có sự thương cảm.

Bởi vì ngay từ lúc đầu, y đã xác định giang sơn sẽ loạn.

Lúc ở dưới chân núi chờ Phương Giải, Tôn Khai Đạo đã nghĩ tới rất nhiều chuyện. Về sau y mỉm cười, khiến cho rất nhiều người khó khiểu.

Sau khi trở lại sơn trại, binh lính trở về chỗ mình người nghỉ ngơi, Phương Giải cũng không triệu tập bọn họ lại hô hào cái gì. Đám người Tôn Khai Đạo đi theo Phương Giải, tất cả quan quân từ Ngũ Phẩm trở lại tụ tập ở bên ngoài thư phòng của Phương Giải, chờ tướng quân đưa ra quyết định. Bọn họ đều biết, phương hướng mà Phương Giải chọn, sẽ ảnh hưởng tới cả đời bọn họ.

Trong lòng mỗi người đều có dự tính cho bản thân.

Nếu bọn họ thực sự bị Hoàng Đế buông tha, một khi bọn họ trở về Trung Nguyên, thì có lẽ sẽ bị triều đình coi là phản nghịch. Một đám chiến sĩ đã liều chết cho đế quốc mấy năm này, sao phải lâm vào hoàn cảnh như vậy? Nếu Phương tướng quân không phát hiện ra chuyện này, thì có lẽ bây giờ bọn họ đã biến thành thi thể ở khe núi rồi.

Phương Giải ngồi ở trong phòng, nhìn các tướng lĩnh ở bên ngoài, suy nghĩ xuất thần.

Hắn cũng biết, quyết định của mình sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh của toàn bộ đội ngũ này. Nếu không cẩn thận, có thể khiến cho cỗ lực lượng mà mình vất vả tụ lại được sẽ tan thành tro bụi.

Cam tâm sao?

Phương Giải hỏi mình, cam tâm sao?

Kỳ thực chắc Hoàng Đế cũng đã tính tới đây. Hoàng Đế tin tưởng rằng cho dù những binh lính Đại Tùy này phát hiện ra bọn họ chỉ là con tốt thí, thì cũng không dám biến thành phản nghịch. Bởi vì bọn họ đều có gia quyến, nhất cử nhất động của bọn họ sẽ liên lụy tới hàng ngàn, hàng vạn gia đình, chứ không phải chỉ riêng cá nhân bọn họ.

Người bên ngoài đều đang nhìn hắn, chờ hắn ra quyết định.





Hoàn Nhan Vân Thù ngồi ngẩn người ở dòng suối. Nàng một cành cây gõ gõ xuống mặt nước, ánh mắt có chút mê man.

Hoàn Nhan Trọng Đức đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi:

- Nghĩ gì vậy?

Hoàn Nhan Vân Thù quay đầu nhìn anh trai của mình một cái, lại chuyển tầm mắt về lại mặt nước. Một con cá bị cành cây của nàng hù sợ, nhanh chóng lẩn đi.

- Nếu đội người Hán này đã bị Hoàng Đế Đại Tùy từ bỏ, vậy thì chúng ta có lưu lại cũng không có ý nghĩa gì. Sở dĩ ta vẫn chưa mang người của chúng ta rời đi, không chỉ vì Phương Giải là bằng hữu của ta, còn vì Phương Giải đã hứa sẽ giúp người Bắc Liêu chúng ta sống ổn định ở Đại Tùy. Ta biết rằng muội thích hắn, nhưng hiện tại thân phận của hắn đã thay đổi. Lúc rời khỏi Thanh hạp, kỳ thực hắn đã không còn là tướng quân của Đại Tùy nữa. Hoàng Đế Đại Tuyết Sơn sẽ không dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy xảy ra. Vận mệnh của hắn có lẽ là lưu lạc khắp nơi, hoặc là bị giết.

- Chúng ta đã nỗ lực rất lâu, để cho con dân Bắc Liêu tới một nơi ấm áp để định cư, rời khỏi cái nơi có hoàn cảnh ác nghiệt kia. Nhưng hiện tại một nơi ấm áp như Đại Tùy cũng đã trở nên hỗn loạn. Lúc trở về ta sẽ nhận sai với Phụ Hãn. Cho dù muốn tiến vào Trung Nguyên, thì cũng phải chờ tới khi Đại Tùy an định lại.

- Không!

Hoàn Nhan Vân Thù ngẩng mạnh đầu, thả cành cây xuống suối.

- Ca ca, huynh luôn làm mọi chuyện vì bộ tộc. Huynh vì bộ tộc mà giúp Phương Giải, huynh vì bộ tộc mà lưu lại. Hiện tại huynh tính toán rời đi, cũng vì suy xét cho bộ tộc. Nhưng muội thì không phải.

Nàng đứng dậy, nắm chặt tay:

- Muội vì chính bản thân mình…muội lưu lại không phải vì bộ tộc, mà vì chính mình!

Hoàn Nhan Trọng Đức sửng sốt, thật lâu không nói gì.

- Ừ…đi theo hắn đi…nếu thấy vất vả, thì hãy về nhà.

Y đứng dậy ôm lấy Hoàn Nhan Vân Thù:

- Dù thế nào đi chăng nữa thì muội vẫn là muội muội mà ta yêu thương nhất!

Lúc Phương Giải đi ra từ thư phòng, các tướng lĩnh chờ ở bên ngoài đều xúm lại. Chỉ mười phút ngắn ngủi nhưng dài như hàng thế kỷ. Trong ánh mắt của bọn họ đầy sự bức thiết, bức thiết chờ đợi Phương Giải chỉ một con đường quang minh cho bọn họ.

Giống như đoạn thời gian hắc ám nhất ở Tây Bắc, có Húc Quận Vương dẫn theo theo bọn họ kiên trì tới cùng.

Bọn họ nhìn Phương Giải, Phương Giải cũng nhìn bọn họ.

Một đám nam tử trong núi thây biển máu cũng không sợ hãi, lúc này lại khó có thể bình tĩnh được. Người nào cũng cảm thấy sự lo âu bất an này rất quen thuộc. Bởi vì ba năm trước lúc bọn họ sinh tồn trong khe hẹp giữa hai mươi vạn lang kỵ Mông Nguyên và hàng chục vạn phản quân, tâm tình cũng giống như vậy.

- Trong sơn trại của năm vạn người.

Phương Giải mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng.

- Ta ngồi trong phòng lâu như vậy là để cho bản thân bình tĩnh lại. Nhưng tới lúc này ta vẫn thấp thỏm lo âu, bởi vì sự quyết định của ta sẽ ảnh hưởng tới không chỉ là bản thân, mà còn lại sự tồn vong của mọi người. Các ngươi nên biết, hiện tại Hắc Kỳ Quân của chúng ta đang bị vây trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu chúng ta rút quân về, liệu Hoàng Đế có lấy lý do là để Mông Nguyên chạy thoát để định tội chúng ta không? Nếu định tội thì các ngươi nhận tội hay là không phục?

- Không phục!

Trong sự trầm mặc, không biết là ai hô lên một tiếng, thanh âm khàn khàn, cực kỳ bi phẫn bất bình:

- Chúng ta ở núi Lang Nhũ đã gần bốn năm, chưa cầm một đồng bổng lộc nào của triều đình, chưa từng ăn một hạt lương thực nào của triều đình! Nhưng chúng ta vẫn giơ cao chiến kỳ Đại Tùy, ngày đêm chém giết với phản quân và mọi rợ. Lúc đầu Mãn Đô Kỳ chiến bại là tại chúng ta sao? Dựa vào cái gì mà Hoàng Đế khiến chúng ta thành tốt thí? Dựa vào cái gì?

Y mới mở miệng, các tướng lĩnh khác đều biểu đạt sự bất mãn và phẫn nộ của mình.

Trận đại bại ở Mãn Đô Kỳ kia, quả thực không liên quan gì tới bọn họ. Mấy năm qua bọn họ đã vì đế quốc này, vì vinh quang của quân nhân mà không ngừng chiến đấu. Bọn họ dùng máu và mồ hôi của mình duy trì sự tôn nghiêm. Nhưng hiện tại, bọn họ lại trở thành kẻ vứt bỏ của Hoàng Đế Đại Tùy.

Lúc bọn họ tiến vào Thanh Hap, ý chí sao mà sục sôi. Lúc rời khỏi Thanh Hạp, sao mà nản lòng thoái chí!