Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 392: Người còn dây còn




Mấy ngày hôm trước lại có mưa, nước sông Hoàng Ngưu dâng lên một đoạn. May mà Đại Tùy rất chú trọng xây dựng đê điều, cho nên ngăn cản được nước tràn vào. Vị trí của Hoàng Dương Đạo khá lệch. Cách trung tâm Trung Nguyên ngàn dặm, nhưng Đại Tùy từ triều đình tới quan địa phương đều khá có trách nhiệm. Cho nên cho dù mật độ dân số kém xa so với Kinh Kỳ Đạo, rất ít xảy ra chuyện quan viên bỏ rơi nhiệm vụ.

Nguồn của sông Hoàng Ngưu nằm ở cuối phía tây Hoàng Dương Đạo, cho nên con sông dài mấy trăm dặm này thoạt nhìn như rất rộng, nhưng mặt sông không bằng phẳng. Ngư dân địa phương cũng không dám tùy ý qua sông. Bởi vì nước sông quá sâu, cho nên thoạt nhìn thì mặt sông yên tĩnh, nhưng phía dưới đều là mạch nước ngầm. Thuyền bị mạch nước ngầm đập vào sẽ bị mất đi phương hướng.

Tới buổi tối nước sông cuộn sóng giống như là thiên quân vạn mã lao lao ầm ầm tới. Nhất là khu vực quanh đê, giống như động đất vậy.

Phương Giải đi lên đê nhìn về hướng đối diện, mơ hồ có thể nhìn thấy những cây đuốc di chuyển ở bên kia, thoạt nhìn như ma trơi. Đó là binh lính tuần tra của phản quân. Không thể không nói, cái tên La Diệu tạo áp lực cực lớn cho phản quân, cho nên mật độ tuần tra tăng gấp đôi so với trước.

Phương Giải nhìn con sông dưới bóng đêm, bỗng nhiên nghĩ tới cụ già đã gần đất xa trời trông coi Tàng Thư Lâu trong Diễn Vũ Viện kia. Hắn biết thân phận của ông ta rất ly kỳ, rất khủng bố, một chuyện đi qua sông như vậy chỉ có những lão quái vật mới làm được.

Phương Giải không phải Vạn Tinh Thần, hắn còn kém xa lơ xa lắc.

- Làm sao qua được?

Chỗ hẹp nhất của con sông cũng phải rộng ba trăm mét, dòng nước chảy xiết, muốn qua là rất khó. Cho dù là cao thủ tuyệt thế, rơi vào trong nước cũng khá là vất vả, khả năng bơi lội trong nước khéo còn không bằng một người đánh cá bình thường.

- Chuẩn bị xong dây thừng chưa?

Phương Giải hỏi.

Phi ngư bào đi theo lập tức lấy ra dây thừng.

- Buộc vào.

Phương Giải phân phó.

Phi ngư bào lập tức buộc một đầu vào một chỗ cố định. Phương Giải cầm đầu kia buộc quanh người, kéo thử vài cái thấy đã chắc chắn. Hắn nhìn sông lớn, hít sâu vào một hơi, sau đó quay người nói với đám người Đại Khuyển:

- Đường sông quá rộng, dây thừng quá dài, lực kéo của nước sẽ tăng lên. Nếu ta bị con sông cuốn đi, lập tức kéo ta về.

- Huynh tính toán qua kiểu gì?

Trầm Khuynh Phiến nhíu mày hỏi.

- Đi bộ qua.

Phương Giải thản nhiên nói một câu, sau đó nhìn một tảng đả lớn cách đó không xa:

- Không phải lo lắng, chuyện tốt duy nhất mà Phương Hận Thủy làm trước khi chết, chính là nói cho ta biết khẩu quyết của quy tức đại pháp. Dùng quy tức đại pháp để ngừng thở, trong vòng nửa canh giờ ta vẫn có thể duy trì được thần trí. Vượt qua nửa canh giờ, cho dù không chết cũng biến thành kẻ ngu ngốc. Ta mất thật lâu mới quen được biên giới giữa ngất và tỉnh táo. Dùng quy tức đại pháp khiến hô hấp đóng chặt nhưng cam đoan không bị ngất đi.

- Không được, quá nguy hiểm!

Mộc Tiểu Yêu kéo tay hắn lại, vội vàng nói:

- Đường sông rộng như vậy, dòng nước lại chảy xiết, nếu chẳng may có sơ xuất thì làm sao?

- Không việc gì.

Phương Giải cười cười với nàng:

- Quy tức đại pháp mặc dù là công pháp giúp người ta phong bế hô hấp, nhưng chỉ cần chịu được giới hạn kia là có thể vừa nín hơi vừa duy trì được thần trí. Tuy không thể như bình thường, nhưng ít nhất có làm được một chuyện…là đi về phía trước.

Hắn ôm lấy tảng đá lớn kia, quay đầu nhìn thoáng qua:

- Nhớ để ý tới dây thừng. Nếu dây thừng trôi theo dòng nước, thì chứng minh ta đã bị nước cuốn trôi đi rồi. Cũng không cần phải khẩn trương. Dây thừng nhất định có một độ cong rất lớn, chỉ cần kéo thẳng tắp theo hướng dòng nước, thì chứng minh ta không sao.

- Hơn nữa ta không phải kẻ ngốc. Một khi không chắc chắn thì ta sẽ quay trở lại.

Hắn cười cười:

- Đừng quên cầm cho ta một bộ quần áo sạch sẽ.

Nói xong câu đó, hắn ôm tảng đá lớn chậm rãi đi vào trong nước. Những người trên bờ biển nghẹn họng nhìn trân trối, nhất là đám phi ngư bào, chưa từng thấy người nào qua sông như vậy. Tiểu Phương đại nhân ôm tảng đá chìm xuống đáy sông đi về hướng bờ bên kia, trong nhận thức của mọi người, đó là một việc tuyệt đối không thể thực hện được. Chỉ cần là một người bình thường, đều mắng một câu, ngu ngốc mới nghĩ ra biện pháp như vậy!

Nhưng lúc này Phương Giải như một kẻ ngu ngốc nghiệm chứng phương pháp của mình.

Mọi người trơ mắt nhìn thân thể của hắn chìm xuống nước, tất cả đều nín thở. Mười mấy phi ngư bào cầm dây thừng trong tay, cũng không dám thả quá nhanh, để cho dây thừng kéo tự nhiên theo Phương Giải. Bọn họ nhìn nước ngập tới phần eo, tới bả vai của Phương Giải rồi cuối cùng không nhìn thấy người nữa.

Kế tiếp chính là chờ đợi.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào sợi dây kia, Phương Giải tiến vào dòng sông càng lâu, độ cong của sợi dây trên mặt nước càng lúc càng lớn. Lúc này, Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều không nhận ra rằng lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Cứ như vậy, mỗi một phút là một sự dày vò, thời gian trôi qua có vẻ như rất lâu. Bởi vì dây thừng càng thả càng dài, sức kéo càng lúc càng lớn. Để cam đoan dây thừng không bị dòng nước cuốn đi, đám phi ngư bào chỉ có thể buông lỏng dây thừng thật nhanh. Bọn họ đứng ở bờ biển còn phải cố hết sức như vậy, đủ để thấy Phương Giải ở trong lòng sông chịu nhiều áp lực như thế nào.

Chuyện này, thật nghịch thiên.

Đang lúc thần kinh căng cứng sắp tới giới hạn, đang lúc Mộc Tiểu Yêu không nhịn được giơ tay muốn kéo dây thừng, thì Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên hô:

- Đừng nhúc nhích!

Mọi người đều sửng sốt, sau đó nhìn về phía sợi dây kia.

Sợi dây dần dần thẳng.

Cần bao nhiêu lực lượng mới có thể kéo thẳng dây thừng.

Giờ khắc này, mọi người đều cảm thấy thiếu niên ở trong lòng sông kia, giống như thiên thần hạ phàm.





Dây thừng đã được buộc vào một cột đá ở bờ bên kia, ở bên này nhóm phi ngư bào bắt đầu dùng sức kéo dây thừng lại. Đợi dây thừng dần dần kéo căng rồi trồi lên mặt nước.

- Bảo vệ không cho dây thừng bị chặt đứt.

Trầm Khuynh Phiến phân phó:

- Chờ bọn ta đi qua mới thả lỏng dây thừng. Bọn ta sẽ giấu đầu dây thừng bên kia vào một nơi bí mật, các ngươi cứ bảo vệ bên này là được. Các ngươi phải nhớ kỹ, dây thừng mà đứt, thì bọn ta và Phương tướng quân không thể trở về được nữa!

- Vâng!

Đám phi ngư bào lên tiếng, sắc mặt nghiêm nghị.

Giờ này bọn họ đều cực kỳ khâm phục và kính trọng Phương Giải.

Trác Bố Y nói:

- Các vị yên tâm, có ta ở đây bảo vệ nó cẩn thận.

Trầm Khuynh Phiến gật đầu, sau đó nhảy lên dây thừng. Nàng hướng Mộc Tiểu Yêu vẫy tay, Mộc Tiểu Yêu cũng lập tức nhảy lên. Hai người nắm tay nhau dẫm lên dây thừng đi về phía trước. Thoạt nhìn dường như chỉ cần cho Trầm Khuynh Phiến một điểm tựa là nàng có thể biến thành một cơn gió, một cơn gió mang theo cả Mộc Tiểu Yêu. Hai người đi cực nhanh trên dây thừng, dây thừng cơ hồ không rủ xuống bao nhiêu. Từ đó có thể thấy được tu vị của Trầm Khuynh Phiến cao thế nào.

Đại Khuyển nhìn hai nữ tử cầm tay nhau mà đi, cười khổ một tiếng, chắp tay nói với Trác Bố Y:

- Trước đó ta đã nói đi đâu phải dựa vào chính mình, không nên dựa vào nữ nhân.

Trác Bố Y cười nói:

- Mấu chốt đó không phải là nữ nhân của ngươi.

Đại Khuyển cười ha hả, sở trường của y là khinh công, cho nên cũng không có vấn đề gì. Đợi ba người sang bên bờ, Trác Bố Y trầm mặc một lúc rồi phân phó:

- Đi báo cho Trần Bàn Sơn biết, để y mang binh bảo vệ nơi này. Không cần khua chiêng gióng trống, bằng không người của bờ bên kia sẽ phát hiện. Còn xung quanh đây thì do các ngươi trông coi, cho dù người của Sơn Tự Doanh cũng không cho phép tới gần.

Phi ngư bào ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Trác Bố Y.

Trác Bố Y nói:

- Bên này an toàn, bên kia mới là không an toàn. Nếu chẳng may thám báo phản quân phát hiện ra dây thừng, thì đám người Phương tướng quân khó mà quay về được. Ta muốn qua đó…

Mười Cấp Sự Doanh phụng theo mệnh lệnh của Phương Giải bảo vệ chỗ này nhìn nhau một cái, Xuân Cô tiến lên ngăn đón Trác Bố Y:

- Tiên sinh không cần phải qua sông. Đại nhân đã phân phó, bên này cũng không yên ổn, chỉ cần ngài trông coi tốt bên này là được. Tuy ngài có tu vị cao tuyệt, nhưng ở trên chiến trường, chúng tôi lại hữu dụng hơn.

Trác Bố Y không biết lai lịch của mười người này. Phương Giải nói rằng đó là thủ hạ của Ngô Nhất Đạo mà hắn mượn, đều là lão binh bách chiến. Phương Giải nói vậy, y cũng không hoài nghi gì. Ngô Nhất Đạo có một nhóm thủ hạ như vậy, không phải một việc đáng ngạc nhiên.

Trác Bố Y không biết võ nghệ của mười người này, nhưng qua lời của Phương Giải cũng có thể đoán được đại khái.

- Hay là cùng nhau sang, dù sao bên này đã có người của Sơn Tự Doanh trông coi rồi.

Trác Bố Y trầm mặc một lúc rồi nói.

Xuân Cô hơi do dự, cuối cùng gật đầu:

- Tốt!

Mười người này trang bị quá nặng nề, cho nên bỏ áo giáp vàng và đại mạch đao vào trong bọc. Bọn họ không có khinh công giỏi như vậy, chỉ có lội xuống sông, theo dây thừng bơi về bờ bên kia. Trác Bố Y giẫm lên dây thừng đi phía sau, đề phòng có người bị nước cuốn đi. Cứ như vậy đi nửa giờ mới tới được bờ bên kia. Có dây thừng để nắm lấy, nhưng bọn họ bơi vẫn rất mệt mỏi. Từ đó có thể thấy được Phương Giải lội sông đi qua là một chuyện đáng sợ cỡ nào.

Mười người bơi được tới bờ bên kia, đều thở hổn hển.

Trác Bố Y thấy Phương Giải đang ngồi ở trên một tảng đá nghỉ ngơi. Dưới ánh trắng có thể thấy tóc hắn còn đang nhỏ nước xuống.

- Biết ngay tiên sinh cũng sẽ sang đây mà.

Phương Giải nhìn y cười cười, thanh âm không lớn với lại lộ ra chút mệt mỏi. Trác Bố Y có thể tưởng tượng để qua được sông Phương Giải đã mất nhiều khí lực như thế nào. Đổi là người bình thường, ngay cả dây thừng cũng không kéo được! Vậy mà hắn ôm một tảng đá nặng, đi trong lòng sông chừng ba trăm mét. Nếu chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người ta kinh ngạc tột đỉnh.

- Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi đã mệt chết hay chưa.

Trác Bố Y thản nhiên nói.

- Thật khó để nghe được một câu khen tặng của tiên sinh.

Phương Giải lườm y một cái:

- Tiên sinh không thấy ta vừa làm được một chuyện rất ngưu bức sao?

Trác Bố Y gật đầu:

- Qua được, ngươi chính là một kẻ ngưu bức. Không qua được, ngươi chính là một kẻ ngốc bức.

Phương Giải bĩu môi:

- Nếu không phải sợ bị tiên sinh đánh, thì ta nhất định phải ân cần thăm hỏi cả nhà tiên sinh.

Hắn hít sâu một hơi, thoạt nhìn đã không còn sức lực. Thử đứng lên, thì lại không đứng dậy nổi. Trác Bố Y đi tới kéo hắn đứng dậy. Phương Giải giãn người một cái, sau đó chỉ vào thứ mà hắn vừa ngồi:

- Tặng tiên sinh thứ này, muốn nấu canh hay muốn uống máu thì tùy.

- Cái gì vậy?

Trác Bố Y cúi đầu nhìn.

- Con rùa.

Phương Giải lắc lắc nước trên người:

- Đi nửa đường thì dây thừng kéo mạnh quá khiến ta suýt nữa bị lôi đi, ta liền mò mẫm dưới đáy sông. Vừa lúc con rùa này đi qua người ta, ta liền nắm lấy nó, nhưng do dùng lực quá lớn khiến nó chết rồi. Con rùa này không nhỏ, cũng phải sáu, bảy mươi cân. Mẹ nó chứ, lúc cầm nó lên cơ hồ hao sạch sức lực. Ta định lưu lại bồi bổ cho mình, nhưng giờ tặng cho tiên sinh…

- Khí lực không còn, mạng cũng suýt mất, vậy mà ngươi còn không buông tay thả con rùa này đi?

Trác Bố Y trừng mắt hỏi hắn.

- Đây chính là rùa sống lâu năm, rất bổ…Vừa bổ thận lại dưỡng nhan, chính là thứ mà “ Ông ăn bà khen hay”…

- Biến!

Trác Bố Y mặc kệ Phương Giải, nhìn xung quanh nói:

- Đi sớm về sớm thôi. Ai mà biết khi nào thì thám báo phản quân đi qua đây.

Phương Giải ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía Xuân Cô:

- Trốn vào chỗ nào đó đi. Nếu phản quân đi qua đây không phát hiện dây thừng thì không sao, phát hiện thì nếu ít người thì giết. Nếu nhiều người…thì các ngươi liền nghĩ biện pháp thoát thân. Trở về không tìm thấy dây thừng, ta sẽ nghĩ biện pháp khác trở về.

- Ngươi còn dây thừng còn.

Xuân Cô hơi nhếch cằm lên, tự tin nói.