Phủ Đại tướng quân là phủ của một vị Thân Vương Thương Quốc, chiếm diện tích rất lớn. Phu nhân Sở thị không ở cùng chỗ với La Diệu. Bà ta cùng với bốn nha hoàn ở trong một tiểu viện độc lập. Đi qua cái hồ nhỏ kia Phương Giải mới phát hiện tiểu viện thấp thoáng sau rừng trúc, ngăn cách bởi ba bức tường. Cây hòe trong viện đã cao hơn cả tiểu viện, trông rất không hài hòa.
- Nơi đó là chỗ ở của phu nhân, phu nhân chờ đó đã lâu.
Tôn Giả dẫn Phương Giải tới cửa liền dừng lại, cười nói:
- Phu nhân thích yên tĩnh, ta cũng không thể tùy ý đi vào, chỉ có thể dẫn ngài tới đây.
Phương Giải gật đầu nói lời cảm ơn, sau đó thì nhìn thấy có người mở cửa từ bên trong. Hai nữ tử mặc quần áo màu trắng chậm rãi đi ra. Hai nữ tử này ăn mặc gần giống nhau, tư thế đi đường cũng không khác nhau là mấy, váy dài chạm đất, lúc đi đường không nhìn thấy chân, cứ như là phiêu đi vậy.
Sắc mặt của hai người này đều trắng như tuyết, không khác gì Sở thị.
- Nô tì Thu Cúc, nô tì Đông Mai bái kiến Tiểu Phương đại nhân.
Hai nữ tử thoạt nhìn đã không con trẻ, không còn vẻ thanh xuân. Nếp nhăn ở trán và khóe mắt nói rõ điều đó.
Phương Giải đáp lễ, Thu Cúc nói phu nhân đã đợi lâu, lập tức mời Phương Giải đi vào.
Mới đi vào tiểu viện, Phương Giải cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Thật giống như đi trong đêm tối không một bóng người vậy. Đằng sau có thứ gì đó mờ ám đang theo dõi mình. Cảm giác uy hiếp này như dán chặt vào gáy, bất kỳ lúc nào cũng có một quỷ hồn xông vào người.
Đập vào mắt Phương Giải là một hàng búp bê treo trên cây hèo lớn.
Vừa lúc đó có cơn gió thổi qua khiến những con búp bê này đong đưa. Con nào con nấy cũng được làm rất tinh xảo, đầy đủ khuôn mặt trông rất sống động. Cũng không biết những con búp bê này treo trên cây được bao lâu rồi, trải qua dầm mưa dãi nắng, quần áo trên búp bê đã bị tàn phá không đầy đủ. Chính vì như thế, mà những con búp bê này càng thêm âm trầm.
Lúc đong đưa, thật giống như một đám tiểu quỷ nhìn người ta nhếch miệng cười.
Những con búp bê lớn hơn thoạt nhìn như trẻ con ba tuổi, những búp bê nhỏ hơn thoạt nhìn như trẻ mới sinh. Để cho người ta cảm thấy không thể tin nổi chính là sự tinh tế của nó. Lúc đi tới gần cây hòe, Phương Giải theo bản năng nhìn thoáng qua con búp bê gần nhất. Phát hiện con búp bê này tinh tế đến mức mà ngay cả lông mi và răng đều rất thật. Chỉ nhìn qua Phương Giải lập tức dời ánh mắt. Những con búp bê này khiến cho hắn rất không thoải mái.
Có ít nhất năm, sáu mươi con búp bê treo trên cây hòe.
Thấy Phương Giải nhìn những con búp bê kia, Thu Cúc áy náy nói:
- Từ khi đại thiếu gia gặp chuyện không may, phu nhân liền thích người ta làm búp bê cho. Hàng năm đều làm một hai con, tới giờ đã có sáu, bảy mươi con rồi. Những con búp bê này đều làm từ cửa hàng minh vật Tô Ký nổi tiếng Tây Nam. Bọn họ làm rất tinh xảo, khó có cửa hàng nào bì kịp.
- Cửa hàng minh vật là cửa hàng gì?
Phương Giải không hiểu, theo bản năng hỏi.
- Là cửa hàng…chuyên làm những thứ để tưởng nhớ người chết.
Thu Cúc và Đông Mai tựa hồ không ghét vị Tiểu Phương đại nhân có mặt mày thanh tú này, thái độ không lạnh lùng khi đối mặt với người khác. Đông Mai vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
- Cửa hàng Tô Ký thường làm theo đơn đặt hàng của những gia đình có thân nhân qua đời. Bọn họ sẽ làm những con búp bê giống với người đã chết theo yêu cầu của gia đình đó.
Nghe thấy câu này, Phương Giải nổi hết cả da gà. Trong lòng tự nhủ, sao Tây Nam lại kinh doanh cả mặt hàng này. Hắn có điều không biết, bởi vì người Tây Nam tiếp xúc với người Man tộc Hột trong một thời gian dài, khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng bởi tập quán sinh hoạt của tộc Hột. Nghe nói người của tộc Hột sống trong rừng, người thân chết đi sẽ không chôn dưới đất. Mà là dùng lễ trọng mời Vu sư tới cắt đầu của người chết, dùng bí pháp ngâm chế rồi treo ở trước cửa nhà mình. Nghe nói cái đầu đã được Vu sư dùng bí pháp xử lý, có thể để vài chục năm cũng không hư hỏng.
Phong tục như vậy, người Trung Nguyên sẽ thấy sởn tóc gáy, nhưng nó lại thành thói quen mấy nghìn năm qua của tộc Hột.
Người tộc Hột có lối suy nghĩ khác hoàn toàn với người Hán. Ví dụ như, thật lâu trước có một nhà thơ từ trung nguyên tới. Bởi vì tò mò với cuộc sống của người tộc Hột mà vượt qua ngàn dặm xa xôi tới Tây Nam. Mất thời gian vài năm rốt cuộc dung hòa được với cuộc sống của người tộc Hột, thành bằng hữu của một lão thợ săn tộc Hột. Y sống ở trong nhà lão thợ săn này, mỗi ngày đi theo lão thợ săn ra ngoài săn bắn, uống rượu gạo, ăn thịt nướng, nhìn thấy trứng chim thì đập trứng ăn sống.
Sống cứ như vậy trong rừng năm năm, nhà thơ càng ngày càng nhớ nhà, y lập tức chào từ biệt lão thợ săn. Y nói, ta phải trở về rồi, ta nhớ thân nhân của ta rồi. Lão thợ săn luyến tiếc, giữ lại vài lần nhưng không lưu được nhà thơ. Nhà thơ tự mình làm một bàn đồ ăn, đổ đầy rượu cùng say với lão thợ săn một bữa cuối cùng.
Uống một lúc, lão thợ săn nói với nhà thơ, ngươi muốn đi, ta biết chắc chắn ngươi sẽ không quay trở lại. Về sau không còn được gặp ngươi nữa, ta sẽ nhớ ngươi. Có thể cho ta một đồ vật làm vật kỷ niệm nay không? Nhà thơ nói được, ngươi muốn cái gì? Lão thợ săn rút đao chặt đầu nhà thơ, dùng bí pháp ngâm chế rồi đặt ở bên giường.
Chính là cái này.
Mỗi đêm trước khi ngủ lão thường nói chuyện với cái đầu một lúc. Mỗi bữa ăn cơm đều đặt hai bộ bát đũa.
Người Man tộc Hột ở trong rừng cách Ung Châu ngàn dặm, nên nơi này chưa ảnh hưởng nhiều. Chứ những khu vực gần với nơi sinh sống của tộc Hột, người Hán đã quen với tập tính sinh hoạt của tộc Hột rồi.
Tuy trước khi Phương Giải từng sinh sống ở Nam Yến một thời gian khá lâu, nhưng cũng không hiểu nhiều lắm về người tộc Hột. Bởi vì Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ sau khi xây dựng đất nước, bắt đầu cử binh tiêu diệt người tộc Hột ở bốn phía. Thế nên trong cảnh nội của Nam Yến không nhìn thấy bất kỳ người tộc Hột nào. Sau khi tới Ung Châu có nghe người ta nhắc qua, tuy nhiên Phương Giải không cảm thấy hứng thú cho lắm.
Lúc này nghe Đông Mai nhắc tới, hắn đột nhiên nghĩ, cái cửa hàng tên là Tô Ký kia, có thể làm ra được những thứ tinh xảo và quỷ dị như vậy, dường như có chút bóng dáng của người tộc Hột.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy những con búp bê kia như đang nhìn hắn.
- Tiểu Phương đại nhân sợ những con búp bê đó à?
Đông Mai có chút kinh ngạc hỏi.
Phương Giải cười ngượng, trong lòng nói, vị phu nhân này của các ngươi thật là một kẻ biến thái. Các ngươi đã thấy vài chục năm rồi nên đã quen, mà người khác mới thấy không sợ hãi mới là lạ.
- Chỉ là…có chút không thích ứng.
Hắn trả lời một câu, rồi bước nhanh vào bên trong, tránh xa cây hòe này.
…
…
Lúc sắp tới cửa phòng, phu nhân Sở thị đã đứng đón ở trước cửa. Có thể thấy cách ăn mặc của Thu Cúc, Đông Mai đều chịu ảnh hưởng của bà ta. Vị phu nhân này mặc không phải là áo gấm, mà là một bộ váy bông dài màu trắng. Màu trắng tinh khiết là áo tang, mang điềm xấu, cho nên trên quần áo của bà ta có thêu vài bông hoa màu vàng nhạt để không bị nhầm lẫn. Nhưng dù vậy, thoạt nhìn vẫn trông giống như vừa mới đi ra từ linh đường vậy.
Phương Giải vội vàng khom người thi lễ, nói một tiếng, bái kiến phu nhân.
Hắn dùng lễ vãn bối để chào, Sở thị cũng không né tránh, thản nhiên nhận lấy, nói một câu, mời vào. Thanh âm của bà ta có chút kỳ quái, hơi đông cứng.
Phương Giải đi theo bà ta vào phòng. Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn hoảng sợ.
Trong phòng treo đầy búp bê tinh xảo. Trên vách tường, thậm chí trên cả xà nhà.
Phương Giải hít sâu một hơi, sau đó phát hiện trong căn phòng này có một mùi kỳ quái.
- Đây là mùi gì vậy, không giống đàn hương.
Phương Giải vô thức hỏi.
Nha hoàn lớn tuổi nhất Xuân Lan mời Phương Giải ngồi xuống, rồi chỉ vào lư hương cách đó không xa, nói:
- Đây là mùi của Phượng Vĩ Hương, là thứ chỉ có ở phía nam núi Thương Mang. Cây này thoạt nhìn giống với cây quế, nhưng lá của nó rậm rạp và tách ra, nhìn giống như đuôi Phượng Hoàng. Cộng thêm mùi thơm của nó, cho nên mới được gọi là Phượng Vĩ Hương. Có công hiệu an thần, rất nhiều gia đình đều dùng.
Phương Giải ồ một tiếng, ngồi xuống ghế, nói với Sở thị:
- Mạo muội quấy rầy, mong phu nhân thứ lỗi.
Sở thị nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt lạnh lùng này khiến Phương Giải rất không thoải mái. Nàng dường như cảm nhận được tâm tư của Phương Giải, không đáp lời hắn, mà khoát tay nói:
- Tiểu Phương đại nhân không thích mấy thứ này, thì gỡ hết xuống. Lần đầu tới chỗ ta làm khách, không thể để cho Tiểu Phương đại nhân cảm thấy không thoải mái.
Sắc mặt của bốn nha hoàn hơi thay đổi, nhìn nhau một cái, lập tức gỡ những con búp bê trong phòng xuống.
Không còn mấy thứ này, cảm giác khó chịu trong lòng Phương Giải quả thực giảm bớt.
- Là ta mời Tiểu Phương đại nhân tới đây, nếu nói mạo muội phải là ta mạo muội mới đúng.
Sở thị nở nụ cười, sau đó chỉ thức ăn trên bàn, nói:
- Biết Tiểu Phương đại nhân đã chán ăn đồ dầu mỡ của Ung Châu, cho nên ta tự tay làm một bữa tiệc chay. Đã rất nhiều năm không vào bếp rồi, tay nghề chắc cũng đã giảm đi nhiều. Trước kia Đại tướng quân thích đồ ăn ta làm nhất.
Phương Giải nhìn nhìn, không nhịn được khen:
- Chưa ăn, nhưng nhìn qua đã chảy nước miếng rồi.
Lúc hắn vươn tay có lấy ra một viên Phá Cổ Đan. Thứ này là Phương Giải đã chuẩn bị từ trước. Một khi Cổ độc thuật gieo xuống sẽ khó mà trừ tận gốc. Trừ khi là người hạ cổ độc tự mình phá giải. Tuy nhiên không phải là không có biện pháp phòng ngừa cổ độc. Người tộc Hột vì phòng ngừa kẻ thù gieo cổ độc, tới nơi xa lạ ăn cơm và uống nước đều đã uống trước một viên Phá Cổ Đan. Loại thuốc này được điều chế từ Kê Vĩ Thảo, cũng không khó điều chế cho lắm. Mà sau khi uống Phá Cổ Đan làm từ Kê Vĩ Thảo, ăn phải thứ gì có cổ độc sẽ nhanh chóng nôn ra ngoài.
Nghe nói tất cả cổ độc đều là sâu, rất sợ Kê Vĩ Thảo. Ở trong rừng, những nơi Kê Vĩ Thảo mộc, sẽ không xuất hiện một độc vật nào. Cho nên trước khi đi vào rừng cây, người tộc Hột thường dắt bên thắt lưng một nhúm Kê Vĩ Thảo đã phơi khô.
Phương Giải không lo lắng thê tử của La Diệu sẽ gieo cổ độc hại chết mình. Nhưng đã tới Ung Châu rồi, không thể không đề phòng bị người khác gieo cổ độc.
Nhất là, trong phủ La Diệu nuôi một đám Vu sư.
Những lời Lục Âu nói, Phương Giải đều không quên. Lục Âu nói người biết được nhiều bí ẩn nhất trong phủ tướng quân không ai khác ngoài phu nhân Sở thị. Phương Giải lấy viên thuốc Phá Cổ Đan từ trong ống tay áo, lúc uống rượu lặng lẽ bỏ vào miệng. Lúc ăn hắn đợi khi Sở thị rót rượu cho mình mới uống, cho nên Sở thị không phát hiện ra động tác nhỏ của Phương Giải.
- Tiểu Phương đại nhân năm nay mới mười bảy đúng không?
Sở thị kính Phương Giải một chén rồi hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Còn mấy tháng nữa là tròn mười bảy.
- Ừ, nhỏ hơn Tử Tục ba tuổi.
Tử Tục, chính là tên chữ của La Văn.
- Nhỏ hơn Hiền Trường hai ba tuổi.
Hiền Trường là tên chữ của La Vũ. Năm đó La Diệu tự tay giết cả nhà đền mạng, chỉ thừa lại thê tử Sở thị. Chuyện hai mươi mấy năm trước, xem ra chưa tiêu tan trong lòng Sở thị. Lúc bà ta nhắc tới La Vũ, ánh mắt vốn bình thản hơi có chút biến hóa.
Phương Giải ngẩn ra, cảm thấy lời này có chút không được tự nhiên. Nhưng lại không biết không được tự nhiên ở chỗ nào.
- Ăn đi, nếm thử tay nghề của ta xem thế nào.
Sở thị gắp đồ ăn cho Phương Giải, sắc mặt hơi dịu dàng:
- Tiểu viện này của ta có rất ít khách đến. Bốn nha hoàn của ta lười biếng cũng quen rồi nên ít quét dọn, khiến Tiểu Phương đại nhân không thoải mái là sai lầm của ta, thực sự có lỗi.
Lúc nàng nói chuyện, ánh mắt nhìn Phương Giải khiến hắn còn không thoải mái hơn cả những con búp bê kia.
- Phu nhân khách khí, đây là đồ ăn chay ngon nhất mà ta từng ăn. Ta xuất thân từ quân nhân, cho nên khó tránh khỏi không thịt không vui. Hôm nay lần đầu tiên cảm nhận được đồ ăn chay cũng ngon miệng như vậy.
Phương Giải dời đề tài đi chỗ khác. Hắn thực sự cảm thấy năm nữ nhân trong trong tòa tiểu viện này khắp nơi lộ ra sự quái dị.
- Thích ăn là tốt rồi, về sau có thời gian rảnh ta sẽ còn làm cơm cho Tiểu Phương đại nhân ăn.
Sở thị nhếch miệng, cuối cùng nở một nụ cười bình thường. Chỉ có điều có lẽ đã lâu không cười, cho nên có chút cứng ngắc.