Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 449: Chuyện này nên do ta xử lý




Hoàn Nhan Vân Thù cưỡi ngựa đi tuốt đằng trước, dẫn theo đám người Phương Giải đi về hướng đại doanh quân Tùy. Còn cách đại doanh khá xa thì có du kỵ của quân Tùy đi tới ngăn cản. May mà một nữ nhân đặc biệt như Hoàn Nhan Vân Thù, bất kỳ người nào liếc mắt nhìn sẽ rất khó để quên dung mạo của nàng. Phần lớn binh lính Tùy đều biết nữ tử hoạt bát này lúc ở núi Lang Nhũ, cũng không biết nàng là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nam nhi.

- Công chúa đã trở lại rồi!

Đội trưởng du kỵ hô lên một tiếng vui mừng, sao đó đỏ mặt lên. Hoàn Nhan Vân Thù cười cười, giục ngựa đi tới cởi túi nước buộc ở yên ngựa của vị đội trưởng này, ngước cổ lên uống. Nước chảy từ cằm của nàng chảy xuống, có không ít chảy xuống quần áo.

Vị đội trưởng này nhìn chằm chằm, cảm thấy cổ họng phát khô, khó khăn nuốt nước bọt xuống.

- Chạy vội quá nên khát nước.

Hoàn Nhan Vân Thù ném trả lại túi nước cho đội trưởng du kỵ, sau đó cười cười:

- Đại ca của ta còn ở trong đại doanh hay không? Lúc bọn ta trở lại sơn trại mới biết các ngươi đã tới đây đóng quân.

Đội trưởng du kỵ vội vàng trả lời:

- Điện hạ đang ở trong quân doanh, Công chúa đi tới bên trái là có thể thấy kỵ binh doanh. Căn lều cao nhất trong kỵ binh doanh chính là của điện hạ.

Hoàn Nhan Vân Thù nói lời cảm ơn sau đó giục ngựa đi về phía trước. Đội trưởng du kỵ này vẫn nhìn bóng lưng của nàng, giống như là bị câu đi hồn phách rồi vậy. Trầm Khuynh Phiến nhéo vào tay Phương Giải một cái, hạ giọng cười nói:

- Tiểu tình nhân này của huynh có sức hấp dẫn thật không nhỏ, mấy người lính kia như bị hút hết cả linh hồn.

Phương Giải liếc nàng một cái, lười trả lời.

Trầm Khuynh Phiến không nhịn được cười. May mà nàng đã che khuôn mặt lắm, bằng không linh hồn không còn mấy của đám binh lính kia lại bị câu đi hết.

Hoàn Nhan Vân Thù chính là giấy thông hành. Binh lính đại doanh quân Tùy không ai ngăn cản nàng đi vào. Nàng là một người có tính cách ngay thẳng nhiệt tình, gặp người quen nào cũng chào hỏi. Lúc những binh lính kia gặp lại nàng, nụ cười đều chân thành mang theo chút ngượng ngùng. Trầm Khuynh Phiến lại nhéo vào tay Phương Giải một cái, cười nhẹ nói:

- Nếu huynh muốn chiếm đoạt nàng ấy, có lẽ sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ binh lính quân Tùy, nói không chừng hậu quả rất nghiêm trọng.

Phương Giải bĩu môi nói:

- Ta chiếm đoạt được nàng, chẳng phải đã trở thành kẻ địch của toàn bộ giang hồ Đại Tùy đó sao?

Trầm Khuynh Phiến hơi đỏ mặt:

- Trong chốn giang hồ có ai biết muội đâu? Nhưng trong quân Tùy không ai không biết nàng ta.

Phương Giải cười:

- Mùi dấm chua thật nồng.

Trầm Khuynh Phiến:

- Phì!

Đoàn người đi vào đại doanh rồi rẽ trái. Đi không bao lâu thì trông thấy lá cờ của kỵ binh doanh, sau đó liền thấy cây cờ lớn dựng trên căn lều lớn nhất. Đây là một doanh tương đối độc lập, đóng quân bên trong đều là hàn kỵ từ Bắc Liêu tới. Tuy đã đầu mùa đông, nhưng những nam tử Bắc Liêu này dường như không cảm thấy lạnh gì, không ít người để trần luyện võ ở khu đất trống.

Phương Giải cẩn thận nhìn, không nhịn được thầm khen.

Những nam tử Bắc Liêu này có màu da và tướng mạo không khác người trung nguyên nhiều lắm, chỉ trắng hơn, nhưng thân thể bọn họ cực kỳ rắn chắc. Bọn họ để trần đấu vật với nhau, có không ít người vây quanh ủng hộ. Phía xa xa có người nâng một khóa đá nặng trăm cân để ném, thoạt nhìn không hề tốn sức tí nào. Chỗ xa hơn, kỵ binh hàn kỵ cưỡi ngựa bắn tên, mũi tên bắn chính xác vào bia ngắm.

Khí chất trên người của những binh lính này, tổng kết bằng hai chữ.

Dũng mãnh.

Phương Giải nhìn ra được, bọn họ là những chiến sĩ trời sinh. Vùng đất Bắc Liêu khắc nghiệt và lạnh giá đã rèn luyện nên tính cách và khí lực của bọn họ. Các nam tử kiêu ngạo giống như mái tóc bay múa phía sau, bất chấp mọi thứ không hề kiêng sợ. Bọn họ vừa mới ra đời đã phải đối mặt không chỉ là sự áp bức của người Mông Nguyên, mà còn có hoàn cảnh khí hậu khắc nghiệt. Cho nên từng nam nhân trưởng thành, đều là một dũng sĩ đủ tư cách.

Phương Giải để ý thấy vũ khí của bọn họ khác với người Hán, khác với cả người Mông Nguyên.

Người Hán hay dùng trực đao, người Mông Nguyên quen dùng loan đao.

Đây là do thói quen chiến đấu khác nhau nên vũ khí khác nhau. Người Hán nhiều bộ binh, trực đao nặng nề sắc bén, là vũ khí giết người lợi hại trên chiến trường. Mà người Mông Nguyên phần lớn là kỵ binh, chạy với tốc độ cao dùng loan đao chém vào kẻ địch, như vậy sẽ dễ dàng rút đao về, đồng thời gây vết thương lớn lên người kẻ địch. Kẻ nào bị loan đao chém trúng, thường sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Còn kỵ binh Bắc Liêu thì dùng song thủ đao.

Đây là một chuyện rất không hợp với lẽ thường. Bởi vì kỵ binh mà hai tay đều cầm đao thì sẽ không được tự nhiên cho lắm, cũng rất khó để khống chế chiến mã. Hoành đao dành cho bộ binh Đại Tùy là song thủ đao, loan đao của kỵ binh Mông Nguyên là đơn thủ đao. Binh chủng khác nhau sử dụng vũ khí trang bị khác nhau, tất nhiên là có đạo lý riêng của nó.

Nhưng hàn kỵ của Bắc Liêu lại dũng mãnh khiến cho đạo lý không còn là đạo lý.

Bọn họ có thể không cần dùng tay khống chế chiến mã, chỉ cần hai chân là đủ. Thậm chí rất nhiều hàn kỵ không có thói quen sử dụng yên ngựa. Cưỡi ngựa mà không có yên ngựa thực sự là một ác mộng. Chính vì bọn họ có thể sử dụng chiến mã như một phần của cơ thể, cho nên bọn họ có thể giải phóng hai cánh tay. Binh khí của bọn họ cũng khác biệt, dài hơn hoành đao của Đại Tùy, nhưng lại hơi cong.

Lúc những hàn kỵ này nhìn thấy Hoàn Nhan Vân Thù, liền bộc phát ra tiếng hoan hô. Bọn họ ùa lại giống như bầy sói, sau đó quỳ một gối xuống, đặt tay lên ngực.

- Điện hạ tôn quý, rốt cuộc ngài đã quay trở lại!

Sự hưng phấn trong mắt bọn họ không phải là giả bộ. Từ đó có thể thấy Hoàn Nhan Vân Thù có địa vị rất cao ở Bắc Liêu.

Binh lính hoan hô đã kinh động tới người ở trong lều vải. Một thân hình cao lớn từ trong lều vải bước nhanh ra ngoài. Lúc nhìn thấy Hoàn Nhan Vân Thù, liền nở nụ cười vui vẻ.

- Trường Sinh Thiên hay để cho những người con mà ngài ấy ưu ái trải qua hành trình đơn độc để trưởng thành. Hùng ưng bay trên trời, luôn luôn tìm được phương hướng về nhà. Muội muội của ta, nói cho ta biết, muội từ phương xa mang về cái gì?

Không ngờ Hoàn Nhan Trọng Đức không hề tức giận. Đây là một chuyển ất khó lý giải với người Hán. Nếu con gái người Hán lén đi ra ngoài rất lâu mới trở về, thì chỉ sợ người trong nhà sẽ tức giận chửi ầm lên, sau đó nước mắt mới chảy như mưa.

Hoàn Nhan Vân Thù nhảy xuống lưng ngựa, chạy nhanh tới ôm lấy ca ca của mình:

- Ca ca, nhìn thấy huynh muội mới biết được cái gì là ấm áp.

- Muội gầy đi nhiều.

Hoàn Nhan Trọng Đức vuốt tóc Hoàn Nhan Vân Thù, sau đó thấy được những người phía sau em gái của mình.

- Hộ vệ của muội…

Ánh mắt của y rõ ràng thay đổi. Hoàn Nhan Vân Thù vội vàng kéo y lại gần, nói nhỏ vào tai:

- Vào trong lều trước đã, muội có chuyện rất quan trọng cần nói với huynh.

Tuy Phương Giải che mặt, nhưng Hoàn Nhan Trọng Đức vẫn chú ý tới hắn. Hoàn Nhan Trọng Đức cảm thấy ánh mắt của người này có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở nơi nào đó rồi.





- Hóa ra là ân công!

Lúc Hoàn Nhan Trọng Đức nhìn thấy Phương Giải, y lập tức để tay trước ngực sau đó quỳ một gối xuống. Đây là lễ tiết long trọng nhất của người Bắc Liêu, dùng để hoan nghênh dũng sĩ trở về hoặc là khách nhân tôn quý nhất. Phương Giải vội vàng tiến lên dìu y đứng dậy, cười nói:

- Điện hạ đâu cần phải đa lễ như vậy. Chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà khiến điện hạ nhớ lâu như vậy, tại hạ hổ thẹn không dám nhận.

Lần này gặp lại Hoàn Nhan Trọng Đức, Phương Giải thấy y khỏe mạnh, thành thục hơn lúc trước. Trong mắt nhiều hơn vẻ tang thương và trầm ổn. Bộ râu xồm xoàm trên mặt khiến y càng thêm hùng tráng, cơ bắp nổi cuồn cuộn phía sau bộ áo càng tôn thêm điều đó.

- Đàn ông Bắc Liêu, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ân huệ của ân nhân.

Hoàn Nhan Trọng Đức kéo tay Phương Giải, mời hắn ngồi lên ghế trên. Phương Giải vội vàng cự tuyệt, ngồi xuống bên cạnh Hoàn Nhan Trọng Đức.

Hoàn Nhan Trọng Đức sai người pha trà, sau đó hưng phấn hỏi Hoàn Nhan Vân Thù:

- Mau nói cho ta biết, làm sao muội gặp được ân nhân vậy.

Hoàn Nhan Vân Thù kể lại chuyện của mình. Sau khi nghe xong, sắc mặt của Hoàn Nhan Trọng Đức trở nên nghiêm túc. Y lại đứng dậy, sau đó dùng đại lễ với Phương Giải:

- Mấy năm trước ân nhân đã cứu ta. Hiện tại ân nhận lại cứu muội muội của ta, người Bắc Liêu chúng tôi vĩnh viễn nhớ ơn ân đức của ân nhân. Chỉ cần ân nhân có gì chỉ bảo, con dân của Bắc Liêu chúng tôi tuyệt sẽ không nói không.

- Chỉ là tình cờ gặp mặt mà thôi.

Phương Giải vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Hoàn Nhan Trọng Đức sau đó nói:

- Coi như là cơ duyên xảo hợp mới khiến ta gặp được Công chúa điện hạ.

Hoàn Nhan Vân Thù nhìn xung quanh, bảo mọi người lui ra ngoài, sau đó hạ giọng nói mục đích lần này tới của Phương Giải. Sau khi nghe xong, sắc mặt của Hoàn Nhan Trọng Đức lập tức trở nên ngưng trọng.

- Hóa ra là như vậy…

Y nhìn Phương Giải, nói:

- Không dối gạt ân nhân, ta cũng cảm thấy cái chết của Vương gia có chút quỷ dị. Hộ vệ bên cạnh Vương gia đều là những người được lựa chọn kỹ càng, còn có mấy dũng sĩ của Bắc Liêu bọn ta. Mặc dù gặp được thám báo phản quân, cũng không thể không thoát thân được như vậy. Nhiều hộ vệ đều chết trận, chỉ có mỗi Lý Hiếu Tông còn sống trở về…Ta và Mưu đại nhân từng nghi ngờ chuyện này, nhưng đáng tiếc là giờ Mưu đại nhân đang bị giam lỏng.

Phương Giải nói:

- Điện hạ không cần phải gọi ta là ân nhân gì nữa, nghe có vẻ xa lạ. Nếu coi ta là bằng hữu, thì cứ gọi thẳng tên của ta…Cái chết của Vương gia, ta cũng chỉ là hoài nghi mà thôi. Nhưng ta có hơi hiểu về Lý Hiếu Tông, cho nên lúc ta nghe tin Vương gia chết, ta lập tức tới. Nếu như sự hoài nghì của ta là đúng, thì không lâu sau, chỉ sợ đội quân này sẽ đi theo bước của Vương gia, có lẽ…bao gồm cả dũng sĩ Bắc Liêu các ngươi.

- Ân…Giác Hiểu, ta tin tưởng ngươi!

Hoàn Nhan Trọng Đức gật đầu nói:

- Ngươi nói cho ta biết làm thế nào, ta liền giúp ngươi!

Phương Giải gật đầu:

- Hiện tại phải biết chỗ Thôi tướng quân bị nhốt trước đã. Có lẽ Thôi tướng quân biết Vương gia chết như thế nào. Bằng không Lý Hiếu Tông đã không nhằm vào cậu ta như vậy. Dù sao Thôi tướng quân cũng từng là đội trưởng đội thân binh của Lý Hiếu Tông.

- Ta biết chỗ nhốt Thôi tướng quân.

Hoàn Nhan Trọng Đức nói:

- Ngay ở phía sau cách kỵ binh doanh không xa, do người của Lý Hiếu Tông trông coi. Mấy ngày này nếu không phải ta ngăn cản, thì Lý Hiếu Tông đã nhiều lần muốn giết Thôi tướng quân rồi. Ta sợ Thôi tướng quân chết một cách không rõ ràng, nên đã phái một đội ở đó trông coi, khiến người của Lý Hiếu Tông muốn động thủ cũng không có cơ hội. Thôi tướng quân là người bạn mà ta kính trọng nhất từ lúc tới núi Lang Nhũ, ta không thể trơ mắt nhìn cậu ta bị người một nhà giết chết.

- Đa tạ!

Phương Giải chắp tay:

- Thôi tướng quân cũng là bằng hữu của ta.

- Nhưng …

Hoàn Nhan Vân Thù nói:

- Cho dù chúng ta có thể cứu được Thôi tướng quân, nhưng chỉ với lời của Thôi tướng quân, liệu người Tùy có tin tưởng Lý Hiếu Tông giết Vương gia sao? Tâm tư của người Tùy liên quanh co, tuy chúng ta kề vại tác chiến với bọn họ, nhưng phần lớn bọn họ đều không tin tưởng người Bắc Liêu chúng ta cho lắm.

- Trước nghĩ biện pháp để ta gặp Mưu đại nhân đã.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:

- Về phần vạch trần Lý Hiếu Tông như thế nào, cứ giao cho ta. Nhưng đầu tiên ta phải nói chuyện với mạch đao đã…Có người của điện hạ bảo vệ Thôi tướng quân, cho nên cũng không cần vội vã cứu cậu ấy. Đợi thời cơ tới, chỉ cần để Thôi tướng quân đi ra và xác nhận là được.

Phương Giải thở phào một tiếng:

- Đây không chỉ là chuyện của Vương gia, không chỉ là chuyện của mấy vạn tướng sĩ Tùy…còn có chuyện của ta, còn có chuyện của tám trăm biên quân, hai ngàn dân chúng Phan Cố. Bất kể như thế nào, chuyện này nên do ta xử lý.