Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 487-2: Dọa cho bọn chúng chết đứng ((2))




Thi thể bị bỏ vào bao tải mang ra ngoài. Hoàng Đế ra lệnh chôn dưới con đường chính ở phía ngoài rồi lại đắp lại. Đám triều thần từng hiển hách này bị chôn dưới đường, không biết về sau sẽ bị bao nhiêu người giẫm lên.

Tất cả Hạo Nhiên điện đã bị Cẩm Y Giáo khống chế, cho nên người bên ngoài không ai biết bên trong đã chết nhiều người như vậy.

- Bệ hạ.

Tô Bất Úy đắp áo nhung lên người Hoàng Đế, sau đó đưa thuốc vừa sắc xong cho y. Hoàng Đế nhíu mày, lắc đầu:

- Tô Bất Úy à Tô Bất Úy…sao ngươi vẫn không rõ lòng của trẫm. Ngay cả tấu chương trẫm cũng chẳng muốn xem nữa rồi, chẳng lẽ còn muốn uống thứ thuốc đắng ngắt kia sao?

- Bệ hạ…

Tô Bất Úy mở miệng định nói gì thêm thì Hoàng Đế ngăn lại:

- Cho trẫm mấy ngày làm theo ý của mình đi. Tấu chương không xem, thuốc cũng không uống, trẫm muốn có mấy ngày thoải mái chút. Nếu ngươi còn xen vào, trẫm liền phái người đưa ngươi trở về Trường An.

Tô Bất Úy cười khổ, đột nhiên cảm giác tính cách Hoàng Đế có chút trẻ con.

- Cao Khai Thái

Hoàng Đế nói với Cao Khai Thái đang quỳ ở một bên:

- Xong việc chưa?

Đại tướng quân Cao Khai Thái lập tức trả lời:

- Bẩm bệ hạ, đã làm xong. Hai mươi vạn chiến binh đã phụng chỉ tới Tần Xuyên bố trí phòng ngự, đảm bảo đường lui cho đại quân. Cho dù Tả Tiền Vệ của La Diệu muốn vượt qua cũng khó mà làm được. Thần thề sống chết bảo vệ bệ hạ, quyết không để đám phản nghịch đó tới gần bệ hạ.

- Không cần.

Hoàng Đế khẽ cười nói:

- Trẫm cho ngươi mang theo tất cả chiến binh lui về phòng ngự Tần Xuyên, không phải vì phòng ngừa La Diệu cử binh mưu nghịch, mà là vì muốn lưu lại cho Đại Tùy những chiến binh dày dặn kinh nghiệm. Thái tử tuổi còn nhỏ, bên cạnh không thể không có người…Đợi trẫm suất quân về hướng tây đuổi theo Lý Viễn Sơn, ngươi liền dẫn binh trở về Kinh Kỳ Đạo thôi…lúc trước trẫm đã lệnh cho Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung điều quân trở về Trường An, chính là lo lắng trong triều có người tâm địa bất chính.

- Một khi tin tức trẫm chết ở Tây Bắc truyền về, chắc chắn sẽ có những người cảm thấy Thái tử nhỏ tuổi, có thể bắt nạt được mà làm ra mấy chuyện ghê tởm. Ngươi, Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh là ba người mà trẫm ủy thác, làm việc tốt vào. Tuy trẫm đang bị bệnh nặng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được ai trung thành với trẫm, ai có nhị tâm khác.

Cao Khai Thái quỳ xuống đất, khóc rống không nói được lời nào.

- Có gì mà phải khóc.

Hoàng Đế cười nói:

- Từ trước tới nay trẫm không phải là người mặc cho kẻ khác định đoạt. Khi bọn chúng cảm thấy trẫm đã yếu, cảm thấy yên tâm, thì trẫm sẽ cho bọn chúng nhìn thấy cái gì mới gọi là cường đại. Sau khi trở lại thành Trường An, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, lập tức nghênh tiếp Thái tử kế vị, không cần đợi tin tức trẫm chết truyền về. Bùi Diễn âm thầm cấu kết với La Diệu, làm sao trẫm khôn biết? Y từng là thân tín của trẫm, sau khi biết trẫm bị bệnh, tâm tư bắt đầu thay đổi. Trẫm không vạch trần y vì trẫm còn cần y để ma tý La Diệu. Chờ ngươi trở về, Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh đã làm xong chuyện ở Trường An, cũng không cần phải lưu lại Bùi Diễn làm gì…

- Mong bệ hạ suy nghĩ kỹ hơn.

Cao Khai Thái vừa dập đầu vừa cầu xin.

- Trẫm từng giây từng phút đều muốn Đại Tùy hùng mạnh hơn, nhưng ông trời lại không cho, mà tệ nạn kéo dài càng lâu thì càng sinh hại, trẫm có lòng nhưng không đủ lực. Thái tử rất thông minh và có chí lớn, biết cái nào sai, cái nào đúng, tuy Thái tử còn nhỏ nhưng chỉ cần nắm quyền hai tới ba năm nữa, Thái tử sẽ còn hơn cả trẫm. Kế vị sớm có chỗ hại cũng có chỗ lợi, thằng bé có thể biết cách quản lý đế quốc này tốt hơn trẫm. Trẫm tin tưởng các ngươi, các ngươi chớ phụ lòng trẫm.

Cao Khai Thái dập đầu tới chảy cả máu.

Hoàng Đế bảo người dìu y đứng dậy, bảo Tô Bất Úy đưa cho một mật chỉ:

- Trẫm không ngừng an bài các ngươi, cũng an bài những người khác. Tới thời cơ thích hợp, các phụ tá của Thái tử đều sẽ trở về. Thời cơ đó, chính là lúc trẫm chết…Lý Viễn Sơn tưởng rằng kế hoạch của y là hoàn hảo, nhưng trẫm sao có thể vấp hai lần cùng một tảng đá? Trẫm cứ bước theo kế hoạch mà y vạch ra, là vì trẫm có cách phá giải nó.

Cao Khai Thái tiếp nhận mật chỉ, nghẹn ngào không nói lên lời. Kim Thế Hùng đứng bên cạnh cũng rơi lệ theo, trái tim của hai vị lão thần này như là đang nhỏ máu.

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra…

Hoàng Đế thản nhiên nói:

- Phục binh của Lý Viễn Sơn sẽ quyết chiến ở phía tây Tương thành. Y tưởng rằng với binh lực phản quân của y, cộng thêm binh lực của La Diệu, binh lực của người Mông Nguyên, bao vây sáu mươi vạn quân của trẫm, trẫm sẽ đại bại. Kỳ thực y nghĩ lầm rồi, trẫm chỉ mang theo bốn mươi vạn dân dũng…trẫm thật muốn xin lỗi những dân chúng đó. Bọn họ đi theo trẫm tới Tây Bắc là vì bọn họ đều muốn đền nợ nước, lại không biết ngay từ lúc đầu trẫm đã muốn dẫn bọn họ đi lên con đường không có lối về…

Hoàng Đế dừng một lát, bỗng nhiên nói với Tô Bất Úy:

- Trẫm muốn uống rượu.

Tô Bất Úy đang định nói không thể uống rượu, thì Hoàng Đế trừng mắt nhìn y một cái:

- Ngươi vẫn còn muốn xen vào?

Trong lòng Tô Bất Úy đắng ngắt, quay đầu đi lấy rượu rót cho Hoàng Đế một chén. Hoàng Đế uống một ngụm nhỏ trước, sau đó ngửa cổ uống cạn sạch. Rượu xuống bụng, y lập tức ho khan kịch liệt. Nhưng nụ cười trên mặt y vẫn rạng rỡ.

- Đã lâu chưa được uống rượu, thật là thèm.

Y cười áy náy với Tô Bất Úy:

- Trẫm biết đám nội thị đều bí mật mắng ngươi là Tô lão cẩu, nói trẫm chỉ vào ai ngươi liền cắn người đó…Cái biệt hiệu đó khá cay nghiệt, nhưng trẫm lại thấy nó là một lời ca ngợi. Tô lão cẩu…có thể ngươi sẽ phải theo trẫm xuống suối vàng.

Tô Bất Úy quỳ xuống đất, nước mắt đầy mặt:

- Nô tài vĩnh viễn đi theo hầu hạ bệ hạ.

Hoàng Đế cười ha hả, giơ tay chỉ trời:

- Tất cả kẻ địch đều muốn tính kế trẫm, tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng bọn chúng đã đánh giá thấp trẫm rồi…Lý Viễn Sơn, La Diệu, âm mưu cũng tốt, dương mưu cũng tốt, trẫm đều nhìn thấu. Nhưng không ai nhìn thấu được bố trí của trẫm. Tới lúc đó phải dọa cho bọn chúng nhảy dựng. Không…phải dọa cho bọn chúng chết đứng!





Đại quân triều đình lưu lại một ít binh mã đóng ở Tương thành, 40 vạn dân dũng sĩ khí như cầu vòng hăng hái hành quân. Những người còn sống tới hiện tại đều cảm thấy sương mù đã tản, dần dần nhìn thấy tiền đồ rạng rỡ của mình. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, mỗi ngày đều suy nghĩ đi lên chiến trường lập công thế nào rồi sau đó sống sót. Bọn họ không nghĩ tới những âm mưu quỷ kế, cũng không nghĩ tới giang sơn xã tắc gì đó.

Bọn họ chỉ biết rằng, Tương thành đã phá, Lý Viễn Sơn mang theo hơn 10 vạn tàn binh rút đi, không có lý nào không đuổi theo. Bọn họ chỉ thấy thắng lợi trong tầm mắt, nhìn không thấy cạm bẫy hố sâu.

Bên trong Tương thành có không ít lương thảo, bởi vì Lý Viễn Sơn lo lắng chuyển hết lương thảo đi sẽ khiến cho Hoàng Đế ngờ vực. Sau khi nghỉ ngơi và bổ sung, 40 vạn đại quân chia làm ba đường, trùng trùng điệp điệp xuất phát tới hướng tây.

Hoàng Đế ngồi ở trên cỗ kiệu rộng lớn, bảo người mở cửa sổ ra để ngắm nhìn cảnh sắc tiêu điều bên ngoài. Cỗ kiệu này còn được gọi là hành điện, cần hơn trăm con ngựa và người mới có thể kéo đi được. Kim Thế Hùng có chút khẩn trương ngồi bên cạnh Hoàng Đế, cúi thấp đầu nhìn mũi chân của mình.

Hoàng Đế chậm rãi thu hồi lại ánh mắt, cảm giác nhiệt độ hơi lạnh, nhưng không có ý bảo Tô Bất Úy chỉnh lại bếp than.