Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 414: Đại nhân vật




Thôi Ngưu Nhi từng là đội trưởng đội thân binh của Ân Phá Sơn, sinh ra và lớn lên ở Sơn Đông Đạo. Nhà y cách đại doanh cũng không xa, chỉ mất một ngày đi đường. Nhưng từ lúc đại quân đóng ở đây, y chưa từng về nhà một lần. Đại tướng quân nói qua, nếu đã nhập ngũ thì nên có bộ dạng của quân nhân. Năm đó một vị Đại tướng quân nào đó suất quân nam chinh, từng ba lần đi qua nhà nhưng cả ba lần đều không vào. Đây mới là biểu hiện nên có của một quân nhân.

Thôi Ngưu Nhi không nhớ tên của vị Đại tướng quân này, nhưng y nhớ kỹ những lời Ân Phá Sơn nói. Quân nhân nên có bộ dạng và kỷ luật của quân nhân. Không thể muốn làm gì thì làm.

Từ nhỏ y thích nghe nhất là chuyện của Lý Khiếu. Thời Thái Tông, Lý Khiếu dẫn theo hùng binh bách chiến của Đại Tùy không ngừng chinh phạt, không ngừng mở rộng địa bàn cho đế quốc. Chuyện xưa như vậy luôn khiến những nam tử mang giấc mơ tướng quân phải nhiệt huyết sôi trào. Thôi Ngưu Nhi đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Về sau y cũng tòng quân. Tuy rằng gia đình y không phải là quân hộ, nhưng lúc cha y hỏi y định chọn nghề gì, y đã ngồi trong phòng suy nghĩ cả đêm, rồi cảm thấy đi lính mới phù hợp với mình. Vì thế y thu thập đồ đạc, cáo biệt song thân, dứt khoát buôn ba ngàn dặm xa xôi tới Hữu Kiêu Vệ.

Y bị binh lính thủ vệ ngăn cản ngoài cửa, còn bị đạp vài cái. Nhưng y biết mình không thể buông tha, nhất định phải khiến người ta nhìn thấy thành ý của mình. Vì thế y quỳ ở ngoài doanh trại hai ngày liền.

Vừa lúc Ân Phá Sơn dẫn binh đi ra ngoài huấn luyện trở về, hỏi thăm Thôi Ngưu Nhi, cảm thấy được tính cách ngay thẳng của người này, liền thu làm thân binh. Ân Phá Sơn nói cho y biết, nếu làm thân binh của ta, thời khắc phải chuẩn bị chết vì ta. Thôi Ngưu Nhi nhớ kỹ những lời này. Lúc mặc vào chiến bào của Hữu Kiêu Vệ, y hưng phấn tới múa tay múa chân.

Từ đó tới nay y vẫn vì Ân Phá Sơn ngăn cản mưa tên rừng đao. Chỉ có điều y không ngờ mình lại trở thành phản quân.

Mà Hữu Kiêu Vệ, không còn đứng phía triều đình nữa.

Từ ngày đó trở đi, y liền biết rằng thân phận của mình đã thay đổi. Y từng vì sự chấp nhất của mình mà đổi hộ tịch sang quân hộ, để cho cha mẹ không cần phải nộp thuế cho triều đình. Đây vốn là chuyện mà y kiêu ngạo nhất. Các bà con trong thôn cũng coi y là anh hùng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, thân phận thay đổi.

Từ chiến binh triều đình, biến thành phản quân.

Thôi Ngưu Nhi suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được. Thậm chí y muốn cởi bộ áo giáp này xuống, trở về nhà trồng trọt. Nhưng đồng đội nói với y rằng, hiện tại đã không còn kịp rồi. Nếu ngươi cởi bộ giáp này xuống, ngươi liền biến thành lính đào ngũ. Ngươi có biết kết quả của lính đào ngũ không? Chẳng những phải chết, còn liên lụy tới người thân. Nghĩ tới cha mẹ của mình, Thôi Ngưu Nhi nuốt nước bọt thu hồi tâm tư trở lại quê nhà.

Y không nhịn được đi tìm Ân Phá Sơn, hỏi hiện tại rốt cuộc nên làm gì?

Không ngờ rằng Ân Phá Sơn không tức giận, cũng không phạt y. Ân Phá Sơn nói cho y biết, nam nhân nên có mộng tưởng. Mặc kệ thân phận hiện tại của ngươi là gì, nhưng mộng tưởng của ngươi có thay đổi không? Không có! Ngươi muốn làm tướng quân, muốn quang tông diệu tổ, áo gấm về quê, không phải bây giờ đang có cơ hội tốt đó sao? Chỉ cần Định Tây Vương lên làm Hoàng Đế, ngươi chính là công thần, ngươi sẽ được phong hầu bái tướng, trở thành đại nhân vật.

Những lời Ân Phá Sơn nói khiến nhiệt huyết của Thôi Ngưu Nhi sôi trào. Y tự nói với mình rằng, Đại tướng quân nói không sai, không phải hiện tại ta vẫn là quân nhân đó sao? Không phải mộng tưởng trở thành tướng quân được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ vẫn còn đó sao?

Nhưng những lúc đêm dài yên tĩnh, Thôi Ngưu Nhi cảm thấy lời Ân Phá Sơn có chỗ không đúng. Nhưng y vắt hết óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra chỗ nào không đúng.

Y biết mình không đọc qua sách nên đầu óc ngu dốt, nghĩ mãi không ra, thì đơn giản không nghĩ nữa.

HIện tại y đã là Tứ Phẩm tướng quân. Mặc dù ở trong phản quân, Tứ Phẩm tướng quân nhiều như chó săn trong thôn.

Dưới tay y có một đội 3600 người. Chỉ hai năm ngắn ngủi, y đã có thành tựu như vậy, ngay cả y cũng không tin đây là thật. Lúc đại quân xuôi nam, y có xin vài ngày nghỉ, rồi mang theo thân binh, cưỡi con ngựa cao to, mang theo rất nhiều lễ vật trở lại thôn. Y muốn cho hàng xóm láng giềng nhìn thấy sự uy phong của mình. Nhưng không biết vì sao, người trong thôn đều làm như không thấy hoặc là nhìn y với vẻ coi thường. Lão thái thái đã chín mươi mấy tuổi còn nhổ một bãi nước bọt về phía y ngay trước mặt mọi người.

Thôi Ngưu Nhi cảm thấy mình giống như một tên trộm trốn vào trong thôn, chật vật không chịu nổi.

Cha y nói về sau con đừng về nữa, người nhà đã mất hết mặt mũi ở trong thôn này rồi. Con còn trở về, cha sẽ bị người ta phỉ nhổ tới chết. Mẹ y chỉ không ngừng khóc lóc. Thôi Ngưu Nhi hỏi, cha, chẳng phải công danh đều lấy trên lưng ngựa đó sao? Con muốn làm Đại tướng quân có gì mà không đúng? Con muốn gia đình mình trở nên vinh quang, có gì không đúng? Thậm chí con còn muốn gia đình mình trở thành thế gia, chẳng lẽ không đúng sao? Cha y không phản bác được, chỉ biết thở dài.

Cho nên Thôi Ngưu Nhi không trở về nhà nữa.

Thôi Ngưu Nhi nhìn thủ hạ của mình tập hợp, trong lòng bỗng có cảm giác hoang mang.

Sắp khai chiến rồi, đối thủ là Tả Tiền Vệ của La Diệu, được xưng là đội quân mạnh nhất thiên hạ.

Nhưng Thôi Ngưu Nhi không sợ. Y cảm thấy mình kiên trì mộng tưởng của mình là đúng.

- Chúng ta đi!

Y phất tay một cái:

- Công danh lấy từ trên lưng ngựa! nếu các ngươi đã tòng quân thì nên có chí khí đó! Lúc đầu ta cũng chỉ là binh lính mà thôi, nhưng giờ ta đã có áo giáp trên người! Nếu các ngươi muốn trở thành đại nhân vật, thì nên giẫm lên đầu kẻ thù tiến tới! Đạp nát mới thôi! Đàn ông tốt chí ở sa trường, trăm trận không chết mới là hào kiệt!

Y hô lớn một tiếng, lại phát hiện binh sĩ thủ hạ đều lộ vẻ mờ mịt.

Y âm thầm thở dài. Bọn họ đều là những người chưa từng đọc qua sách vở, khẳng định không hiểu mấy lời thâm sâu của mình…Những lời này là do Ân Phá Sơn từng nói với y, y đều nhớ kỹ không sót một chữ.

Y cảm thấy những binh lính này không hiểu lời mình thật đúng là bi ai. Y cảm thấy bản thân mình đã hiểu.

Y chỉnh ngay ngắn lại mũ sắt, nắm chặt chuôi hoành đao.

- Liên Vân trại đã mất, chúng ta đi đoạt lại! Là Đại tướng quân tự mình điểm danh chúng ta xuất chiến, đừng khiến lão tử mất mặt.

Y hô lên, tăng dũng khí cho binh lính, cũng là cho mình.

Không thể thua, không thể chết được!

Y tự nói với lòng mình như vậy, phải làm đại nhân vật.