Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 499: Núi thây biển máu quyết chiến (I)




Đây là lần tiến công có thế phản công hung hãn nhất từ trước đến giờ, binh sĩ phản quân biết rõ đánh bại là chết, hừng hực khí thế xông về phía trước, bất chấp quân mình từng người ngã xuống trước mặt. Quân thường trương xung phong trong tay vũ khí đơn giản, rất nhiều người vì dùng sức quá mạnh khiến cán thương bị gãy, bọn họ chỉ hoảng hốt trong tích tắc, liền bị quan quân đứng sau khiên lớn dùng giáo dài đâm chết.

Khi mặt trời lên đến chính nam, ánh mặt trời chiếu rọi khiến màu máu càng thêm tươi đẹp.

Dùng mạng người chất đống đi về phía trước, phía trước mỗi một tầng lá chắn lại phủ kín thi thể.

Một binh lính phản quân thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi nắm trúng cơ hội, từ kẽ hở của tấm lá chắn đâm trường thương vào, khi rút ra mang theo một tia máu đỏ, nhưng gã lại không có chút cảm giác hưng phấn nào, thậm chí không có bất kỳ cảm giác nào. Gã tránh ra sau tấm lá chắn đâm mũi giáo đến, cố gắng kéo dài mạng sống của mình. Đúng lúc này gã đột nhiên phát hiện đồng hương của mình, một thiếu niên tên Nhị Mao mới có mười sáu tuổi bị giáo đâm trúng, mũi giáo đâm vào đùi cậu ta, máu chảy dầm dề.

Thiếu niên này kêu thảm ngã xuống đất, dùng sức điên cuồng quơ quơ thanh đao của mình, thấy Nhị Mao bị thương, quân sĩ phản quân bình thường coi Nhị Mao như con mình lập tức xông đến, vứt trường thương trong tay mình, từ đằng sau vọt lấy ôm lấy Nhị Mao kéo lùi về sau, thiếu niên điên cuồng không biết sau lưng mình là ai, theo bản năng xoay tay một đao đâm trúng lên người binh sĩ phản quân kia.

Binh lính phản quân sửng sốt, chậm rãi cúi đầu nhìn thanh đao đâm vào bụng mình, nhìn thanh đao khi rút ra máu chảy như thác nước phun ra ngoài, nhìn ruột từ miệng vết thương trôi ra ngoài, trong nháy mắt gã liền cảm thấy cả thế giới biến thành màu đỏ, màu đỏ của máu tanh.

- A!

Nhị Mao lúc này mới phát hiện người bị mình làm thương không ngờ lại là Lưu thúc, cậu ta theo bản năng vứt bỏ thanh đao trong tay mình, giơ tay không biết làm sao nhìn người đàn ông trung niên dùng mọi cách cứu mình này.

- Lưu thúc, cháu... cháu xin lỗi!

- Vẫn còn sống.

Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười, đột nhiên thân người xoay chuyển chắn trước người Nhị Mao, ngay sau đó hai thanh giáo dài dường như cùng lúc đâm đến, hung hãn đâm vào sau lưng của người đàn ông trung niên này. Mũi đao dài hơn hai thước dễ dàng đâm qua thân thể gã, trên mũi giáo đâm ra từ ngực gã vẫn còn đọng máu. Còn trên mặt gã, vẫn còn lưu lại nụ cười vừa nãy.

- Vẫn còn sống!

Người đàn ông trung niên cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói, sau đó dùng sức đẩy Nhị Mao về sau, thiếu niên sắc mặt trắng bệch đơ ra nhìn đồng hương ngã nhào trên mặt đất, nỗi đau trong lòng còn đau đớn hơn nhiều so với vết thương trên đùi. Cậu ta theo bản năng lùi lại, kéo thi thể người đàn ông trung niên bò về sau:

- Chú... chúng ta về nhà, chúng ta không đánh giặc nữa.

Cậu ta khó khăn di chuyển về phía sau, trên mặt đất còn lưu lại vết máu.

- Xông lên!

Một đội trưởng phản quân xông đến đạp Nhị Mao một cái, ánh mắt ác nghiệt:

- Đừng có mà giả chết, xông lên cho lão tử, bây giờ không có thời gian mà khóc lóc, có bản lĩnh thì đi giết sạch kẻ thù của chú ngươi đi!

Thấy Nhị Mao vẫn đần độn kéo thi thể về phía sau, người đội trưởng này tức giận, một đao chém lên cổ Nhị Mao, đầu lập tức bay ra ngoài, phụt một cái, máu từ cổ phun ra bắn tung tóe lên mặt người đội trưởng này:

- Người nào lui về phải chết! Các ngươi nhớ kỹ cho ta, hôm nay nếu như không liều mạng, ngày mai không chỉ các ngươi đều sẽ chết, mà đến toàn bộ người nhà các ngươi cũng sẽ không sống nổi đâu!

Thi thể người thiếu niên không đầu và thi thể người trung niên đổ dồn cùng một chỗ, máu của hai người quyện vào với nhau ngấm vào lòng đất.

Những binh lính phản quân đứng cạnh sau khi nghe thấy đội trưởng tức giận quát mắng, nghiến răng nghiến lợi xông về phía trước, dùng sức hò hét phóng tích thú tính của mình để che dấu nỗi sợ hãi trong lòng, không ai thèm nhìn đến những thi thể la liệt trên mặt đất kia nữa. Phía xa, đầu của thiếu niên bị những binh lính tiếp tục xông lên kia giẫm đạp, đá ra càng ngày càng xa thi thể của mình. Cậu ta vẫn mở to mắt, bất chấp nhìn thế giới mà cậu ta đã không nhìn thấy này rồi. Máu và bụi hỗn độn lại thành một lớp bên ngoài cái đầu đó, hai con mắt đã từng trong suốt sáng ngời bây giờ trở nên vô cùng u ám.

Chưa đến nửa canh giờ ngắn ngủi, phản quân mất hơn vạn mạng người mới tiến lên trước được vài chục bước, bốn tầng thuẫn trận bị công phá, nhưng độ dày của hàng ngũ quan quân khiến trong lòng họ sinh một cảm giác bất lực. Nói về trang bị, quan quân mạnh hơn họ nhiều, nói về ý chí chiến đấu, quan quân cũng không thua kém gì bọn họ, cho nên tới lúc này chỉ xem ai có dũng khí hơn.

Thạch Lỗi mặt không chút cảm xúc nhìn binh tướng trong tay mình liên tục ngã xuống, sau đó phất phất tay như cái máy ra hiệu quân đội tiếp tục xông lên. Số binh lính phản quân thương vong nhiều hơn nhiều so với quan quân, dù sao phía trước quan quân cũng có thuẫn trận vững trãi kiên cố. Nếu như ngược thời gian trở lại, Thạch Lôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn binh lính trong tay mình cứ như vậy mà chịu chết, nhưng hôm nay gã thậm chí đến nói cũng chẳng muốn nói.

Gã nhìn nhìn hai bên, phát hiện hai cánh đội ngũ phản quân tiến công vẫn còn đang dò xét, chỉ có cánh quân này của mình vẫn đang xông lên.

- Chúng ta đi thôi.

Gã nói với hộ vệ thân tín bên cạnh.

- Đi?

Thân Binh Giáo Úy khó hiểu:

- Đại tướng quân, chúng ta đi đâu?

Thạch Lỗi lắc lắc đầu:

- Không biết, nhưng lúc này là lúc nên rời khỏi chiến trường rồi. Hậu thuẫn phía sau của chúng ta lực không đủ, Lý Viễn Sơn vốn chỉ là dùng mạng của chúng ta để tiêu hao quân Tùy mà thôi, đều là con tốt... Nếu không có bất ngờ xảy ra thì Kim Thế Hùng đã lệnh cho binh mã phản kích rồi. Bây giờ nếu như không đi, đợi quan quân xông đến thì chúng ta không đi nổi đâu... Lý Viễn Sơn vốn không tin tưởng ta, trận này ta đã cố hết sức rồi, coi như không làm thất vọng công bồi dưỡng của y. Lý gia bị diệt là chuyện không thể tránh khỏi, ta cũng không cần theo gã chịu chết. Trời đất bao la, cùng lắm thì mai danh ẩn tích hoặc đi thật xa... Các ngươi nếu như lưu luyến quê hương thì đi tìm nơi mà ẩn nấp đi, cũng đừng bao giờ cầm đao nữa... Nhớ cho kỹ!

Nói xong câu đó, Thạch Lôi thúc ngựa phóng ra ngoài.

Mấy trăm thân binh của Thạch Lỗi đều sững sờ, không hiểu Đại tướng quân sao đột nhiên lại ra quyết định như vậy. Thạch Lỗi đi rồi, không ai chỉ huy phản quân thì sao có thể thắng nổi?

Bọn họ do dự trong chốc lát, cùng nhau đánh giá tìm đáp án trong ánh mắt nhìn nhau. Cũng không biết là ai xì ra một tiếng, mắng tám đời tổ tông Lý Viễn Sơn, sau đó quay người phóng ngựa về phía Thạch Lỗi. Những người còn lại cũng phóng ngựa theo sau, thực sự không còn ai lưu luyến chiến trường này.

Ngay khi bọn họ vừa mới rời khỏi chiến trường, phía quan quân liền truyền tới tiếng trống trận đùng đùng!

Quan quân phản kích rồi!

...

...

Đai tướng quân Kim Thế hùng chằm chằm nhìn chiến sự, nhìn thấy phản quân sau khi tấn công không còn chút sức lực nào liền hạ lệnh gióng trống, đám binh lính sớm đã chuẩn bị tinh thần phản kích toàn bộ rút đao ra, hung hăng cầm. Tiếng trống vừa mới gióng lên, hai cánh quan quân dẫn đầu xuất kích, giống như mãnh hổ xuống núi đè ép đội ngũ phản quân lùi lại.

Đám binh lính quan quân gom đủ sức hôm nay sẽ đánh bại hoàn toàn phản quân, gào thét xông về phía trước, sĩ khí hừng hực. Hai cánh phản quân vốn dĩ chính là nghi binh để thu hút binh lực của quan quân, mặc dù phòng bị quan quân xông tới nhưng không có nghĩa là có thể đỡ nổi. Cung tiễn thủ của quân đội triều đình lùi về phía sau mở màn bằng một vòng bắn cung, ngay sau đó vô số bộ binh theo sau tràn lên như thủy triều.

Hai đội quân như dòng nước lũ chạm vào nhau, chỉ xem bên nào mạnh mẽ hơn.

Bên trung quân, thế tấn công của phản quân bị sự phản kích của quan quân ngay lập tức chặn lại, sau một hồi giằng co, phản quân vốn dĩ đã có vẻ mệt mỏi bị quan quân hung hãn hơn bắt đầu ép về phía sau. Mỗi một bước chân quan quân tiến về phía trước đều giẫm lên thi thể, bước giày chưa bước được vài bước đã thấm đẫm máu.

Đầu người lăn lộn trên mặt đất, chân tay vung vãi khắp nơi.

Một binh lính phản quân đứng trong biển người mất phương hướng nhìn tứ phía, tìm một cánh tay của mình vừa nãy bị đao của người nào đó chém rơi. Y cúi người nhặt lên một cánh tay nhìn nhìn, nhưng phát hiện cánh tay này không phải của mình. Y không còn cơ hội và thời gian tìm nữa, vì kẻ địch của y sẽ không vì một cánh tay bị mất của y mà sinh lòng thương hại.

Một binh lính quan quân khi xông lên phía trước giơ đao đâm thẳng vào bụng binh sĩ phản quân, cơ thể hai người đập vào nhau rồi ngã nhào lên mặt đất. Khi binh sĩ phản quân ngã xuống đúng lúc nhìn thấy cánh tay của mình ngay cạnh, y liền không thèm quan tâm đến binh lính quan quân kia đang chém từng đao từng đao kia lên người, gian nan bò về phía trước muốn lấy lại cánh tay của mình. Binh lính quan quân giết đến đỏ cả mắt, một chân đạp lên lưng y kia rồi giơ cao thanh đao trong tay chém xuống.

Nhưng lúc này binh lính phản quân bỗng nhiên nổi cơn điên, quay người đâm vào binh sĩ quan quân, sau đó mạnh mẽ nhảy dựng lên dùng cánh tay còn lại ôm những binh sĩ quan quân đè trên mặt đất, anh ta dùng đầu của mình hung hăng đập vào đầu của binh sĩ quan quân, một phát hai phát, trên mặt hai người trong chốc lát máu me be bét.

- Vì sao không cho tao lấy lại tay của tao!

- Vì sao! Vì sao! Vì sao!

Binh lính phản quân vừa điên cuồng đập đầu vừa kêu gào, sau đó cúi đầu cắn vào cổ của binh sĩ quan quân, binh sĩ quan quân gào thét một tiếng rồi liều mạng giãy dụa đẩy ra, nhưng binh lính phản quân kia cố sống cố chết không buông miệng ra, mau chóng một mùi máu tanh xộc lên mũi, binh sĩ quan quân từ từ mất đi sức lực, trong mắt là sự hoảng sợ. Phụt một tiếng, binh lính phản quân một phát cắn đứt động mạch chủ của kẻ địch, tia máu bắn đầy mặt anh ta.

Sau khi điên cuồng, binh lính phản quân thân thể đầy vết thương cũng không thể đứng dậy được nữa, ghé vào thân thể binh sĩ quan quân kia chậm rãi nhắm mắt lại, trước khi chết, y vẫn còn nhìn cánh tay còn lại phía xa xa kia của mình.

- Báo!

Một lính liên lạc vẻ mặt tái nhợt chạy về, quỳ một gối xuống trước mặt Lý Viễn Sơn nói:

- Bệ hạ, không xong rồi! Đại tướng quân Thạch Lỗi lâm trận bỏ chạy, quân ta vỡ trận, quân Tùy thấy ta vỡ trận liền liều chết truy kích phía sau chúng ta, Đốc chiến đội đã không chống đỡ nổi nữa rồi!

- Thạch Lỗi!

Lý Viễn Sơn nghiến răng vang lên tiếng ken két.

- Cung tiễn thủ!

Y lớn tiếng hạ lệnh:

- Bắn tên!

- Bệ hạ, đó đều là lính của chúng ta!

Có người hoảng sợ nói.

Lý Viễn Sơn lạnh lùng nói:

- Không muốn bị bại binh của chúng ta làm cho rối loạn thì câm miệng cho trẫm! Bắn tên, không có lệnh của trẫm, không cho phép ai dừng lại!

Tay của y chỉ về phía trước, hơn vạn mũi tên lông vũ liền được bắn ra ngoài. Tiền quân phản quân rút về phía sau không ngờ trung quân lại dùng cách này để đón tiếp mình, trong lúc hoảng loạn không biết làm sao. Cung tiễn thủ không có lệnh của Lý Viễn Sơn không dám dừng tay, liền rút từng mũi từng mũi tên trong hộp bắn ra ngoài. Rất nhanh, binh lính phản quân tan tác liền bị xử lý sạch sẽ, không còn một bóng người sống.

- Thổi sừng trâu, truyền lệnh Chu Định Quốc dẫn theo bộ binh trọng giáp xông về phía trước, trong vòng nửa canh giờ nếu trọng giáp không công phá được cánh tả quân Tùy, thì bảo y đừng quay về gặp trẫm!

- Rõ!

Lính liên lạc lập tức chạy đi truyền lệnh.

Lý Viễn Sơn nhìn binh sĩ quan quân giống như thủy triều xông về phía trước, vẻ mặt không thay đổi quá nhiều. Lúc này, y mới là đại tướng quân dẫn binh nhiều năm trải qua bao trận chiến, chứ không phải là hoàng đế của Chu quốc gì đó rồi.

- Xe nỏ, sau hai đợt bắn tên, Trọng kỵ binh cùng trẫm xông về phía trước. Truyền ý chỉ của trẫm, tất cả nhân mã theo sau Trọng kỵ, kẻ nào lùi lại phía sau giết không tha!

Y cầm trường sóc treo ở yên ngựa lên, ánh mắt đầy quyết tuyệt.