Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 370: Chân tướng (4)




Thuẫn trận của Diệp Cận Nam tiếp tục tiến về phía trước, cung tiễn thủ quả nhiên không có tác dụng gì. Với kiểu so tài này, mũi tên được bọc đầu nhọn lại không hề có tác dụng. Mưa tên chạm vào cự thuẫn, chỉ vang lên tiếng lốp bốp chứ không làm gì được hơn. Từ lúc bắt đầu song phương đã không hẹn mà cùng buông tha kỵ binh. HIện tại cũng không hẹn mà buông tha cung tiễn thủ. Cuộc so tài này, dường như đã sớm quyết định phải đấu giáp lá cà.

- Tướng quân, làm sao bây giờ?

Nhìn đội thuẫn trận càng ngày càng tới gần, sắc mặt của Trần Bàn Sơn có chút khó coi:

- Bình thường để đối phó với thuẫn trận này thì có rất nhiều biện pháp như nỏ xe, lăn cây, hoặc là dùng kỵ binh va chạm, hoặc là hỏa tiễn. Nhưng với tình huống như bây giờ, chúng ta không thể sử dụng biện pháp nào được, bởi vì đây không phải là chiến trường. Hiện tại chúng ta chỉ có thể trở mắt nhìn thuẫn trận xông tới. Một khi bọn họ không rời khỏi thuẫn thì đao gỗ trong tay chúng ta không đủ gãi ngứa cho bọn họ.

- Đúng vậy, tất cả các biện pháp có thể sử dụng được đều không dùng được vào lúc này.

Một Giáo úy nói:

- Nỏ xe thì không được rồi, nó có lực sát thương lớn, nhưng chúng ta căn bản không chuẩn bị. cung tiễn thủ bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Chẳng lẽ hiện tại chỉ có cách là so sánh tốc độ? Xem ai chạy tới chỗ lá cờ trước? So đấu như vậy còn có ý nghĩa gì nữa. Trách không được Diệp tướng quân không hề để ý chuyện chúng ta chiếm được ngọn đồi. Binh mã của Diệp tướng quân mang theo cự thuẫn khi rời khỏi doanh, chứng tỏ đã liệu trước là chúng ta sẽ chiếm ngọn đồi này.

- Kẻ làm tướng, nếu như trước khi chiến đấu mà không nắm rõ địa hình thì coi như là thất bại rồi.

Trần Bàn Sơn than một câu, sau đó nhìn về phía Phương Giải:

- Tướng quân, làm sao bây giờ?

- So tài mà dùng thuẫn trận coi như là chơi xấu.

Phương Giải cười cười, dường như không hề để ý.

- À?

Mọi người đều kinh ngạc, không dám trả lời.

- Ta vốn tưởng rằng ta chơi xấu, nhưng phương thức của Diệp tướng quân nhìn có vẻ là lấy bất biến ứng vạn biến, nhưng thực ra vẫn là chơi xấu. Từ xưa tới nay, để đối phó với chơi xấu, chỉ có một biện pháp, chính là ra tay hung ác hơn…Ta không thể chơi xấu được như y, đành phải ra tay hung ác hơn thôi.

- Ra tay hung ác?

Trần Bàn Sơn hơi sửng sốt, sau đó nhớ tới việc Phương Giải sai binh lính đi chặt cây trúc.

- Lệnh cho hai trăm cung tiễn thủ phân phát số gậy trúc mà chúng ta vừa chặt. Không cần quan tâm chiến thuật gì cả. Bọn họ núp ở đằng sau cự thuẫn không ra ngoài phải không, vậy thì chúng ta cứ đánh loạn cả lên. Người nấp sau thuẫn trận cầm đao gỗ không dài bằng gậy trúc của chúng ta. Hiện tại tới lượt bọn họ không có lực để trả đòn rồi.

- Ha ha!

Trần Bàn Sơn lập tức hiểu ý đồ của Phương Giải, trách không được lúc hắn ra lệnh chặt trúc, yêu cầu phải dài hơn một trượng.

- Mau mau phân phát gậy trúc.

Trần Bàn Sơn lớn tiếng ra lệnh.

Hai trăm cung tiễn thủ được coi là đội dự bị ở phía sau ngọn đồi lập tức ôm bó trúc lên rồi phân phát cho các binh lính còn lại. Binh lính trong Sơn Tự Doanh vứt đao gỗ đi, mỗi người cầm một cây gậy trúc dài hơn thước bao vây thuẫn trận lại. Theo tiếng hiệu lệnh của Phương Giải, một mảng gậy trúc nện ầm ầm xuống. Hoặc là đâm hoặc là đập…đội ngũ chừng một nghìn người bao vây đánh đập con ‘bọ cánh cứng’ kia.

Lúc đầu binh lính còn cảm thấy có chút hoang đường. Nhưng càng đập càng nghiện. Quân sĩ của Diệp Cận Nam tránh ở sau cự thuẫn lúc đầu chiếm hết ưu thế. Chỉ cần bọn họ duy trì được trận hình, Sơn Tự Doanh sẽ không làm gì được bọn họ. Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, gậy trúc rất cứng, vung mạnh xuống đập vào cự thuẫn khiến tay của binh sĩ phải rung lên. Mà binh lính của Sơn Tự Doanh đứng cách một khoảng, đập như là đuổi heo vậy, khiến trong lòng binh sĩ của Diệp Cận Nam đầy uất ức.

Rất nhanh, thuẫn trận đã bị gậy gỗ làm cho lung lay. Binh lính cầm cự thuẫn đã đủ mệt, làm sao chịu được bị đánh linh tinh như vậy. Rất nhanh, có binh lính không kiêng trì được mà buông tay xuống. Thuẫn trận lộ ra sơ hở, lập tức trở nên rời rạc.

- Đánh!

Trần Bàn Sơn cười toét miệng nhìn, vén tay áo lên nhặt một cây trúc xông tới. Đứng cách hơn một trường cầm gậy trúc đâm loạn xa. Binh lính bị y đâm trúng không đứng vững được phải ngã xuống đất. Thuẫn trận lập tức lộ ra lỗ hổng. Trần Bàn Sơn đâm gậy trúc vào lỗ hổng giống như băm tỏi, vẻ mặt hưng phấn.

Các binh sĩ Sơn Tự Doanh đều điên rồi. Đây đâu giống như là so tài, mà giống như trò chơi trẻ con thì đúng hơn.

Cách đó một dặm.

Đoạn Biên Hùng thả Thiên Lý Nhãn xuống, khóe miệng co giật:

- Cái này…là khỉ gió gì vậy?

Văn Tiểu Đao bĩu môi khinh thường:

- Một đám binh lính được huấn luyện bài bản lại đánh như vậy, chẳng khác nào đám lưu mạnh đầu đường xó chợ! Một Sơn Tự Doanh toàn tinh binh…lại bị hắn biến thành một đám lưu manh. Chẳng có trận pháp, chẳng có chiến thuật gì cả…Nếu như vậy, thì thà kéo một đám lưu mạnh lên chiến trường cũng có thể đánh thắng rồi!

La Diệu vẫn cười tủm tỉm, đầy hứng thú nhìn cảnh chiến đấu cách đó một dặm.

- Có thể đánh thắng là được.

Chiêm Diệu trầm mặc một lúc, nói:

- Tuy biện pháp này nhìn khá loạn, như một đám lưu manh vô lại kéo bè kéo lũ đánh nhau. Nhưng dưới tình cảnh như vậy mà Phương tương quân nghĩ ra được biện pháp đối với thuẫn trận, thật không tồi…Ý tưởng dùng bất biến ứng vạn biến của Diệp tướng quân xem ra phải gặp khó khăn rồi.

Nhân số hai bên không sai biệt lắm, một trăm năm mươi người mà Phương Giải điều đi còn chưa biết ở chỗ nào. Diệp Cận Nam dùng một nghìn người tấn công, để hai trăm người làm dự bị.

Giờ phút này nhìn thuẫn trận của mình lại bị một phương thức vô lại phá, sắc mặt của Diệp Cận Nam lúc đỏ lúc trắng:

- Tiểu Phương đại nhân dụng binh…thật không bám vào khuôn mẫu nào cả…

Thuẫn trận tán loạn, binh sĩ ở bên trong không chịu được nhục nhã, muốn lao tới tử chiến. Nhưng do binh khí trong tay bọn họ khá ngắn, rất nhanh bị đập sưng cả đầu. Cuối cùng là nổi giận, la hét xông lên đánh loạn xa với binh lính của Sơn Tự Doanh. Thật sự càng ngày càng giống như một đám xã hôi đen đánh nhau…

Phương Giải thấy đã tới lúc, cười cười nói:

- Để cho bọn họ quần chiến ở nơi này đi, chúng ta đi thôi!

Hắn nhảy lên ngựa vẫy vẫy tay, dẫn theo Trần Bàn Sơn và mười mấy người xông về hướng rừng trúc. Phía sau ngọn đồi là một mảng rừng trúc rộng vô bờ biến. Mà lá cờ được treo ở đâu chỉ có mấy người La Diệu đang xem cuộc chiến mới biết. Phương Giải và Diệp Cận Nam chỉ biết đại khái khu vực, còn đâu phải tự đi tìm.

Xoay người lao xuống ngọn đồi, nụ cười của Phương Giải càng thêm rạng rỡ.

Liệu ngươi còn có thể giữ được tâm bình tĩnh không?





Diệp Cận Nam quả thực có chút buồn bực. Thuẫn trận bị thủ đoạn như vậy phá vỡ thật là có chút uất ức. Thấy Phương Giải đi xuống ngọn đồi chạy về hướng rừng trúc, y lập tức chỉ đạo:

- Thân binh cùng ta đuổi theo, lênh cho các binh lính bên kia không cần đánh tiếp nữa. Đánh đấm như vậy…còn ra thể thống gì nữa!

- Vâng!

Một Giáo úy chắp tay, dẫn theo hơn trăm binh lính tiến lên ngăn cản.

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!

- Ngươi của Sơn Tự Doanh các ngươi có biết xấu hổ không!

- Con mẹ các ngươi! Phương tướng quân nói, để đối phó với đám chơi xấu các ngươi phải hung hăng đánh!

- Các ngươi mới chơi xấu!

- Thúi lắm! Các ngươi dùng thuẫn trận chính là chơi xấu.

- Mẹ mày chứ…đánh hắn đánh hắn!

Bốp bốp, chát chát.

Hơn hai người càng mắng càng kích động, cảnh tượng đánh nhau khá đồ sộ. Áo giáp lệch, mũi đổ máu. Hai nghìn binh lính được huấn luyện bài bạc cứ người mắng ta, ta mắng người như vậy. Trên ngọn đồi loạn thành một đoàn. Cũng không biết có bao nhiêu người ôm nhau lăn xuống ngọn đồi, chẳng còn ra dáng chiến binh chút nào.

Đoạn Biên Hùng đứng đằng xa xem cuộc chiến không nhịn được bật cười:

- Đúng là kịch liệt…

Đoạn Biên Báo nhếch miệng:

- Ha ha…

Y vừa nở nụ cười, các tướng quân bên cạnh La Diệu cũng không nhịn được bật cười ha hả. Cuộc so tài này coi như khiến bọn họ mở mang kiến thức. Đánh giặc biến thành đánh nhau, hơn nữa đánh nhau không có kết cáu gì, từ chiến binh biến thành đám du côn vô lại…bản lãnh của vị Tiểu Phương đại nhân này thật khiến cho người ta phải nhìn với ánh mắt khác.

Dựa theo đạo lý, nhìn thấy cái cảnh này La Diệu nên sớm nổi giận rồi, nhưng y vẫn cười tủm tỉm, không thấy vẻ phật lòng nào trên khuôn mặt của y.

- Thuộc hạ hiểu ra rồi.

Người duy nhất không cười là Chiêm Diệu bỗng nhiên thở dài, rất nghiêm túc nói:

- Phương tướng quân cố ý làm vậy. Hắn biết mình không khống chế được thủ hạ của mình như là Diệp tướng quân. Hắn mới tới Sơn Tự Doanh một tháng, còn chưa quen thuộc với Sơn Tự Doanh cho lắm. Mà Diệp tướng quân đã có thể ra lệnh một cách thuần thục. Phương tướng quân biết ở điểm này mình không thể bằng được, cho nên đơn giản liền lấy loạn đánh loạn. Dù sao đây cũng chỉ là một cuộc so tài…Hắn cố ý để cho Sơn Tự Doanh chọc giận binh lính của Diệp tướng quân, sau đó so tài biến thành ẩu đả.

- Đã biết rõ đánh không lại, vậy thì liền dây dưa. So về kinh nghiệm, Phương tướng quân không thể bằng được Diệp tướng quân. Vì thế hắn khiến cho Diệp tướng quân không dùng được tới kinh nghiệm…thật là thú vị.

Văn Tiểu Đao biến sắc, không nhịn được gật đầu:

- Hóa ra là như vậy…hiện tại ta đã hiểu ra vì sao trong đội của hắn thiếu đi một nhóm người.

Đoạn Biên Báo cười hắc hắc:

- Chỉ sợ lần này Diệp Cận Nam phải kinh ngạc rồi.

Diệp Cận Nam dẫn theo thân binh đuổi theo, mắt thấy Phương Giải đã tiến vào rừng trúc. Đối với bài binh bố trận, ứng phó với kẻ thù, y rất thành thạo. Nhưng đối với cách đánh vô lại như vậy, y không hề có kinh nghiệm gì…

Phương Giải cố ý khiến cho kinh nghiệm của y trở thành vô dụng, hoàn toàn không dùng tới.

Lúc này Diệp Cận Nam vừa buồn bực vừa căm tức. Trận đánh này thật như trò đùa. Lúc đầu còn không tin Phương Giải sẽ cướp được cở, hiện tại lại không chắc chắn nữa. Ngay cả chiêu vô lại như vậy hắn cũng có thể làm được, còn có cái gì hắn không làm được?

Vì thế y dẫn theo thân binh, đuổi theo Phương Giải tiến vào rừng trúc.





- Trọng Bá, lão nói cho ta biết, năm đó anh ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

La Văn nắm chặt tay của Trọng Bá, cầu khẩn nói:

- Trong trí nhớ của ta, ta chưa từng thấy quan tài băng gì cả. Thi thể của huynh ấy cuối cùng được xử lý như thế nào? Chôn, hay là bị Bác Xích biến thành cương thi? Nếu là như vậy…giờ cương thi đó đang ở đâu?

- Ta…không biết…

Trọng Bá lắc đầu:

- Lúc đó ta cũng mới chỉ tới phủ Đại tướng quân, ta không rõ việc này lắm. Thiếu gia không nên tin tên tăng nhân kia nói hươu nói vượn. Lời của y không thể tin được.

- Lão khẳng định biết!

Hai mắt La Văn đỏ bừng nhìn thẳng vào mắt Trọng Bá:

- Ta van cầu lão, nói cho ta biết đi.

- Thiếu gia…

Trọng Bá thở dài:

- Chỉ cần thiếu gia ghi nhớ, nghe lời tướng quân, nghe lời phu nhân, liền không có việc gì. Sản nghiệp của Đại tướng quân sớm muộn gì cũng thuộc về thiếu gia. Người ngoài vĩnh viễn không đoạt được.

- Người ngoài…

La Văn ôm đầu khóc rống:

- Hiện tại ta không biết, người ngoài…người ngoài đó…liệu có phải là ta không?