La Diệu trầm mặc một lúc rồi hỏi y:
- Cảm giác đó như khi ngươi đạt được thứ mà ngươi muốn nhất.
Người mặc áo đen than khẽ:
- Ta ư? Ha hả…đời ta đã định trước là không đạt được thứ mà ta muốn.
La Diệu hơi biến sắc, lại lâm vào trầm mặc.
- Nếu Đại tướng quân thực sự muốn khai đao với Ân Phá Sơn, thì sẽ nói thế nào với Lý Viễn Sơn?
Người mặc áo bào đen lần thứ hai chuyển đề tài.
- Nói cái gì?
La Diệu hơi nhếch cằm lên:
- Ta có tất yếu phải giải thích với y không? Cho tới giờ đều là y cầu xin ta, chứ ta chưa từng xin y. Một nơi cằn cỗi như Tây Bắc, ta chẳng có hứng thú. Nhưng y lại coi nó như bảo bối. Một người có chí hướng nhỏ nhoi như vậy, thì đâu có tư cách thương lượng với ta. Trên thế giới này, nếu còn có một người đáng giá để ta nói một tiếng khâm phục, thì chính là đương kim Hoàng Đế Đại Tùy…Chỉ là do y không may mắn mà thôi. Nếu như y sống ở loạn thế, thì thành tựu chưa hẳn kém hơn Thái Tổ Thái Tông của Đại Tùy. Dã tâm của y quá lớn. Nhưng do quá thông minh mà tự hại mình.
- Sở thích của Đại tướng quân vẫn là định ra kết cục cho đối thủ nhỉ?
Người mặc áo bào đen hỏi.
- Ta không có đối thủ.
La Diệu than nhẹ một tiếng:
- Nếu như Hoàng Đế không bị bệnh nặng, mà trường thọ như tiên đế…thì ta chưa chắc dám làm điều ta muốn làm. Nhưng y lại là một người có số mệnh không dài. Cho nên y cũng mất đi tư cách làm đối thủ của ta. Nếu không phải do y biết thời gian của mình không còn nhiều, thì đã không vội vã quyết chiến với Mông Nguyên như vậy. Giấc mộng của một nam tử lại không thể thực hiện được trước khi chết, sau khi chết sẽ có bao nhiêu tiếc nuối?
- Ta chưa bao giờ cảm thấy Hoàng Đế làm sai điều gì…tuy đánh thua Mông Nguyên, nhưng trong lòng Hoàng Đế có lẽ không có gì tiếc nuối. Dù sao trận này, y cũng đánh rồi.
- Đại tướng quân hiểu rất rõ Hoàng Đế.
Người mặc áo bào đen thở dài nói:
- Đời này ta may mắn nhất là không đứng ở phái đối nghịch với Đại tướng quân. Nếu ngươi Đại tướng quân làm gì, chắc không có ai ngăn cản được. Nếu Đại tướng quân muốn giết ai, cũng không ai ngăn được.
- Ngươi?
La Diệu lắc đầu:
- Ngươi vốn là người không hợp với tranh đấu. Ngươi thích hợp nghiên cứu những cái kia hơn.
- Đó là lúc trước.
Thanh âm của người mặc áo bào đen có chút thương cảm:
- Hiện tại điều mà ta muốn bảo vệ, đã đổi thành cái khác…
- Không nói chuyện này nữa!
La Diệu ngắt lời:
- Ngươi phải mau chóng quay về Ung Châu đi. Không có người nào bảo vệ phủ, ta sợ lại xảy ra chuyện gì. Chiêm Diệu là một tài năng, nhưng bởi vì y quá mức tôn kính ta, cho nên y cũng rất tôn kính người nhà ta. Nếu có người loạn quyền, chưa chắc y trấn được.
- Ngươi tin được ta?
Người mặc áo đen quay đầu nhìn La Diệu, hỏi.
- Tin.
La Diệu chỉ đáp một chữ.
- Ta không đi đâu cả.
Người mặc áo bào đen trầm mặc một lúc rồi thản nhiên nói:
- Ta cảm thấy mình không đợi được tới lúc ngươi mặc long bào rồi, có lẽ ta không vượt qua được trận chiến tranh này. Cho nên ta liền ở lại trong quân, được nhìn bao lâu thì nhìn.
La Diệu ngẩn ra, há miệng lại không biết nên nói cái gì.
…
…
Bờ bắc sông Hoàng Ngưu, cách đại doanh phản quân chừng trăm km, hơn mười khoái thuyền Hoàng Long dừng ở mặt sông, hơn mười thuyền con rết đi tới đi lui, vận chuyển binh lính trên chiến hạm Hoàng Long tới bờ bắc. Những binh lính này mặc chiến phục mới tinh, binh khí đơn sơ trong tay cũng đã đổi thành hoành đao Đại Tùy.
Tướng quân Thủy sư Đoạn Tranh đứng ở đầu thuyền lớn, nhìn những binh sĩ hưng phấn vì được thay trang bị mới, sắc mặt có chút lo lắng.
Phó tướng bên cạnh y nhìn những binh lính đó, ánh mắt cũng đầy vẻ nghi hoặc:
- Tướng quân, chỉ dựa vào những người này liêu có làm được một chuyện lớn như vậy không? Phải biết rằng đại doanh phản quân có ít nhất hai mươi vạn binh mã, hơn nữa trong đó có cả tinh nhuệ. Ân Phá Sơn là một trong Thất Hùng của Lý Viễn Sơn. Nếu Lý Viễn Sơn tin tưởng giao phó một đại quân như vậy cho y, chứng tỏ y không phải là hạng giá áo túi cơm. Chỉ bằng đám dân phu không trải qua huấn luyện kia, liệu có thể thành công?
Đoạn Tranh lắc đầu:
- Có lẽ đây là cơ hội…Lúc trước Phương Giải tới tìm ta, ta cũng không cho rằng hắn làm được. Nhưng lúc nhìn thấy những binh lính này, ta mới phát hiện mình sai rồi. Đám dân dũng đó có lẽ không bằng binh lính của chúng ta nhưng lại biết giết người. Khó chỉ huy hơn, nhưng lại thuần túy hơn…
Vài ngày trước, Phương Giải bí mật tìm tới y, thảo luận với y một việc lớn. Đoạn Tranh nghe xong kế hoạch của Phương Giải, liền cảm thấy suy nghĩ của thiếu niên này thật kỳ quái. Lúc y nhìn thấy những dân dũng tràn đầy nhiệt huyết này, y liền biết vì sao Phương Giải có đầy đủ tự tin như vậy.
- Những binh lính này đều là dân chúng Hoàng Dương Đạo. Nói thật, quân nhân chúng ta ăn bổng lộc của triều đình, có thể chịu thất bại, bởi vì chúng ta có đường lui, Bại trận thì có thể chờ thời cơ trả thù. Nhưng bọn họ thì không được. Bọn họ bại, người nhà và bạn bè của bọn họ sẽ gặp nan, gia viên sẽ bị hủy hoại…
Phó tướng thở dài:
- Thuộc hạ vẫn chưa tin tưởng, chỉ dựa vào mấy ngàn dân dũng này có thể khiến cho phản quân và người của La Diệu đấu đá.
- Mặc kệ có thể hay không, Phương Giải và những dân dũng này đều đáng để kính nể!
Đoạn Tranh nhìn dân dũng lục tục lên bờ, giọng nói đầy vẻ kính trọng:
- Phương Giải chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng lá gan còn lớn hơn cả ta và ngươi. Mặc kệ hắn có thành công hay không, nhưng hắn đã dám đi, thì đã mạnh hơn chúng ta rồi. Ngươi và ta đều biết La Diệu tập trung hỏa lực ở Hoàng Dương Đạo không phải vì bình định phản quân. Nhưng chúng ta cũng chỉ có thể trở mắt nhìn mọi chuyện tiếp diễn. Nếu thành công, thì sự nghiệp bình định sẽ trở nên thuận buồm xuôi gió. Nếu không thành, ít nhất bọn họ đã cho chúng ta thêm thời gian.
Phó tướng hơi sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Lúc trước mới nghe nói danh tiếng của Phương Giải, còn không thấy được chín môn xuất sắc thì có gì đáng để người ta tôn kính. Hiện tại thuộc hạ mới hiểu ra vì sao bệ hạ coi trọng hắn như vậy.
- Chỉ mong hắn có thể thành công.
Đoạn Tranh nắm chặt tay:
- Thủy sư của chúng ta đã uất ức lâu như vậy, cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào Phương Giải rồi. Thủy sư phải trông coi đại giang, không thể giúp hắn được nhiều. Bốn nghìn áo giáp binh khí ta vẫn có thể lấy ra được. Có thể cho bọn họ bao nhiêu liên nỏ, cung cứng thì cho, có thể tiếp tế cho bọn họ bao nhiêu thì tiếp tế…Bốn nghìn người này, không biết liệu còn bao nhiêu người có thể sống sót trở về.
Lúc nói tới câu này, thanh âm của Đoạn Tranh có chút bi thương.
Đúng vậy.
Bốn nghìn dân dũng này vì bảo vệ gia viên của mình mà qua sông, vì gìn giữ quê hương mà sẽ bao nhiêu người chết đi? Bờ nam là quê hương của bọn họ, nhưng có bao nhiêu sẽ phải chôn xương ở bờ bắc, không thể quay về được?
- Các huynh đệ, chúc thuận buồm xuôi gió.
Đoạn Tranh chắp tay, sắc mặt trang nghiêm.
…
…
Sau khi trở lại Sơn Tự Doanh, Phương Giải không chút trì hoãn, lập tức bảo Trần Bàn Sơn tập hợp Sơn Tự Doanh lại. Mặc kệ La Diệu rốt cuộc có âm mưu gì, thì hắn đều phải qua sông. Nếu lúc đầu La Diệu đã có ý định động binh với phản quân, thì không thể tốt hơn. Nếu La Diệu không muốn động binh, thì ít nhất mình có thể rời đi.
Lúc hắn rời khỏi lều lớn của La Diệu, La Diệu nói hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở về. Nhưng từ lúc Phương Giải tính toán rời đi, thì liền không có ý định trở lại nữa rồi. La Diệu hứa hẹn với hắn một tiền đồ tươi đẹp, nhưng Phương Giải không muốn có được bằng cách này.
Ở bên cạnh La Diệu, Phương Giải cảm thấy đây không phải là một người cha hiền lành, mà là một con mãnh hổ. Cảm giác này càng thêm rõ ràng khi La Diệu đối xử tốt với hắn. Trong đáy lòng dường như đang có âm thanh nào đó không ngừng nhắc nhở hắn, không nên tin lời La Diệu…một chữ cũng không thể tin.
Một người như La Diệu, mà coi trọng thân tình vậy sao?
Chỗ mâu thuẫn lớn nhất, chính là bản thân La Vũ. Nếu La Diệu thực sự thương yêu con của mình, thì lúc trước vì sao phải tự tay giết La Vũ? Vì biểu đạt sự trung thành với Hoàng Đế mà giết chết con của mình. Nói trắng ra chả phả là vì muốn bảo vệ bản thân đó sao? Vậy sau này nếu lại xảy ra chuyện như vậy, liệu La Diệu có do dự trong việc giết người hay không?
Hơn nữa Phương Giải cảm thấy, La Diệu cố chấp khiến La Vũ sống lại khẳng định còn có nguyên nhân khác.
Cho nên nếu có cơ hội rời đi thì hắn sẽ không từ bỏ, nhất định phải rời đi.
Nếu Đại Tùy loạn lạc, từ trước tới giờ Phương Giải không hề sợ loạn.
1200 chiến binh của Sơn Tự Doanh đã tập hợp, cưỡi chiến mã của mình bày trận ở bờ nam sông Hoàng Ngưu. Phương Giải đã mặc áo giáp lên, cưỡi Xích Hồng Mã chậm rãi đi tới trước đội ngũ.
Hắn chỉ về phía bờ bắc bên kia:
- Dám giết người hay không?
Trần Bàn Sơn cùng với binh lính hô to:
- Dám!
Tiếng hô chỉnh tề vang vọng trời xanh, đằng đằng sát khí. Thời gian qua đám binh lính đã chấp nhận Phương Giải rồi. Bọn họ biết rằng vị tướng quân thiếu niên này là một người đáng giá để đi theo. Tuy rằng phần lớn bọn họ không ngờ rằng, có lẽ Phương Giải sẽ dẫn theo bọn họ đi lên một con đường không có lối về.
Lúc hô lên chữ dám này, đã định trước một đi không trở lại.
Phương Giải gật đầu:
- Vậy thì đi theo ta giết người thôi.