Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 458-2: Giang sơn của trẫm ((2))




Ngồi trong thiên điện và được dọn dẹp xong, Hoàng đế kéo chiếc chăn gấm bọc mình chặt hơn. Khí hậu Tây Bắc khiến hắn không sao thích ứng nổi, nhất là đến đêm, đắp liền hai tầng chăn vẫn không cảm thấy ấm áp. Đèn đuốc trong phòng thắp rất sáng, nhưng vẫn không thể chiếu sáng mọi ngóc ngách, cũng giống như trái tim Hoàng đế bây giờ.

Tô Bất Úy cẩn thận hầu hạ Hoàng đế uống thuốc, sau đó cúi đầu đứng bên cạnh.

- Bã thuốc đã xử lý xong chưa, đừng để người khác nhìn thấy.

Hoàng đế lấy khăn tay lau miệng phân phó một tiếng, nhìn tấu chương trước mặt từ kinh thành chuyển đến khẽ nhíu mày. Những tấu chương này đều là Bùi Diễn lựa chọn, phần lớn là những việc vặt. Triều đình bây giờ vấn đề lớn nhất chính là tiêu diệt phản quân, về phần nơi này đó tuyết lớn hại chết bao nhiêu người, vị quan viên nào đó lơ là nhiệm vụ mấy việc nhỏ nhặt như vậy, hoàng đế bây giờ đã không còn tâm tư xử lý.

- Phái người trở lại kinh thành, nói với Bùi Diễn về sau những tấu chương kiểu này đều không cần đưa đến nữa. Vạn dặm xa xôi, lãng phí bao nhiêu nhân lực vật lực! Tai nạn địa phương, quan phủ địa phương cứu tế là được, nếu thiếu lương thảo vật tư, bảo Bùi Diễn và quan viên Hộ bộ phân phối. Thực sự không xoay xở được, thì mở kho. Trẫm cho ba người họ làm phụ chính đại thần, không phải để họ làm dịch trạm chỉ biết chuyển tấu chương đến Tây Bắc. Thái tử tuy rằng còn nhỏ, nhưng đã rất hiểu chuyện, biết được mất, biết đại thể, còn có hoàng hậu chỉ điểm, rất nhiều chuyện nó đều có thể tự mình giải quyết.

- Thái tử và các vị phụ chính đại nhân, chính là lo lắng mình làm không tốt.

Tô Bất Úy cúi đầu nói:

- Nô tỳ sắp xếp người sáng mai lập tức trở về, thông báo ý chỉ của bệ hạ cho Thái tử điện hạ và ba vị phụ chính đại thần.

- Ừ.

- Trẫm ở Tây Bắc, muốn xem không phải những tấu chương này… Tả tiện vệ hiện tại tiến binh đến đâu rồi? Giang Nam chư quận binh lực điều động thế nào? Tại soa một phần tấu chương cũng không có, người phái đi phải hỏi kỹ Bùi Diễn, hắn là lựa sàng lọc tấu chương kiểu gì!

- Nô tài tuân mệnh.

Đang nói, bỗng nhiên bên ngoài có người cầu kiến. Đêm đã khuya, lúc này còn có người đến hiển nhiên là việc gấp. Hoàng đế ra hiệu, Tô Bất Úy vội vàng đi mở cửa.

Cửa phòng vừa mở gió lạnh lập tức ùa vào trong phòng, khiến cho ánh nến không ngừng lắc lư.

Hoàng đế dường như có chút không vui, nghiêng đầu nhìn xem ai muộn thế này rồi còn cầu kiến.

Không lâu sau Tô Bất Úy quay vào, sau lưng là đại tướng quân Hứ Hiếu Cung của Hữu vũ vệ và đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh của Tả vũ vệ. Nhìn thấy hai người này đi vào, trong lòng hoàng đế không khỏi có chút căng thẳng.

- Muộn như thế này rồi, chẳng lẽ là việc quân khẩn cấp?

Hắn ngồi thẳng người hỏi.

- Bệ hạ…

Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh hành lễ trước, Hứa Hiếu Quân ngẩng đầu, cẩn thận nói:

- Hôm nay có Lang Nhũ Sơn bên kia có người đến, chạy hơn một tháng, xuyên qua nơi phản quân chiếm giữ, bỏ mạng mấy người mới có thể tìm đến đây, mang đến một tin tức…

- Ồ?

Hoàng đế không nhịn được cười:

- Để xem tên Dương Khai chết tiệt đó mang tin tức gì đến cho trẫm? Trẫm biết hắn chẳng dễ dàng gì, sau khi binh bại liền thu nạp bại binh tại chỗ, hai năm nay cứng rắn thu phục được không ít nơi. Không có triều đình tiếp viện, không có hậu cần bổ sung, một chi quân đội kiên trì đến bây giờ, thực sự làm khó hắn rồi.

- Không phải…

Hứa Hiếu Cung do dự một chút, thanh âm rất thấp nói:

- Húc Quận Vương… chiến tử…

Vẻ mặt tươi cười của Hoàng đế dần trở nên đông cứng, cánh tay cầm chén trà cứng đờ giữa không trung.

Choang một tiếng, chén trà trong tay Hoàng đế rơi xuống, vỡ thành từng mảnh.

- Lúc nào…

- Hồi bệ hạ, là nửa tháng trước. Vương gia vì muốn phối hợp đại quân triều đình Tây chinh, tự mình xuống núi thăm dò đại doanh phản quân, bị dụ kị phản quân phát hiện, hộ vệ đi theo đều chết trận, Vương gia huyết chiến đến cùng… Cuối cùng không địch nổi số nhiều…

- Trẫm biết rồi.

Hoàng đế khoát tay:

- Các ngươi lui xuống đi… Trẫm mệt rồi.

Hắn chậm rãi ngồi trở lại, kéo chăn đắp kín lên người.

Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh quay sang nhìn nhau, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thời điểm bọn họ vừa đi đến cửa, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng ho dữ dội. Hai người giật mình, vội vàng quay đầu, chỉ thấy Hoàng đế ngồi trên giường đang gập người ho khan, bàn tay nắm chặt góc chăn.

Hai người hoảng hốt, vội vàng quay trở lại, mới đi được một bước, liền nhìn thấy Hoàng đế phun ra một ngụm máu.

Hoàng đế nhìn hai vị đại tướng quân mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy giơ tay lấy ra một chiếc khăn tay lau lau khóe miệng nói:

- Chuyện hôm nay, nếu như để cho người khác biết, trẫm sẽ tru di cửu tộc các ngươi.

Hứu Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh lập tức quỳ xuống:

- Thần không dám… Bệ hạ, người mau hồi kinh đi, long thể làm trọng.

Hoàng đế chậm rãi lắc đầu:

- Phải trở về, nhưng không phải lúc này. Trẫm vốn dự định mấy ngày nữa sẽ hạ ý chỉ cho các ngươi, hôm nay các ngươi đến rồi, trẫm sẽ đơn giản nói qua cho các ngươi biết.

Hắn nhìn Tô Bất Úy một cái, nói:

- Ngươi ra ngoài đi.

Tô Bất Úy ngơ ngắc một lúc, nhưng vẫn khom người lui ra ngoài.

- Ngày mai trẫm sẽ phái hai ngươi mang binh hướng Nam, cùng Tả tiền vệ La Diệu bao vây phản quân Ân Phá Sơn. Nhưng sau khi hai người các ngươi tìm đường hướng Nam, lập tức dẫn binh trở lại kinh thành. Trẫm đã điều hạm đội của Trường Giang thủy sư Đoạn Tranh chờ ở hạ du Thấm Thủy, không được để lộ tung tích…

Hoàng đế lấy ra mật chỉ trên người:

- Lên đường hãy xem, ghi nhớ, nhiệm vụ trẫm giao cho các ngươi, là bảo vệ giang sơn Đại Tùy!

….

….

Tô Bất Úy đứng bên ngoài thiên điện, ngước mắt nhìn bầu trời tối mờ chân mày nhíu chặt. Sắc mặt hắn có chút ngưng trọng, trong lòng dường như có chuyện gì nghĩ mãi không ra.

Trước kia Hoàng đế bất kể chuyện gì đều không kiêng dè hắn, nhưng lần này Hoàng đế lại đuổi hắn ra ngoài.

Tả vũ vệ Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh, Hữu vũ vệ Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung, hai người này lúc ở kinh thành số lần được triệu kiến nhiều nhất, Tô Bất Úy thận trọng hồi tưởng lại một chút, đột nhiên phát hiện nhiều lần Hoàng đế triệu kiến hai người này mình đều không ở Đông Noãn Các. Lần trước không chú ý thấy, bây giờ ngẫm lại, không phải Hoàng đế không kiêng kị hắn, mà là trước đó sẽ sắp đặt một số công việc để hắn rời đi.

Nếu không phải lần này Hoàng đế bảo hắn ra ngoài, hắn cũng không nghĩ ra chi tiết này.

Nghĩ đến đây, khóe miệng của vị thái giám mà thân thể lúc nào cũng hơi nghiêng về phía trước này không kìm được giật nhẹ một cái.

Hắn thở dài, cất bước đi ra ngoài.

Bệnh tình của Hoàng đế, ngoại trừ bản thân Hoàng đế không ai có thể hiểu được bằng hắn. Thuốc Hoàng đế uống đều là hắn sắc, thậm chí còn chưa từng triệu kiến ngự y. Nghe nói phương thuốc là do lão biến thái Vạn Tinh Thần trong Diễn Võ Viện tự mình đề bút, chưa từng qua tay người thứ hai, cho nên Tô Bất Úy cũng biết, xét từ điểm này Hoàng đế không phải là không tín nhiệm hắn.

Nhưng Hoàng đế rốt cuộc đang an bài chuyện gì, tại sao lại không thể nói cho hắn biết?