Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 280-2: Niềm vui ngoài ý muốn ((2))




Phương Giải đợi mãi tới khi trời tối đen, bụng lại trống rỗng, thì Hoàng Đế mới phái Tô Bất Úy gọi hắn vào. Sau khi đi vào, Phương Giải không nhịn được hơi sửng sốt. Hắn phát hiện tóc của Hoàng Đế đã bạc trắng. Lúc trước ở quảng trường, do Hoàng Đế đội vương miện, cho nên không ai phát hiện ra tóc của y đổi màu.

Dưới ánh đèn dầu chiếu tới, mái đầu bạc của Hoàng Đế có vẻ bắt mắt.

Phương Giải thi lễ, trong lòng vẫn khó có thể bình tĩnh. Tuy rằng tâm tình của Hoàng Đế có vẻ không tệ. Vừa mới phá vỡ âm mưu của Di Thân Vương, ổn định triều cục, ổn định Trường An, cũng như ổn định ngôi vị Hoàng Đế của y. Nhưng từ trước tới nay, chuyện nội loạn đều là giết địch một nghìn, tự tổn tám trăm. Chẳng hạn như việc hơn một vạn binh lính của Tả Võ Vệ bị giết ở quảng trường. Đó đều là binh lính tinh nhuệ của Đại Tùy. Hoàng Đế làm sao có thể không đau lòng cơ chứ?

Tương lai sắp chém đầu, đều là con dân Đại Tùy. Phần lớn mọi người là vô tội. Một vị đại thần mưu nghịch, sau lưng là một gia tộc rất lớn. Chết vài trăm người, hơn nghìn người, có bao nhiêu người cảm kích bọn họ? Gia quyến của những binh lính kia, vẫn cho rằng con của bọn họ đang ra sức vì nước. Vậy mà lại bị liên lụy tới tính mạng. Mặc dù khống chế một chút, thì cũng phải mất đi một hai phần quan lại trong triều đình. Đây là một việc lớn dao động tới căn cơ của Đại Tùy.

Mà đó vẫn chỉ là tổn thất bề ngoài. Chịu ảnh hưởng lớn nhất chắc chắn là các…thế gia. Những quan viên liên lụy vào trong đó, có ai không xuất thân từ danh môn? Nếu thực sự truy cứu, thì hơn nửa thế gia sẽ bị liên lụy vào đó. Những thế gia đó mới là căn cơ chống đỡ triều đình. Cho dù Hoàng Đế có ngoan độc hơn nữa, chẳng lẽ có thể giết từng thế gia một? Nếu làm vậy, thì Đại Tùy thực sự nguy to rồi.

Những điều đó, chính là nguyên nhân khiến tóc Hoàng Đế càng ngày càng bạc.

Hoàng Đế làm sao có thể cao hứng được?

Thoạt nhìn y thắng, nhưng trên thực tế, bất kỳ kẻ nào tạo phản đều bị tiêu diệt. Đối với Hoàng Đế mà nói, y là người thua. Bởi vì toàn bộ thiên hạ này đều thuộc về y. Tổn thất cũng thuộc về y.

- Ngươi sững sờ gì vậy?

Hoàng Đế thấy Phương Giải ngẩn người đứng đó, hơi nhếch miệng hỏi. Trong nụ cười nhợt nhạt này, đầy sự mệt mỏi.

Y tùy ý chỉ cái ghế trước mặt, nói:

- Ngồi xuống nói chuyện đi.

Phương Giải nói:

- Thần đứng nói chuyện vẫn tốt hơn. Để tí nữa quỳ xuống tạ ơn cũng dễ dàng hơn chút.

Câu đùa này của hắn khiến Hoàng Đế cười cười, cười thật sự thoải mái. Tô Bất Úy đứng bên cạnh Hoàng Đế, liếc mắt nhìn Phương Giải một cái. Âm thầm kinh ngạc vì sao thiếu niên này dám nói như vậy. Phần lớn mọi người đứng trước mặt Hoàng Đế đều khúm núm, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhưng Phương Giải lại rất tự nhiên trêu đùa, còn có thể khiến cho bệ hạ thích thú.

- Làm sao ngươi biết trẫm sẽ thưởng ngươi?

Hoàng Đế cười cười hỏi.

Phương Giải chân thành nói:

- Bởi vì bệ hạ là minh quân.

Hoàng Đế không nhịn được cười ha hả, chỉ Phương Giải nói:

- Ý của ngươi là, nếu trẫm không thưởng ngươi, thì chính là hôn quân?

Phương Giải vội vàng cúi đầu:

- Làm sao có thể, thần tin tưởng chắc chắn bệ hạ sẽ thưởng cho thần.

- Vô lại!

Hoàng Đế liếc mắt nhìn hắn, trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu nói

- Trẫm vốn không có ý định ban thưởng cho ngươi. Còn nguyên nhân vì sao chắc ngươi cũng rõ. Liên tiếp kháng chỉ bất tuân. Nếu đổi thành người khác, trẫm đã giết mấy chục lần rồi. Bởi vì tiếc tài của ngươi, cho nên mới lưu lại mạng nhỏ của ngươi để ngươi ra sức vì nước.

Phương Giải vung áo bào, quỳ xuống nói:

- Tạ chủ long ân!

Hoàng Đế ngơ ngác, không nhịn được hỏi:

- Trẫm còn chưa ban thưởng cho ngươi mà?

Phương Giải nói:

- Bệ hạ không giết thần, thần cảm thấy đó là ban thưởng lớn nhất.

Hoàng Đế cười lắc đầu:

- Miệng lưỡi trơn tru, sợ rằng nghĩ một đằng nói một nẻo…nhưng trẫm biết ngươi là một người trung thành. Công lao hay sai lầm đều để sang một bên. Chỉ cần có lòng trung thành, trẫm tự nhiên sẽ ban thưởng.

Hoàng Đế nhìn thoáng qua Tô Bất Úy. Tô Bất Úy vội vàng tiến lên nói:

- Bệ hạ hạ chỉ: Năm Thiên Hữu thứ mười hai, Hữu Thị Huân Phương Giải, người đứng đầu kỳ thi vào Diễn Vũ Viện, tuổi trẻ tài cao, trung thành vì nước, nhiều lần lập kỳ công. Đại Tùy chọn nhân tài không bám vào khuôn mẫu nào, có công thì thưởng, đặc biệt gia phong cho Phương Giải làm Nhất Đẳng Tử Tước, thưởng hàm Du Kỵ Tướng quân.

Nhất Đẳng Tử Tước…Du Kỵ Tướng quân?

Phương Giải hơi sửng sốt, thật không ngờ lại nhận được mấy thứ đó. Mặc dù Du Kỵ tướng quân chỉ là chức suông, nhưng cũng là Ngũ Phẩm chân chính. Có rất nhiều người tranh đấu cả đời, cũng không ngồi lên được vị trí Ngũ Phẩm. Nhất Đẳng Tử Tước, mặc dù không có thực ấp, nhưng hàng năm triều đình đều phát bổng lộc rất nhiều. Mà quan trọng nhất là, Tử Tước không phải như Hữu Thị Huân, chỉ là một hư tước không đáng tiền. Nó đại biểu cho Phương Giải hoàn toàn thoát ly khỏi dân chúng bình thường, trở thành Quý tộc Đại Tùy rồi.

Việc này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Phương Giải, cho nên hắn có chút choáng váng.

- Đương nhiên…

Hoàng Đế cười cười nói:

- Không phải chỉ thưởng không cho ngươi…ngươi đã có chức quan, tự nhiên không thể suốt ngày ở Diễn Vũ Viện được nữa. Có việc gì, trẫm sẽ sai ngươi đi làm. Không có việc gì, thì ngươi cứ tiếp tục làm học sinh trong Diễn Vũ Viện.

- Thần tạ ơn long ân của bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…Thần có chút ngỡ ngàng, mong bệ hạ để cho chút thời gian để thần lấy lại bình tĩnh.

Sau một lát, Phương Giải nhếch nhếch miệng, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói:

- Bệ hạ…lần này không phải bệ hạ sẽ phái thần tới Tây Bắc đấy chứ?

Hoàng Đế lắc đầu:

- Có người tiến cử ngươi tới Tây Bắc, nhưng trẫm đã từ chối. Bọn họ nói ngươi hiểu biết về Tây Bắc, sẽ trợ giúp được triều đình khi điều binh. Trẫm biết bọn họ nói không sai. Nếu tuyển ngươi làm tiên phong thì có chút thích hợp. Nhưng kinh nghiệm lý lịch của ngươi không đủ, uy vọng cũng không đủ. Vả lại lãnh binh không giống như trò đùa, ngươi còn chưa có năng lực đó. Hơn nữa…

Hoàng Đế nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Có một việc cần giao cho ngươi đi làm. Có lẽ ngươi phải rời kinh một thời gian. Trẫm cho ngươi thời gian nửa năm. Về sớm một ngày cũng không được.

Mộc Tam bưng một cái khanh đi theo sau Phương Giải. Y cười còn vui vẻ hơn cả Phương Giải. Trên cái cái khanh để một bộ quan phục Tử Tước mới tinh. Còn có lệnh bài của Du Kỵ Tướng quân Ngũ Phẩm. Đây là Hoàng Đế ban cho, ban thưởng có chút đột nhiên. Khiến cho Phương Giải rất kinh hỉ.

Vốn cho rằng không thu hoạch được gì, ai ngờ lại thắng lợi trở về.

Thực tước của Đại Tùy, theo thứ tự từ cao xuống thấp: Thân Vương, Quận Vương, Quốc Công, Quận Công, Quận Hầu, Huyện Hầu, Hương Hầu, Huyện Bá, Hương Bá, Huyện Tử, Hương Tử, Hương Nam. Từ Quận Hầu trở lên đều có thực ấp của mình. Dân chúng thuộc thực ấp không phải nộp thuế cho triều đình. Người phong Vương có đất phong thuộc về mình, có thể có tư binh, nhưng nhân số không được vượt qua hạn chế của triều đình. Nếu không sẽ coi là tội mưu nghịch.

Ngoại trừ Thân Vương, Quận Vương, từng tước vị lại phân chia làm ba đẳng.

Chẳng hạn như Quốc Công, cao nhất là Nhất Đẳng Quốc Công, thấp nhất là Tam Đẳng Quốc Công. Phương Giải được Hoàng Đế phong Tử Tước. Không phải là Huyện Tử, mà là Nhất Đẳng Hương Tử. Lúc Đại Tùy mới khai quốc, các thực tước đều có thực ấp của mình. Nhưng tới thời Thái Tông, pháp lệnh này liền bị xóa bỏ. Bởi vì hàng năm đều có không ít công thần được phong thực tước. Nói cách khác, hàng năm đều có một bộ phận dân chúng sẽ không phải nộp thuế cho triều đình.

Lúc Đại Tùy mới khai quốc, dù công thần có nhiều hơn nữa, cũng chỉ có một số lượng nhỏ. Nhưng về sau, đám con cháu của những vị công thần này đều có tước vị. Chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi, người có thực tước đã nhiều lên hàng chục lần. Sau khi Thái Tông Hoàng Đế lên ngôi không lâu, liền xóa bỏ quy củ này của Thái Tổ. Quy định lại, từ Huyện Hầu trở lên mới có thực ấp. Tới Chân Tông, lại thay đổi từ Quận Hầu trở lên, mới có thực ấp.

Tuy Nhất Đẳng Hương Tử của Phương Giải không phải là tước vị cao gì, nhưng chỉ cần là thực tước, liền đại biểu hắn đã thoát khỏi hàn môn.

- Nô tài chúc mừng Tiểu Phương đại nhân.

Mộc Tam vừa đi vừa cười nói:

- Ai nha, phải vả vào cái miệng này của nô tài, về sau phải gọi ngài là Phương tước gia mới đúng.

Phương Giải cười lắc đầu:

- Hôm nay không lì xì cho ngươi, dù miệng ngọt hơn nữa cũng vô dụng.

Trong đầu hắn đang suy nghĩ những lời Hoàng Đế nói. Nếu như Hoàng Đế ban thưởng cho hắn là điều hắn không ngờ tới. Thì việc Hoàng Đế sắp giao phó cho hắn, khiến hắn không còn bất ngờ nữa. Vì nhiệm vụ này, Hoàng Đế nhất định phải ban cho Phương Giải một thân phận để lấy thể diện cho hắn.

Đứng đầu kỳ thi vào Diễn Vũ Viện, còn chưa đủ.

Dọc theo đường đi, hắn và Mộc Tam cũng không nói chuyện nhiều. Mộc Tam thấy Phương Giải có vẻ có tâm sự, nên cũng im lặng. Trong lòng y thầm đắc ý vì mình có con mắt tốt. Lúc trước ở thời điểm Phương Giải bị nhốt trong nhà tù, mà y lảng tránh đi, chỉ sợ hiện tại muốn dựa hơi vào vị Tiểu Phương đại nhân này là điều rất khó khăn.

Dệt hoa trên gấm, vĩnh viễn không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Lúc Phương Giải trở lại cửa hàng, thì trời đã tối đen như mực. Lúc xuống xe ngựa, Phương Giải vẫn nhét vào tay Mộc Tam một số lượng ngân phiếu không ít. Lần này Mộc Tam không cự tuyệt, rất nhanh thu vào. Phương Giải luôn đút lót ngân phiếu cho Mộc Tam, bởi vì hắn không muốn dây dưa về mặt tình cảm với y. Quan hệ giữa hai người, đặt trên lợi ích vẫn là tốt nhất. Kết giao với đám thái giám, là điều vô nghĩa.