Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 25-1: Một lòng hướng đạo (1)




Núi Thanh Nhạc nằm ở phía đông nam của Đại Tùy. Qua Trường Giang lại đi về phía nam ba trăm hai mươi dặm, dãy núi trập trùng, dài bất tận. Dù không bao la, hùng vĩ, nhưng là một nơi có phong cảnh tươi đẹp. Vùng duyên hải ở phía đông Đại Tùy dài hơn vạn dặm. Lục địa gần biển duy nhất không thuộc về Đại Tùy quản hạt, chỉ có Đông Sở. Nhưng Đông Sở ở đông bắc Đại Tùy, là một bán đảo kéo dài từ đại lục. Diện tích còn không bằng kinh đô và các vùng lân cận.

Núi Thanh Nhạc kéo dài từ đông tới nam, bốn mùa đều có đặc sắc riêng.

Dù núi Thanh Nhạc này không lớn, kém xa những dãy núi lớn như dãy núi Lang Nhũ, dãy núi Côn Luân, dãy núi Yên Sơn. Nhưng danh tiếng không hề thua kém mấy dãy núi hoang dã đó.

Bởi vì, đơn giản trên núi Thanh Nhạc có Nhất Khí Quan, trong Nhất Khí Quan có Tiêu chân nhân.

Hoàng Đế Đại Tùy tâm cao khí ngạo, các đời Hoàng Đế đều như vậy. Không cho phép bất kỳ quốc gia nào có chỗ hơn Đại Tùy. Phần tham niện này cũng là nguyên nhân mà Đại Tùy từ lúc lập quốc tới nay vẫn giữ được tinh thần phấn chấn. Từng vị Hoàng Đế của Đại Tùy đều có hùng tâm khát vọng. Nơi khác có, Đại Tùy phải có, nơi khác không có, Đại Tùy cũng muốn có.

Đế quốc Mông Nguyên có Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn. Đại Tùy liền nâng Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc lên.

Trên Đại Tuyết Sơn có Đại Luân Minh Vương. Trong Nhất Khí Quan có Tiêu chân nhân.

Phật tông coi trọng vô dục vô cầu. Nhưng không hề nghi ngờ rằng bọn họ coi thường đạo tông Đại Tùy từ tận đáy lòng. Dù sao trong thiên hạ này, ngoại trừ Đại Tùy ra, các nơi khác đều thờ Phật tông. Mặc dù là ở Đại Tùy, người của Phật tông chỉ cần đăng ký với quan phủ, là có thể xây miếu truyền giáo. Nhưng không thể nghi ngờ rằng dân chúng của Đại Tùy không hề có lòng tôn kinh với Phật. Mà sở dĩ triều đình Đại Tùy có sự rộng lượng này, là vì tham niệm của Hoàng Đế.

Nơi khác có, Đại Tùy tự nhiên cũng muốn có.

Nhất Khí Quan xây dựng ở giữa sườn núi. Từ dưới núi nhìn lên chỉ có một con đường bậc thang bằng đá. Tổng cộng hai nghìn chín trăm chín mươi chín bậc. Đi thêm một bước liền bước vào sơn môn. Có ý tam thiên đại đạo (Ba nghìn đại đạo). Hai bên theo chân núi tới sườn núi đều là rừng đào. Trái của cây này có vị chua chát, không ngon. Nhưng cẩn thận nhấm nháp lại có một hương vị khác. Truyền thuyết một đêm hoa đào nở, tiên đào kết trái nghe nhiều đã quen thuộc. Thực ra làm gì có tiên đào, chỉ là mánh lừa gạt mà thôi.

Thực ra Nhất Khí Quan cũng không lớn. Các đệ tử cộng với Tiêu chân nhân cũng chỉ có tám trăm người. Con số này cũng có ngụ ý. Nhất Khí Quan được xưng là đạo giáo chính thống của thiên hạ. Cũng được xưng là thiên hạ kỳ ảo đều xuất phát từ nơi này. Nhưng nhân tâm hướng đạo, đạo đạo bất đồng. Cho nên tám trăm đệ tử được xưng là tám trăm đạo. Không tu đạo chính thống mà tu đạo của mình, nên còn được gọi là Bàng Môn.

Bàng Môn tám trăm, Tả Đạo ba nghìnđều xuất từ Nhất Khí Quan.

Năm đó Hoàng Đế Đại Tùy ngự lâm nơi này, biết được ngụ ý kia liền cười ha hả. Khen một tiếng núi Thanh Nhạc thật có khí phách, Bàng Môn Tả Đạo cũng đều là chính thống.

Dù mùa xuân ở Giang Nam tới sớm, nhưng hoa đào vẫn chưa tới lúc nở rộ. Cành đào mới chỉ mọc ra chồi non. Nhìn những chồi non này chỉ muốn hái xuống bỏ vào miệng nhấm nuốt.

Một người nam tử trung niên mặc áo gấm chậm rãi đi xuống thềm đá. Không nhìn ra được người này bao nhiêu tuổi, khí chất thành thục, dung mạo có vài phần thanh tú. Trên cằm có vài sợi râu mọc lởm chởm, tuy nhiên không hề lôi thôi. Dáng người trung đẳng, không mập không gầy, bước chân không dài, trung quy trung củ.

Ở Đại Tùy, những người mặc áo gấm là người có công danh. Dân chúng bình thường cho dù giàu đến mấy cũng không thể mặc áo gấm. Đây là lễ chế của triều đình. Nếu vượt qua là phải ngồi tù.

Nam tử trung niên này mỉm cười, sắc mặt hòa hoãn, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh. Lúc nhìn thấy mấy chữ được lưu trên một tảng đá lớn, lập tức dừng bước, sau đó trịnh trọng thi lễ.

- Đó là bút tích mà ba năm trước bệ hạ tới núi Thanh Nhạc du ngoạn lưu lại. Vốn định dời tới đại điện, nhưng bệ hạ nói rằng, viết lên tảng đá này là tùy hứng mà viết, cần gì phải bày đặt, di chuyển nó? Nếu như nó có linh tính, quấy rầy nó tu hành chẳng phải là tội lớn sao?

Nói chuyện là một lão giả mặc áo bào màu đen, tuổi chừng năm mươi, để ba sợi râu dài. Tay cầm phất trần, áo vải giày vải, thoạt nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt. Chỉ là tướng mạo của người này không dễ nhìn lắm. Mắt tam giác, lông mày như cây chổi. Càng nhìn càng thấy hèn mòn bỉ ổi.

Nhưng thân phận của hắn được treo ở đó, cho nên bất kỳ ai cũng sẽ không trông mặt mà bắt hình dong.

Hắn chính là Tiêu chân nhân, quan chủ của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc.

- Cho nên chân nhân xây đình ở đây, che mưa che gió cho tảng đá này?

Nam tử áo gấm cười hỏi.

- Tán Kim Hầunăm đó ngươi quyên hơn mười vạn lượng vàng tu sửa tường thành Trường An, bệ hạ trọng thưởng ngươi. Ta xây cái đình cho tảng đá này, thực ra cũng giống như lúc ngươi tu sửa thành, đều là nịnh hót bệ hạ mà thôi.

Đại Tùy chỉ có một Tán Kim Hầu, chính là Ngô Nhất Đạo, được xưng là Đại Tùy đệ nhất phú. Nghe nói tài phú của hắn, đủ để mua một đạo sơn hà của Đại Tùy. Phải biết rằng, mấy vạn dặm giang sơn của Đại Tùy, chia làm hai mươi bốn đạo. Một đạo sơn hàđã lớn hơn lãnh thổ của Đông Sở rồi.

Ngô Nhất Đạo cười ha hả: - Ta là phàm phu tục tử, nịnh hót vuốt mông ngựa là việc phải làm. Mà ngươi là người tu đạo

- Người tu đạo cũng là người.

Tiêu chân nhân mỉm cười nói: - Người tu đạo cũng phải ăn cơm, cũng muốn sống thoải mái. Bệ hạ lưu bút tích nơi này, có thể thu hút càng nhiều thiện khách tới sơn quan. Hẳn là Tán Kim Hầu cũng hiểu.

- Con buôn!

Ngô Nhất Đạo cười nói.

- Còn cần con buôn nhiều hơn.

Tiêu chân nhân nghỉ chân, nhìn Ngô Nhất Đạo, chăm chú hỏi: - Thiên hạ thủ phủ tới Nhất Khí Quan, chẳng lẽ không quyên ít tiền nhan đèn?

Ngô Nhất Đạo vẫy vẫy tay, tùy tùng đi theo sau lập tức tiến lên, đưa một cái hộp bằng gỗ tử đàn cho Tiêu chân nhân. Đệ tử đi theo sau Tiêu chân nhân vội vàng đi lên nhận lấy. Chỉ cảm thấy cái hộp không nặng, cho nên ánh mắt khó tránh khỏi sinh ra vài phần kinh miệt. Trong lòng tự nhủ, nhà giàu quan lại bình thường tới đây quyên bạc cũng giá trị hơn hộp gỗ này nhiều. Đường đường thiên hạ thủ phủ lại keo kiệt như vậy. Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.

- Tiêu chân nhân mở miệng, liền giá trị vạn kim.

Ngô Nhất Đạo cười cười: - Ngân phiếu trong cái hộp này có thể đổi được ở bất kỳ ngân hàng tư nhân nào của Đại Tùy. Tuy nhiên, nếu đổi ở một ngân hàng nhỏ, chỉ sợ bọn họ không đủ tiền để đổi.

- Hối thông thiên hạ.

Tiêu chân nhân khen tự đáy lòng: - So với tu sửa tường thành Trường An, đây mới gọi là bạo chi.