Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 420: Ta có hai mong ước




Thành Huệ Dương, Hoàng Dương Đạo.

Tổng Đốc Hoàng Dương Đạo Dương Ngạn Nghiệp đứng trên chỗ cao nhất của tường thành, cánh tay cầm Thiên Lý Nhãn không ngừng run rẩy. Bờ bắc bên kia ánh lửa kéo dài hơn mười dặm, thiên quân vạn mã như từng đợt sóng. Mà lúc này, tim ông ta còn đập mạnh hơn va chạm trên chiến trường. Ông ta thật không ngờ rằng, mình lại có ngày được trông thấy Tả Tiền Vệ khai chiến với phản quân.

Một giọt nước mắt đục ngầu lăn xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn.

- Mặc kệ La Diệu xuất phát từ mục đích gì…

Ông ta thả Thiên Lý Nhãn xuống, lẩm bẩm:

- Y đã đánh trận đánh đầu tiên…Xem ra binh mã của Ân Phá Sơn không đỡ được rồi. Đại doanh phản quân bên bờ bắc vừa bị phá vỡ, phòng tuyến mà Lý Viễn Sơn bố trí liền thủng một lỗ. Tính toán thời gian, thì đại quân của triều đình hẳn là đã xuất phát. Chỉ là không biết bệ hạ có ngự giá thân chinh hay không. Thân là thần tử, không thể ra sức vì nước, chỉ có thể ở chỗ này chúc bệ hạ mã đáo thành công!

Trong lòng Quận thủ quận Huệ Dương Lý Hoài cũng rất đau xót, không nhịn được lau nước mắt.

- Đợi mãi, mong mãi, rốt cuộc được chứng kiến cảnh này.

Y nghẹn ngào không nói lên lời.

Dương Ngạn Nghiệp dùng ống tay áo lau khô nước mắt, trầm mặc một lúc, nói:

- Nếu trong quận Huệ Dương chúng ta còn có thể lấy được ra lương thảo, ta nguyện gánh chỗ đó lương thảo đó mang tới chiến trường trợ giúp quân đội, nâng một chén rượu kính các tướng sĩ, thay dân chúng Hoàng Dương Đạo nói một tiếng cảm ơn. Đáng tiếc, hiện tại ngoại trừ nhà kho Hân Khẩu ra, không kiếm đâu ra lương thực nữa rồi.

- Đại nhân!

Quận thừa Lôi Vũ vẫn còn duy trì vài phần tỉnh táo. Y nhìn ánh lửa bên kia bờ bắc, bi thương nói:

- Đại nhân ưu quốc ưu dân, lòng mang dân chúng…hạ quan biết lúc này không nên nói mấy lời làm giảm sĩ khí…nhưng hạ quan như ghẹn ở cổ, không thể không nói ra được! La Diệu động binh với phản quân, là vì y cảm thấy thời cơ đã tới. Chỉ sợ kế tiếp, chính là muốn động thủ với Hoàng Dương Đạo chúng ta…

- Sao ta lại không biết!

Dương Ngạn Nghiệp cười khổ nói

- La Diệu đại thắng, y sẽ dâng tấu lên triều đình thỉnh công, còn có đổ tội cho ta….Bệ hạ niệm công lao lớn của y, nên chức vị Tổng Đốc Hoàng Dương Đạo của ta cũng tới lúc chấm dứt. Có lẽ La Diệu sẽ nói là ta sợ chiến, nói rằng ta cấu kết với phản quân. Cho dù bệ hạ biết không có khả năng, nhưng vì trấn an La Diệu, vẫn sẽ hạ một ý chỉ miễn đi chức quan của ta. Đây là kết cục tốt nhất, còn tồi nhất thì…

- Nhưng nếu La Diệu thật tâm vì quốc gia bình phản tặc, chớ nói một chức quan, cho dù y muốn tính mạng của ta cũng không sao.

Ông ta đứng thẳng người, ánh mắt không hề sợ hãi.

- Loạn thần giữa đường, quốc gia không có lương thần…

Lý Hoài còn chưa nói hết thì Dương Ngạn Nghiệp đã ngắt lời. Ông ta khoát tay áo nói:

- Bệ hạ chính là thánh minh quân chủ, thiên cổ khó thấy, sẽ không tùy ý để cho bọn đạo chích làm loạn. Hiện tại Đại Tùy không chấp nhận được sai lầm nữa, cho nên bệ hạ sẽ thiên vị một chút. Nhưng chỉ cần chuyện ở Tây Bắc chấm dứt, bệ hạ lại ra tay quét rửa, ai còn dám có tâm tư xấu xa nữa?

- Chỉ hy vọng như vậy!

Lôi Vũ thở dài:

- Đại nhân thống trị Hoàng Dương Đạo nhiều năm như vậy, dân chúng đều biết ơn ngài. Ta chỉ hận, hận một vị quan tốt như ngài lại không thể làm lâu dài. Hận tặc tử như La Diệu lại càng ngày càng có địa vị cao.

- Đường đường chính chính làm việc, giữ khuôn phép làm người. Ngửa đầu không thẹn với bệ hạ, cúi đầu không thẹn với lê dân…Ta đã rất già rồi, việc nên làm cũng đã làm, quan tâm gì tới danh vọng sau này nữa? Điều tiếc nuối duy nhất của ta, là không thể gặp mặt bệ hạ…Sau khi La Diệu đại thắng, chắc các ngươi cũng biết cách xử lý âm tàn của y. Cho nên lo lắng e ngại còn có ý nghĩa gì nữa.

- Đại nhân…

Lôi Vũ sắc mặt đau khổ, ánh mắt đầy hận ý.

- Ô nhục sự trong sạch…Nếu y muốn chiếm được nhà kho Hân Khẩu, sẽ lấy cớ nói ta tham ô lương thực, bị y phát hiện. Vì cam đoan lương thảo không rơi vào phản quân Đại Tùy, La Diệu không thể không suất quân khống chế nhà kho Hân Khẩu….Khi những lời này đưa tới bệ hạ, cho dù là bệ hạ cũng thể nói gì được. Bệ hạ không thể vì chuyện này mà làm mất lòng La Diệu, bởi vì Tây Nam bên kia vẫn không rời khỏi La Diệu. Kết quả là tiếng xấu sẽ rơi vào lưng ta.

- Nếu đại nhân đã đoán được quỷ kế của La Diệu, liệu có biện pháp nào hóa giải không?

Lý Hoài biến sắc.

- Làm gì có biện pháp nào?

Dương Ngạn Nghiệp lắc đầu:

- Hiện giờ thành Huệ Dương bị đóng cửa thành, kín như một cái hộp, chỉ cho phép người đi vào chứ không cho đi ra. Nếu có thể dâng tấu lên, thì ta đã không đợi tới hiện tại.

- Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi chờ chết? Còn muốn vác trên lưng tội danh phản tặc, ngay cả gia nhân đều không thể bảo vệ?

Lôi Vũ nện một quyền vào tường thành, nắm tay lập tức ri máu. Dương Ngạn Nghiệp lấy một cái khăn tay từ cổ tay áo, tự mình buộc lại cho Lôi Vũ:

- Kỳ thực có một biện pháp, tuy rằng không khiến ta thoát tội, nhưng có lẽ sẽ khiến bệ hạ thương hại trong lòng, cho nên không còn so đo với các ngươi và người nhà của ta nữa. Tuy bệ hạ nhìn không tới Hoàng Dương Đạo, nhìn không tới lòng ngươi, nhưng không việc gì có thể giấu diếm được ngài ấy…chỉ có điều tới một bước này, bệ hạ cũng là bất đắc dĩ.

- La Diệu có ác tâm, bệ hạ lại có từ tâm…Hiện tại hai người các ngươi phải nhớ kỹ, bất kể phát sinh chuyện gì, đều phải làm những việc cần làm để bảo vệ Hoàng Dương Đạo. Sự khác nhau lớn nhất giữa Tả Tiền Vệ và phản quân, chính là Tả Tiền Vệ sẽ không tàn sát dân chúng bừa bãi. Đây là điều mà ta yên tâm nhất. Nhà kho Hân Khẩu mất thì mất. Nếu chiến sự Tây Bắc diễn ra thuận lợi, La Diệu chưa chắc dám phản. Nhưng người các ngươi phải sống. Chỉ khi còn sống, mới tiếp tục làm việc được cho bệ hạ, rồi giải oan cho ta!

- Đại nhân, dù sao cũng phải có biện pháp.

Lý Hoài khuyên nhủ.

- Không có…

Dương Ngạn Nghiệp mỉm cười:

- Chỉ có một biện pháp đó, trong lòng ta và ngươi đều rõ. Nếu ta chết đi, La Diệu không còn dây dưa nữa, bệ hạ cũng có lý do để không trị tội các ngươi. Nếu ta không chết, La Diệu từng bước ép sát, bệ hạ vì trấn an y, một mình ta thân bại danh liệt chỉ là việc nhỏ, liên lụy tới các ngươi và người nhà của ta thì tội của ta không thể tha thứ được…Nếu ta chét rồi, mặc kệ y ném cho ta tội danh gì thì cũng trở nên vô nghĩa. Y muốn chỉ là nhà kho Hân Khẩu mà thôi. Mà ta thì muốn bảo vệ các ngươi, bảo vệ gia đình ta.

- Nhớ kỹ lời ta nói…làm quan tốt.

Ông ta mỉm cười nhìn Lý Hoài và Lôi Vũ, hít vào một hơi thật sâu:

- Tuy non sông Đại Tùy đã vỡ môt mảnh, nhưng nó vẫn rất mê người. Ta mang đi không được nhiều lắm, chỉ có duy nhất chí khí của Đại Tùy mà thôi.

- Thay ta chiếu cố người thân trong nhà.

Ông ta bỗng nhiên nói một câu, sao đó không đợi Lôi Vũ và Lý Hoài phản ứng, liền chạy nhanh về phía trước rồi nhảy xuống tường thành!

Mặc dù Lý Hoài và Lôi Vũ biết Tổng Đốc đại nhân muốn tự sát, vốn đang định khuyên nhủ thêm vài câu. Nhưng còn chưa kịp nói ra, thì Dương Ngạn Nghiệp đã dùng phương thức của mình biểu đạt sự trung thành với triều đình và sự đấu tranh với bất công của vận mệnh. Trong khoảnh khắc thân hình gầy gò kia rơi xuống, thật giống như một ngọn núi nguy nga sụp xuống vậy.

- Đại nhân!

Lý Hoài và Lôi Vũ đều chạy tới nhìn xuống tường thành. Bịch một tiếng, thân hình Dương Ngạn Nghiệp đã rơi xuống đất, sau đó máu lan ra.

- Vĩnh biệt…đại nhân.

Lý Hoài quỳ xuống, đập trán thật mạnh vào tường thành lạnh giá.





Dương Ngạn Nghiệp nói không sai, đoán cũng không sai. La Diệu vốn tính toán sau khi tiêu diệt xong người của Ân Phá Sơn ở bờ bắc liền dâng sổ con lên triều đình. Sổ con đã biết xong, chỉ còn chờ ngày mang đến. Y muốn danh chính ngôn thuận nắm lấy nhà kho Hân Khẩu trong tay, cho nên nhất định phải nhổ cái đinh là Dương Ngạn Nghiệp.

Mà Hoàng Đế sau khi nhận được sổ con, trong lòng cho dù có phẫn nộ hơn nữa cũng sẽ không trách cứ răn dạy La Diệu cái gì. Hoàng Dương Đạo giống như một cánh cửa chính, mà bảo vệ cánh cửa là La Diệu. Cho dù Hoàng Đế biết Dương Ngạn Nghiệp chắc chắn sẽ không cấu kết với phản quân, chắc chắn sẽ không lấy trộm lương thực ở nhà kho Hân Khẩu, nhưng vẫn sẽ hạ chỉ trị tội.

Đây là sự thật, một sự thật khó có thể thay đổi được.

Nhưng Dương Ngạn Nghiệp nghĩ ra một biện pháp, chính là tự sát. Nếu ông ta chết, dù sổ con của La Diệu đưa lên, thì bệ hạ vẫn sẽ nhớ tới sự trung nghĩa của ông ta mà không làm khó xử tới người nhà của ông ta nữa, cũng sẽ không làm khó quan lại Hoàng Dương Đạo. Hơn nữa nếu như ông ta chết rồi, La Diệu cũng không dám bịa thêm tội danh cho ông ta làm gì. Y lo lắng sẽ bức bệ hạ tới mức không nhịn được nữa. Giờ chưa tới lúc La Diệu muốn làm gì thì làm.

Chính vì nhìn thấu điểm này, nên Dương Ngạn Nghiệp mới nhảy xuống tường thành.

Trước khi ông ta chết, có nói, ta đã làm những việc nên làm, còn quan tâm gì tới công danh phía sau? Lúc nói lời này, trong lòng ông ta có bao nhiêu khổ sở, người bên cạnh nhiều nhất chỉ cảm nhận được một phần mà thôi. Nếu ông ta không chết, người nhà sẽ bị liên lụy. Cho dù Hoàng Đế không giết ông ta, cũng sẽ đưa toàn bộ gia tộc của ông ta tới biên cương nào đó làm quân nô. Ông ta làm sao có thể nhìn vợ và con cháu của mình liên lụy được? Nghĩ tới khuôn mặt non nớt của đứa cháu, trong lòng ông ta giống như dao cắt.

Vì thân nhân, vì cấp dưới.

Dương Ngạn Nghiệp không thể không nhảy xuống.

Không ai nhìn thấy, lúc ông ta nhảy xuống tường thành, sắc mặt sao mà bình tĩnh. Cũng không ai biết rằng, ở thời khắc cuối cùng, ông ta lại nghĩ tới bát thịt viên kho tàu kia. Ngày đó lúc ông ta mang đồ ăn về phủ, đứa cháu nhìn thấy thịt viên kho tàu liền vỗ bàn tay nhỏ bé, nói rằng ông nội giỏi quá, ông nội biết ảo thuật, cho cháu ăn ngon. Khuôn mặt hồng hào ngây thơ kia cười cười, nụ cười thuần khiết đó vĩnh viễn khắc vào tim ông ta.

Mấy năm nay vì Hoàng Dương Đạo, ông ta đã trả giả rất nhiều. Ông ta từng oán giận qua Hoàng Đế, vì sao lúc Hoàng Dương Đạo cần Hoàng Đế bảo vệ nhất, thì ngay cả một ý chỉ thăm hỏi cổ vũ cũng không tới? Hai năm, vì bảo vệ nơi này, ông ta đã rất nhiều lần mang theo vẻ mặt tươi cười mượn lương thực của thương nhân nhà giàu. Đã rất nhiều lần tự đứng ở bờ nam sông Hoàng Ngưu, chỉ huy dân dũng dùng vũ khí đơn sơ để chống cự với phản quân có ý đồ vượt sông.

Nước sông không ngừng chảy xiết, cuốn đi vô số linh hồn.

Không ai thấy được, ông ta nhảy xuống một cách kiên quyết. Không ai hiểu được, ông ta dùng một mạng của mình để đổi lấy mạng của của người nhà trong trăm năm. Thật đáng giá.

Tất cả những người trên tường thành đều sửng sốt. Bọn họ vọt tới tường thành nhìn xuống dưới, kêu lên ‘Đại nhân’. Bao nhiêu người hy vọng dùng tiếng kêu đó để kéo đại nhân trở về? Còn những quận binh đang bảo vệ thành Huệ Dương, đều không thể hiểu nổi vì sao đại nhân làm vậy. Chính vì không hiểu nên bọn họ mới bi thương, đau khổ. Có bao nhiêu người bi phẫn nắm chặt tay, có bao nhiêu người khóc ra máu.

Cũng không biết có bao nhiêu nước mắt chảy xuống tường thành, tẩm bổ những rêu xanh mọc trên tường.

Cũng không biết bao nhiêu tiếng khóc phiêu đãng trên bầu trời, cầu xin ông trời vô tình kia đối xử tử tế với anh linh.

Lúc rơi xuống, Dương Ngạn Nghiệp đột nhiên nghĩ, ông ta còn gì để tiếc nuối không? Làm quan nhiều năm như vậy, có rất nhiều việc vẫn chưa thỏa mãn lắm. Vẫn còn muốn làm nhiều hơn chút, nhiều hơn nữa…tới thời khắc này, mới hoàn toàn hiểu được muốn làm cái gì…đó là tiếc nuối sao?

Còn gì nữa không?

Không có đi?

Mong người nhà của ta, thái bình an khang.

Mong Đại Tùy của ta, vạn thọ vĩnh xương.