Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 519: Tốc độ không bắt được




Cũng không biết vì sao, đuốc trên tường thành không dày đặc cho lắm. Dường như quân coi giữ ưa thích đêm tối hơn vậy. Bởi vì hơi tối, nên thám báo Mông Nguyên nấp sau tảng đá nhìn không thấy quân coi giữ trên tường thành, thậm chí ngay cả một thanh âm cũng không nghe thấy, yên tĩnh giống như tiến vào một không gian khác.

Thám báo nhìn chăm chú tới chảy nước mắt, vẫn không thấy người nào đi lại trên tường thành. Y cau mày trầm tư một lát, xoay người đi báo cáo.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Đặc Cần Khoát Khắc Đài Mông Liệt tự mình đi tới tảng đá cách tường thành 150 bước, tránh phía sau tảng đá rồi dùng Thiên Lý Nhãn nhìn lên tường thành. Thiên Lý Nhãn mà y đang dùng là lễ vật Lý Viễn Sơn tặng cho y. Thương nhân Đông Sở không muốn tiến vào thảo nguyên buôn bán, bởi vì theo bọn họ, người Mông Nguyên rất hung tàn và không giảng đạo lý. Cho nên lúc đầu Phan Cố mới phồn hoa như vậy. Thương nhân Đông Sở đưa hàng hóa tới Phan Cố, có thể giao dịch với người Mông Nguyên trong sự cai quản của người Hán, điều này giúp bọn họ yên tâm hơn.

Đã từng có thương nhân Đông Sở gan lớn tiến vào thảo nguyên, ý đồ mở ra một con đường mậu dịch. Đáng tiếc là y hoàn toàn không hiểu tính cách của người thảo nguyên. Những mục dân kia mặc kệ giá cả mà y đưa ra, vứt xuống mấy ngân giác tử liền cầm hàng hóa rời đi, hoặc là dùng ngựa để đổi.

Không đồng ý, mục dân liền rút đao.

Nhưng thương nhân Đông Sở cần ngựa làm gì? Nếu bọn họ muốn trở lại Đông Sở thì nhất định phải đi qua Đại Tùy. Mà người Mông Nguyên quyết không cho phép chiến mã chảy vào cảnh nội Đại Tùy, cho nên thương nhân Đông Sở này mang theo mấy trăm con ngựa, run rẩy đi tới biên cảnh, vẫn bị kỵ binh Mông Nguyên ngăn lại, sau đó nói y là thám tử Đại Tùy, bắt hết chiến mã lại, còn đánh hai mươi roi. Mặc dù không giết y, nhưng kinh nghiệm mất cả chì lẫn chài này khiến cả đời y không thể quên.

Cho nên, dù Mông Nguyên lập quốc lâu hơn Đại Tùy nhiều, nhưng về mặt buôn bán lại cực kỳ lạc hậu.

Dấu chân của thương nhân Đông Sở trải dài khắp đại lục, từng tới qua nơi xa nhất ở phía đông. Nghe nói vượt qua đại dương, vượt qua những hải đảo thật lớn, phía đông còn có một đế quốc cực kỳ phồn hoa. Diện tích của quốc gia này còn lớn hơn cả Mông Nguyên, còn giàu có hơn cả Đại Tùy.

Những thương nhân Đông Sở từng tới nơi đó từng khẳng định rằng, dân chúng nơi đó là dân chúng hạnh phúc nhất thế gian. Bởi vì bọn họ có quân chủ thánh minh và chế độ hoàn thiện, còn có một đội quân hùng mạnh nhất. Nếu không phải cách một đại dương rộng mênh mông vô bờ, thì thậm chí quân đội của đế quốc kia đã đánh tới nơi này rồi.

Lúc Hoàng Đế Đại Tùy Dương Dịch nghe thấy những lời này, khóe miệng chỉ nhếch lên, khuôn mặt lộ vể khinh thường.

Chính vì người Mông Nguyên không thông thương với thương nhân Đông Sở, cho nên Thiên Lý Nhãn là một thứ khá xa lạ với người Mông Nguyên. Lúc Khoát Khắc Đài Mông Liệt lần đầu tiên sử dụng nó để nhìn ra xa, thậm chí kích động tới hô hào.

Người Đông Sở nói qua, đế quốc ở phía đông kia có trình độ văn minh cao hơn bên này rất nhiều.

Đối với cái này, Khoát Khắc Đài Mông Liệt cũng cười nhạt.

Y không cho rằng trên thế giới này có bất kỳ quốc gia nào hùng mạnh hơn Mông Nguyên.

Sau khi nhìn chằm chằm lên tường thành chừng mười phút, Mông Liệt cũng không thấy quân coi giữ đi lại trên tường thành. Nghiêng tai nghe ngóng cũng không nghe thấy được tiếng người nói chuyện. Mấy cây đuốc trên tường giống như mấy ngọn ma chơi, chỉ chiếu sáng một phạm vi rất nhỏ.

Do dự một lát, Mông Liệt quay đầu nhìn người bên cạnh:

- Đi lên do thám. Tấn công trực diện không thắng được, hiện tại phải dựa vào các ngươi rồi. Phải cố gắng mở cửa thành không để ai phát hiện. Nếu không có cơ hội mở cửa thành, thì các ngươi phải thủ vững trên tường thành ít nhất hai nén nhang. Sau hai nén nhang, ta sẽ đích thân mang người xông lên tiếp ứng các ngươi.

- Đặc Cần yên tâm, đây là sứ mạng của chúng tôi, chúng tôi sẽ không thất bại được!

Người nói chuyện có khuôn mặt điển hình của người thảo nguyên, khuôn mặt hình vuông, để râu quai nón, mặc áo da. Bộ áo da này là quần áo mà người thảo nguyên thích nhất, không những có thể ngăn cản được gió tuyết, còn cực kỳ chắc chắn. Một bộ áo da dù truyền qua hai đời, cũng không phải là việc gì đáng ngạc nhiên.

- Đóa Cốt Đóa ta thề với Trường Sinh Thiên rằng, tối nay sẽ mở cửa về nhà cho các con dân.

Y đập tay phải vào ngực, sắc mặt nghiêm nghị.

- Đi thôi.

Khoát Khắc Đài Mông Liệt gật đầu:

- Ta cũng tin vào năng lực của các ngươi. Lúc trước Đại Hãn phái các ngươi tới bên cạnh ta, nói thật trong lòng ta không thoải mái cho lắm. Ta cảm thấy Đại Hãn không tin tưởng ta. Nhưng ta chưa từng hoài nghi bản lãnh của các ngươi, cũng chưa từng hoài nghi lòng trung thành của các ngươi. Hiện tại Đại Hãn kêu gọi chúng ta trở về, mà các ngươi chính là chìa khóa để mở cánh cửa về nhà.

- Đi thôi!

Đóa Cốt Đóa đứng dậy, không mang theo binh khí.

Y quay đầu vẫy tay, mấy chục người mặc trang phục màu đen lập tức đứng lên. Những người này là những người được Khoát Khắc Đài Mông Ca phái tới bên cạnh Mông Liệt lúc trước. Nói là đưa cho y hộ vệ, nhưng thực ra là giám thị y. Đây là những cao thủ của Mông Nguyên lúc trước không tham dự vào hành động ám sát La Diệu. Cũng chính vì thế mà bọn họ mới còn sống.

Mấy chục người mặc áo đen đi theo sau Đóa Cốt Đóa, trong bóng đêm linh hoạt giống như báo săn. Rất nhanh bọn họ đã tới gần tường thành, không phát ra một tiếng động nào. Dáng chạy của những người này khác với người thường, bọn họ chạy bằng cả tứ chi, rất giống với dã thú.

Mà ánh mắt của bọn họ, đầy sự hung tàn.





Một người mặc áo đen nhìn Đóa Cốt Đóa ra hiệu, y gật đầu, phát ra một thanh âm trầm thấp. Thanh âm này nghe rất không tự nhiên, khiến lòng người sợ hãi. Sau đó y bám vào khe hở tường thành, rồi dùng lực nhảy lên. Tốc độ trèo nhanh tới kinh người, giống như là đi trên đất bằng vậy.

Tuy trời tối, nhưng có vẻ y vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những khe hở trên tường đá. Mỗi một lần chạm tay đều đặt vào chỗ chính xác nhất.

Thị lực như vậy, khiến người ta kinh hãi.

Lúc sắp đi lên tường đá, y thả chậm tốc độ lại, rồi thong thả di chuyển giống như phát hiện được con mồi. Nếu lúc này có người nhìn thấy, hẳn là sẽ kinh dị phát hiện, y không đeo giày, bàn chân để trần, ngón chân báo vào tường đá, cực kỳ mạnh mẽ.

Y cẩn thận tìm tới tìm lui, phát hiện xung quanh đúng là không có người nào. Ông trời ban cho y một lực lượng mạnh mẽ, cộng thêm cuộc sống mà y từng trải qua, khiến suy nghĩ của y khá đơn giản. Nếu như người bình thường đi lên phát hiện trên tường thành không có quân coi giữ, chỉ sợ sẽ ngay lập tức hoài nghi có gì đó không ổn. Nhưng lúc y thấy trên này không có người nào, y lập tức nhảy lên, hai tay hai chân đồng thời rơi xuống đất, không phát ra một thanh âm.

Tuy suy nghĩ của y rất đơn giản, nhưng kinh nghiệm cho y một khứu giác nhạy bén. Dường như y cảm nhận được sự uy hiếp ở xung quanh, cho nên y có chút xao động bất an.

Nhưng y không lập tức lùi bước, mà cảnh giác nhìn bóng đêm xung quanh.

Đóa Cốt Đóa ở phía dưới chờ một lát không thấy có gì khác thường, liền vung tay ra hiệu cho những người khác đi lên. Ít nhất ba mươi người mặc áo đen dùng cả tay lẫn chân trèo lên tường thành. Bọn họ đều để chân trần, đều tản ra hơi thở của dã thú. Tu vị của Đóa Cốt Đóa thoạt nhìn không tồi. Một người mặc áo đen đi được lên liền ném một sợi dây thừng xuống. Đóa Cốt Đóa cầm lấy sợi dây thừng, người mặc áo đen này giật một cái, Đóa Cốt Đóa đạp vào tường thành rồi nhẹ nhàng bay lên.

Lúc y thấy bốn phía không có ai, thần kinh lập tức căng thẳng.

Điều này không bình thường.

Trên tường thành không có một quân coi giữ nào.

Mặc dù người Hán không ngờ rằng bọn họ sẽ thừa dịp ban đêm mà đánh lén, nhưng cũng không khả năng không lưu lại binh lính nào để đề phòng.

Cho nên trực giác nói cho Đóa Cốt Đóa biết, phải quay lại.

Vừa lúc đó, người mặc áo đen cách y xa nhất bỗng phát ra một tiếng rít gào trầm thấp, sau đó đổ người xuống. Không ai nhìn thấy y bị cái gì. Phải biết rằng những người mặc áo đen này từ nhỏ đã trải qua kinh nghiệm đặc thù, cho nên bọn họ có được khứu giác và trực giác với nguy hiểm hơn bất kỳ ai. Nhưng lần này tất cả đều không nhận ra sát khí tới từ nơi nào.

Đóa Cốt Đóa phạm vào sai lầm thứ hai, đó là không lập tức hạ lệnh rút lui, mà cúi đầu kiểm tra thương thế của người mặc áo đen kia.

Trên cổ người mặc áo đen có vết máu, giống như là một binh khí cực kỳ sắc bén xoẹt qua. Nhưng bọn họ không nhìn thấy người nào xuất hiện. Đóa Cốt Đóa tin tưởng chỉ cần có người trong phạm vị mười mét, thì không giấu được ánh mắt và lỗ tai của mình. Vậy mà bọn họ không phát hiện ra cái gì.

Đang lúc y nghi hoặc, lại có người ở phía sau phát ra tiếng gào rú rồi ngã xuống. Đóa Cốt Đóa quá sợ hãi, lúc này không tra xét thương thế của người chết nữa, mà vung tay ra hiệu mọi người trở về.

Nhưng

Đã chậm

Lúc y quay đầu lại thì phát hiện, một nam tử mặc áo bào đen cầm một thanh trường đao ôn nhu như ánh trăng đi về hướng bên này. Chính vì bọn họ đều có thị lực vô cùng tốt, cho nên dù trong đêm tối, bọn họ vẫn nhìn thấy nam tử kia mỉm cười.

Mấy chục người mặc áo đen đồng thời cúi người xuống, bộ dáng giống như bầy sói tiếp đón kẻ địch. Tứ chi chạm đất, ngẩng đầu nhìn nam tử mặc áo bào đen kia, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ hung hãn. Lúc dã thú gặp phải nguy hiểm, đều phát ra thanh âm như vậy. Nhất là loài sói, nó sẽ dựng lông lên, nhe răng ra phát ra tiếng cảnh cáo.

Những người này, có bộ dáng y hệt.

Nam tử mặc áo bào đen đi về phía trước, những kẻ giống như dã thú này lui về sau. Kiểu dùng tứ chi để lui về au này, thấy thế nào cũng không phải là thói quen của con người.

Tuy trước mặt chỉ có một người, nhưng Đóa Cốt Đóa biết rằng không thể ở lại đây. Kẻ thù chính đang chờ bọn họ tới, có lẽ phía sau lưng người này chính là vô số mũi tên.

- Có chút thú vị.

Phương Giải nhìn những người mặc áo đen có biểu hiện khác với loài người này, khóe miệng khẽ nhếch:

- Lúc ta còn làm thám báo ở Phan Cố có nghe nói qua, thám báo tốt nhất thế gian này chính là người thú ở Vương đình Mông Nguyên. Nghe nói các ngươi được lựa chọn kỹ càng, từ nhỏ đã lớn lên cùng dã thú, tập tính không khác dã thú là mấy, ăn thịt sống, uống máu người, đi lại vô tung, là thám báo xuất sắc nhất.

- Mà quan trọng là, các ngươi rất biết nghe lời.

Đóa Cốt Đóa biến sắc, dùng tiếng Mông Nguyên nói mấy câu, một người mặc áo đen lập tức vọt tới hướng Phương Giải, tư thế giống như loài sói. Mà Đóa Cốt Đóa lập tức xoay người, muốn từ trên tường thành nhảy xuống.

Vùa lúc đó, nam tử mặc áo bào đen kia dậm chân một cái, tạo ra một cái hố trên tường đá cứng rắn. Đá vụn bay lên rồi biến mất không thấy. Đóa Cốt Đóa vô thức lui về phía sau nhưng vẫn chậm. Vai của y tê rần, áo dao chắc chắn bị cắt thành một lỗ hổng thật dài, máu lập tức phun ra.

Đóa Cốt Đóa kinh hãi, gào rú vài tiếng, đám người thú gào rú theo, toàn bộ xông về phía Phương Giải. Tấn công với tốc độ nhanh như vậy, mà bọn chúng vẫn có thể ngoặt một cái, ý đồ từ trên tường thành nhảy xuống.

Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp, khiến Đóa Cốt Đóa trợn mắt vì kinh ngạc.

Nam tử mặc áo đen kia biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện đã chém chết một người thú, sau đó lại biến mất, lại chặt đứt chân một người thú đang định nhảy xuống. Hắn giống như phân thân thành mười mấy người vậy, con mắt không thể bắt được tốc độ của hắn. Mỗi một lần biến mất rồi xuất hiện, là lấy đi mạng sống của một người thú.

Mấy chục người thú đồng thời nhảy xuống, nhưng một mình hắn không ngừng di chuyển ngăn lại tất cả người thú.

Miêu tả thì có vẻ chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra chưa tới một phút đồng hồ.

Tốc độ này, không thể dùng lời nói để hình dung.

Giờ khắc này, Đóa Cốt Đóa cảm thấy tử vong.