Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 522-1: Nhân tính là thiện ((1))




Phương Giải ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen chặn ánh trăng, xem chừng tới hửng đông sẽ có mưa. Bất kể là đối với binh lính trên chiến trường hay là dân chúng mà nói, là một chuyện tốt. Thời gian trước dân chúng mới gieo hạt vào trong đất, nếu có trận mưa to, nói không chừng hoa mầu sẽ mọc mầm nhanh hơn. Ở Tây Bắc, khí hậu tốt có thời gian rất ngắn, ba tháng sau cái rét lạnh lại kéo tới. Đối với binh lính thì có thể nghỉ ngơi thêm một lúc. Cho dù người Mông Nguyên có sốt ruộ hơn nữa thì cũng sẽ không tấn công lúc đang mưa.

- Ngươi tính toán đi đâu?

Phương Giải hỏi Đóa Cốt Đóa.

- Tính toán?

Đóa Cốt Đóa hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:

- Trước ngày hôm nay ta chưa từng suy nghĩ sẽ đi đâu. Lúc đi lên tường thành này, ta chỉ suy nghĩ làm sao mở được cửa thành để trở lại thảo nguyên. Tuy rằng Quốc sư khuyên ta đừng quay về, nhưng ta không về đó thì đi đâu được? Ngươi nói không sai, kỳ thực ta không sung sướng gì ở Vương đình, ta phải làm những chuyện mà ta không muốn làm, mỗi ngày lương tâm đều như bị con dao cứa vào.

- Nhưng giờ bọn ta có thể đi tới đâu được?

Đóa Cốt Đóa cười đau khổ:

- Nếu bọn ta trở lại thảo nguyên, mấy đứa này sẽ trở thành gia súc, nhưng ít nhất còn được sống. Nếu rời khỏi đội ngũ sinh hoạt ở Trung Nguyên, thì người Hán các ngươi thấy một đám thám báo người thú thì liệu có cho một con đường sống không?

Phương Giải rất nghiêm túc nói:

- Hóa ra ngươi là một người bi quan, luôn nghĩ tới chuyện xấu nhất…Ta sẽ tha các ngươi rời khỏi đây, là việc mà ta đáp ứng ngươi. Nhưng các ngươi tới nơi nào để sống không phải là chuyện của ta, giao dịch kết thúc ở đây.

Đóa Cốt Đóa kinh ngạc nhìn Phương Giải, sau đó vịn tường đá đứng dậy:

- Đúng vậy…giao dịch kết thúc ở đây.

- Trần Hiếu Nho.

Phương Giải phân phó:

- Lấy ít lương khô tiền bạc đưa cho bọn họ, mặt khác…

Phương Giải nhìn nhìn mấy người thú:

- Lấy thêm mấy đôi giày.

Hắn nhìn Đóa Cốt Đóa, nói:

- Con người sống ở đời, không cần phải nhìn sắc mặt và thái độ của người khác, cứ sống theo ý muốn của mình. Ngươi nói ngươi rất đau khổ bi thương, lúc trước là ngươi không làm chủ được bản thân, nhưng hiện tại ngươi có thể tự mình lựa chọn. Nếu ta là ngươi, ta sẽ quý trọng cơ hội sống sót này, sau đó cho bọn họ đeo giày vào, dạy bọn họ làm sao đứng thẳng người mà sống.

Đóa Cốt Đóa khó hiểu hỏi:

- Vừa nãy ngươi giết nhiều người thú như vậy, lúc ra tay cũng không nương tình, vì sao hiện tại ngươi lại thương hại bọn họ?

Phương Giải chân thành nói:

- Bởi vì ta biết phân rõ tình cảnh, hơn nữa ta cũng không thương hại bọn họ. Giữa ta và ngươi không có thù hận gì. Giết người và tha các ngươi đi, là quyết định ở hai thời điểm khác nhau, không có gì là mâu thuẫn cả.

- Người Hán các ngươi thực phức tạp.

Đóa Cốt Đóa cảm khái một câu:

- Vừa rồi ta đã chuẩn bị cái chết. Nếu đổi là Khoát Khắc Đài Mông Liệt, sau khi giao dịch xong với bọn ta sẽ vẫn giết bọn ta, tuyệt không lưu tình.

Phương Giải cười cười:

- Không phải ai cũng giống ai.

- Vì sao ngươi phải chặn Thanh Hạp lại?

Đóa Cốt Đóa hỏi:

- Ngươi không giống với một kẻ lòng lang dạ sói.

- Không liên quan gì tới điều đó.

Phương Giải khoát tay:

- Các ngươi đi thôi. Nếu sau khi rời đi các ngươi lựa chọn là trở về đại doanh Mông Nguyên, thì ta sẽ tự giương cung bắn chết các ngươi.

- Ngươi nói không sai.

Đóa Cốt Đóa thở dài:

- Ngươi quả thực là một người phân biệt rõ hoàn cảnh…bọn ta sẽ không trở về đại doanh, cho dù trở về bọn họ cũng sẽ không chấp nhận bọn ta. Trời đất rộng lớn, tùy tiện tìm một nơi để sống cũng được, ít nhất là được an bình.

Phương Giải gật đầu, không nói gì thêm.

- Đa tạ!

Đóa Cốt Đóa học bộ dáng của người Hán, chắp tay nói lời cảm ơn, sau đó dùng tiếng Mông Nguyên nói với bốn người thú là rời đi. Bốn người thù này dùng tứ chi bò sát theo sau Đóa Cốt Đóa, Đóa Cốt Đóa nhíu mày phân phó vài tiếng, bọn họ lập tức đứng dậy đi bằng hai chân. Không phải là bọn họ không biết, chỉ có điều không quen.

Lúc bọn họ rời đi, không nhịn được quay đầu nhìn Phương Giải, trong mắt khá phức tạp. Có lẽ không phải là bọn họ không biết làm sao trở thành một con người, chỉ là tư tưởng của bọn họ vẫn còn hoang dã.

- Quốc sư của các ngươi là ai?

Lúc Đóa Cốt Đóa đi tới đầu tường thành, nghe thấy tiếng Phương Giải hỏi.

Đóa Cốt Đóa quay đầu lại, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Nàng tên là Tang Táp Táp, là người rất gần với thần linh. Nàng nói ta là người đơn thuần nhất mà nàng từng gặp, không có một ý niệm tà ác nào trong đâu. Kỳ thực nàng ấy cũng là người đơn thuần nhất mà ta từng thấy, cho dù nàng ấy phải sinh hoạt trong một đám người dơ bẩn. Linh hồn của nàng ấy luôn tiêp xúc với thần linh, nhưng nàng ấy lại không có cách nào rời khỏi thế giới này, cho nên nàng ấy luôn bi thương.

Phương Giải gật đầu, không quá để ý.

Kỳ thực Quốc sư Mông Nguyên giống là lãnh tụ Đạo tông của Đại Tùy, đều là quân cờ trong tay Hoàng Đế. Bọn họ không có địa vị siêu nhiên như Phật tông, phải chịu sự trói buộc của hoàng quyền.

- Nếu ngươi gặp được nàng ấy, ngươi sẽ biết ta không nói quá.

Đóa Cốt Đóa thấy Phương Giải chỉ là tò mò với Quốc sư, cho nên y cường điệu thêm:

- Không ai có thể nhận thức được sự bi thương của nàng ấy, bởi vì nàng ấy đứng ở trên bầu trời quan sát mọi người, nhưng bị thần linh từ chối phải đứng ở bên ngoài. Có lẽ là do nàng ấy quá nhân từ, mà thần linh thì ác nghiệt.

Phương Giải ngạc nhiên, mỉm cười lắc đầu.





Những lời Đóa Cốt Đóa nói với Phương Giải, không khác nhiều với dự đoán của hắn. Tuy nhiên lại giải khai mấy vấn đề băn khoăn trong lòng hắn. Chẳng hạn như vì sao Thích Nguyên phải rời khỏi Đại Tuyết Sơn tới Ung Châu. Chẳng hạn như Minh Vương hiện tại là Minh Vương yếu nhất của Phật tông từ trước tới nay, cho nên Đại Tự Tại mới động niệm thay thế y.

Phương Giải đã nghe qua rất nhiều chuyện về Đại Tự Tại, trong đó có điểm chung, là Đại Tự Tại không muốn rời khỏi Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn. Cho dù là lúc đầu Trung Thân Vương cầm kiếm đi về phía tây, y cũng không rời khỏi cửa chùa. Chuyện mà Phương Giải nghe được có hơi khác với Đóa Cốt Đóa kể, chính là lúc trước Đại Tự Tại từng giao thủ với Trung Thân Vương, đều nhận thất bại.

Tuy nhiên theo như tính toán, Phương Giải đoán hẳn là Đại Tự Tại giao đấu với Trung Thân Vương ở bên ngoài chùa, cho nên thực lực giảm bớt. Thua không có nghĩa là tài nghệ của y không bằng người. Nhưng rốt cuộc vì nguyên nhân gì, mà khiến cho vị Thiên Tôn đứng đầu Phật tông lại không thể đi ra khỏi Đại Luân Tự?

Đại Tự Tại đang ở Đại Luân Tự, đó là người đứng đầu chỉ sau Minh Vương.

Hiện tại Minh Vương đã yếu, con quái vật lớn khống chế Phật tông ở phương tây hàng ngàn năm đã trở nên suy yếu. Mà khoảnh khắc Đại Hãn Mông Ca đứng lên dùng đao chỉ về hướng Đại Tuyết Sơn, thì địa vị tuyệt đối của Phật tông đã bị dao động. Cho dù nếu Mông Ca thất bại, Đại Tự Tại kế thừa Minh Vương trở thành Chí Tôn mới, thì thực lực của Phật tông cũng bị giảm mạnh. Những quý tộc Tây Vực kia dù ủng hộ Phật tông trong trận chiến này, nhưng trong lòng bọn họ sẽ bắt đầu có suy nghĩ rằng, hóa ra Phật tông không phải là chí cao vô thượng.

Tuy nhiên Phương Giải không có tâm tư để nghĩ tới chuyện đó, bởi vì trong lòng hắn có một mối lo lớn hơn.