Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 244: Mười một tháng hai




Phủ Di Thân Vương

Dương Dận liếc mắt nhìn Tần Lục Thất, do dự một lát hỏi:

- Tin tức của Trang Điệp có chính xác không?

Tần Lục Thất thấp giọng nói:

- Nàng ta tìm được ở phòng của Phương Giải. Phương Giải rời khỏi chỗ Ngô Nhất Đạo thì bị tập kích, sau đó vội vàng trở về cửa hàng của mình. Không lâu sau, thuộc hạ của Ngô Nhất Đạo tên là Tửu Sắc Tài tới cửa hàng của Phương Giải thăm hỏi. Y ở lại đó chừng một nén nhang thì mới rời đi. Sau đó thì Phương Giải được gọi vào cung.

- Lúc Phương Giải vào cung, Trang Điệp không lập tức động thủ. Nàng sợ Phương Giải không tin vào mình mà âm thầm giám thị. Về sau Phương Giải được Vương gia mới tới, Trang Điệp biết Vương phủ khẳng định có người giám sát mấy người Phương Giải, lúc này mới đi vào lục soát. Lúc đầu không tìm được vật gì, chỉ có rất nhiều ngân phiếu đựng trong một hộp gỗ. Số lượng lớn có chút kinh người. Số tiền lớn như vậy hiển nhiên không phải là của Phương Giải. Khả năng duy nhất là Ngô Nhất Đạo cho hắn.

- Trang Điệp chỉ tìm được số ngân phiếu đó trong phòng của Phương Giải. Lúc chuẩn bị rời đi nàng lại không cam lòng, vì thế quay lại tìm thêm một lần. Thì phát hiện một ít tro đằng sau cánh cửa. Trang Điệp nhảy ra ngoài cửa sổ, thì tìm thấy một góc giấy ở bên ngoài.

Tần Lục Thất nói:

- Chỉ có thể mơ hồ nhận ra mấy chữ viết trên giấy, là mười một tháng hai, thành nam…phần còn lại đã bị đốt sạch.

Dương Dận trầm mặc một lát, hỏi:

- Ngươi thấy thế nào?

Tần Lục Thất ngẫm nghĩ một lát, trả lời:

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Ngô Nhất Đạo hẳn là sẽ rời khỏi thành. Tờ giấy đó là do Tửu Sắc Tài mang tới. Chắc Phương Giải xem xong liền đốt đi. Điều này chứng tỏ quan hệ giữa Phương Giải và Ngô Nhất Đạo không đơn giản như bề ngoài. Có khả năng Phương Giải biết được không ít bí mật từ miệng Ngô Nhất Đạo.

Dương Dận lắc đầu:

- Ngươi có nghĩ tới điều này không, một việc bí mật như vậy vì sao phải dùng giấy để báo tin? Tửu Sắc Tài đã tới cửa hàng của Phương Giải rồi, vì sao không chính miệng nói cho hắn biết?

Tần Lục Thất giật mình, trầm tư một lúc, hỏi:

- Ý của Vương gia là, Phương Giải sắp đặt chuyện này?

- Cũng không đúng.

Dương Dận lại lắc đầu:

- Cũng có khả năng Ngô Nhất Đạo sợ sẽ có người nghe thấy cuộc nói chuyện của Tửu Sắc Tài với Phương Giải. Lúc trước ngươi điều tra ra được, ba kẻ bên cạnh Phương Giải là do Đại Nội Thị Vệ Xử Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên phái tới. Hơn nữa tu vị không tầm thường. Hiển nhiên Phương Giải có chỗ cố kỵ với bọn họ, Ngô Nhất Đạo cũng như vậy. Hoàng Đế sẽ hạ thủ với Ngô Nhất Đạo, Phương Giải nhất định sẽ đề phòng người của Đại Nội Thị Vệ Xử. Cho nên để tránh bị nghe lén, mới dùng giấy để truyền tin. Phương Giải chỉ cần xem xong rồi đốt, liền không lưu lại dấu vết.

Tần Lục Thất ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:

- Trước đó vài ngày, hai thủ hạ của Phương Giải rời thành Trường An, không phải là đi làm việc thay cho Ngô Nhất Đạo đấy chứ? Người của Ngô Nhất Đạo ở trong thành Trường An đều đã bị theo dõi gắt gao. Bất kỳ hành động nào của bọn họ đều không qua mắt được chúng ta. Cho nên thuộc hạ hơi chút lơi lỏng, không phái người theo dõi người Phương Giải đi đâu.

- Thà rằng tin là có, không thể tin là không.

Dương Dận nhếch miệng nói:

- Dù sao cô không tham dự trực tiếp vào chuyện này, để cho những người kia chuẩn bị một chút. Ngày mai chờ ở thành nam, nếu Ngô Nhất Đạo thực sự muốn chạy trốn, thì y chắc chắn sẽ mang theo sổ sách bên người. Dù sao qua ngày mười hai, những người đó đã vô tác dụng rồi. Hiện tại có thể dùng thì cứ dùng.

- Vì sao lại chọn ngày mười một tháng hai?

Tần Lục Thất hỏi.

Dương Dận trầm tư một lúc, đáp:

- Ngày kia chính là ngày đại quân xuất chinh. Tới lúc đó cửa thành trông coi nghiêm ngặt, không dễ thoát thân. Mà ngày mai, tất cả mọi người đều bận rộn với việc xuất chinh, tập trung làm việc để tránh xảy ra sai lầm. Nhìn như khẩn trương, nhưng lại rất có lợi với Ngô Nhất Đạo. Nếu y cải trang một chút, thì muốn rời khỏi thành Trường An cũng không khó.

- Từ hôm nay trở đi, nhìn chằm chằm vào phủ Tán Kim Hầu.

Dương Dận khoát tay nói:

- Nếu quan hệ giữa Phương Giải và Ngô Nhất Đạo rất mật thiết, vậy thì ngày mai khẳng định bọn chúng có hành động. Đều theo dõi gắt gao vào. Nhưng người trong phủ không được nhúng tay. Quan trọng nhất là vào ngày kia…ngày mai bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không thể khiến kế hoạch của cô trở thành kiếm củi ba năm, thiêu một giờ.

Tần Lục Thất gật đầu:

- Thuộc hạ đã hiểu.

Phủ Tán Kim Hầu.

Ngô Nhất Đạo ngồi ở ghế, cầm cuốn sách trong tay, lật lật vài trang. Tuy hai mắt nhìn chằm chằm vào sách, nhưng không có chữ nào đầu.

- Tửu Sắc Tài.

Y nhẹ giọng gọi một tiếng, mập mạp Tửu Sắc Tài lướt tới, cúi đầu hỏi:

- Hầu gia, có gì chỉ bảo?

Ngô Nhất Đạo hơi nhíu mày, nói:

- Biện pháp này của Phương Giải không an toàn cho lắm. Chưa hẳn dụ được Di Thân Vương. Ở Hàng Thông Thiên Hạ, bản ghi chép của Di Thân Vương rất sạch sẽ, không hề có nhược điểm nào. Chuyện này nên bàn bạc kỹ hơn. Ngươi quay lại tới cửa hàng của Phương Giải, nói cho hắn biết nên tìm hiểu cho rõ ràng.

Tửu Sắc Tài nói:

- Phương Giải nói rằng, ngày mai chắc chắn không có biện pháp nào dụ Di Thân Vương ra mặt. Nhưng chỉ cần dụ được đám triều thần, là đủ rồi. Bắt được mười người, thì ít nhất có một người biết Di Thân Vương đang giở trò quỷ gì sau lưng. Chỉ cần làm gọn gàng, Di Thân Vương sẽ không cứu kịp những người đó. Dùng cái lý do này để điều tra, Di Thân Vương tất nhiên sẽ rối loạn.

- Phương Giải muốn bức Di Thân Vương.

Ngô Nhất Đạo thở dài nói:

- Hắn quyết định hành động vào ngày mai…ta vẫn chưa hiểu hết hàm ý trong đó.

Tửu Sắc Tài nói:

- Phương Giải nói rằng, mấy năm nay Di Thân Vương không chỉ lôi kéo các quan văn.

- Điều này thì ta biết.

Ngô Nhất Đạo ngưng trọng nói:

- Chẳng lẽ Phương Giải cho rằng, Di Thân Vương sẽ gây ra đại sự gì vào ngày mười hai tháng hai sao? Điều này thật vô lý. Cho dù Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Ngu Mãn Lâu mang đi năm vạn binh mã rời khỏi thành Trường An, thì các chư vệ khác vẫn còn hai mươi vạn đại quân. Cho dù Di Thân Vương có thủ đoạn thông thiên đi chăng nữa, thì y cũng làm sao khống chế được toàn bộ quân đội? Lần này bệ hạ điều động mười vạn quân từ Kinh Kỳ Đạo tới Tây Bắc, quả thực có chút không ổn. Nhưng còn chưa tới mức khiến cho thành Trường An hư không. Nói sau…bên cạnh bệ hạ còn có tám trăm tinh nhuệ Cấp Sự Doanh, hơn nữa còn có cấm quân, Đại Nội Thị Vệ Xử. Cho dù có mấy vạn binh mã cũng làm sao có thể dễ dàng tiến vào cung Thái Cực?

- Không đúng!

Ngô Nhất Đạo đứng bật dậy, bỗng nghĩ tới một việc mà xem nhẹ.





Mười một tháng hai.

Phương Giải thay xong quần áo, khoác trường bào bên ngoài. Dùng vải bố bọc Triều Lộ đao lại. Bên trong trường bào thì dắt thanh tàn đao Huyết Đồ của lão già què. Xong xuôi đâu đó, hắn đứng trước gương đồng nhìn mình trong gương, sau đó quay đầu hỏi Trầm Khuynh Phiến:

- Có giống không?

Trầm Khuynh Phiến gật đầu:

- Chỉ cần không tới gần nhìn, rất khó nhận ra huynh là kẻ giả mạo.

Khuôn mặt trong gương đồng không phải là Phương Giải, mà là Ngô Nhất Đạo.

Đêm qua Phương Giải bỏ thuốc mê vào trong đồ ăn của Trang Điệp, khiến cô nàng này vẫn còn ngủ chưa tỉnh. Trầm Khuynh Phiến mất thời gian cả đêm để chỉnh lại cái mặt nạ này cho Phương Giải. Mặt nạ này là hai ngày trước Tửu Sắc Tài mang tới. Lúc trước vì cho an toàn, Ngô Nhất Đạo đã sai người làm nhiều mặt nạ giống mình. Có mấy lần y đi ra ngoài, đều để tôi tớ cải trang thành y.

Mặt nạ này được làm rất tinh xảo. Trầm Khuynh Phiến dùng thêm một hỗn hợp gì đó từ bột mỳ và trứng gà để mặt nạ càng thêm hoàn mỹ. Từ xa xa nhìn thì rất khó nhận ra.

- Đi thôi.

Phương Giải cười cười, đội cái nón lên đầu, phủ tấm vải xuống, thấy không rõ khuôn mặt của hắn. Ba người Hắc tiểu tử nhìn hắn, sắc mặt đều ngưng trọng.

- Phương Giải, ta thấy nên bẩm báo trước với bệ hạ thì tốt hơn.

Trần Hiếu Nho nói:

- Ngươi làm như vậy, bệ hạ chưa chắc đã đồng ý.

Phương Giải dừng lại, nhìn về phía Trần Hiếu Nho:

- Ngươi có biết đối thủ của chúng ta là ai không?

Trần Hiếu Nho gật đầu:

- Tất nhiên là biết!

- Là ai?

Phương Giải hỏi.

Trần Hiếu Nho trả lời:

- Di Thân Vương.

Phương Giải lắc đầu:

- Là em trai ruột của bệ hạ, là đứa con mà Thái hậu thích nhất. Vì sao Di Thân Vương có thể ở lại Trường An mà không phải tới đất phong của mình? Là vì Thái hậu không nỡ rời xa. Phủ Di Thân Vương được xây dựng vượt qua quy định, vì sao không ai buộc tội? Bởi vì Thái hậu tự mình lên tiếng, đám triều thần tất nhiên không muốn làm Thái hậu tức giận. Chẳng lẽ bệ hạ không biết Di Thân Vương làm mấy chuyện mờ ám sao? Khẳng định là biết. Nhưng chí vì có Thái hậu, cho nên một khi không có chứng cứ, thì bệ hạ cũng không làm được gì.

- Nói hơi bất kính…Di Thân Vương là con ruột của Thái hậu, mà bệ hạ thì không phải! Nhưng thiên hạ đều biết bệ hạ là người con có hiếu. Ta nói mấy lời này, các ngươi có hiểu không?

Phương Giải hỏi

- Nếu thần tử chúng ta làm chuyện gì cũng phải chờ bệ hạ phân phó, vậy thì bệ hạ cần chúng ta làm gì? Ta đồng ý ngươi nói chuyện này cho Tô công công. Ngươi đi hỏi xem Tô công công thấy thế nào?

Ba người Trần Hiếu Nho ngẩn ra, Hắc tiểu tử trầm mặc một lúc, nói:

- Nhưng vẫn rất liều lĩnh và lỗ mãng. Chúng ta chỉ có mấy người.

Phương Giải cười nói:

- Vẫn còn nữa.

- Còn có ai?

- Không thể nói.

Phương Giải vừa đi ra ngoài vừa nói:

- Ba người các ngươi muốn đi thì đi theo ta. Không muốn đi thì tới cung Thái Cực gặp mặt bệ hạ. Ta quyết định làm chuyện này rồi. Nếu chẳng may ngày xuất binh xảy ra đại sự gì đó, chẳng lẽ các ngươi không hối hận?

- Ta không thể tưởng tượng được ngày xuất binh Di Thân Vương sẽ làm chuyện gì. Y không có phần thắng nào. Trong thành Trường An có mấy chục vạn đại quân, có hơn vạn phi ngư bào, còn có tám trăm Cấp Sự Doanh!

Trần Hiếu Nho hỏi:

- Di Thân Vương dựa vào cái gì?

- Chính vì ta không biết dựa vào cái gì.

Phương Giải rất nghiêm túc nói:

- Cho nên ta mới ép y phải ra bài.

- Chúng ta đi thôi.

Phương Giải nhẹ giọng nói với Trầm Khuynh Phiến.

Trầm Khuynh Phiến gật đầu, đi theo sau Phương Giải ra khỏi cửa hàng. Ba người Trần Hiếu Nho nhìn nhau, cuối cùng cắn răng theo sau:

- Nếu thực sự tra được chân tướng đền đáp bệ hạ, thì chúng ta liều một trận. Phương Giải, lần này bọn ta giao mạng của bọn ta cho ngươi, ngươi chớ để bọn ta thất vọng.

Phương Giải cười lắc đầu:

- Mạng của ta cũng đặt vào trong đó, ta còn quý mạng sống của mình hơn các ngươi gấp trăm lần.

Hắn trèo lên xe ngựa, nói với Nhiếp Tiểu Cúc:

- Đi thôi, đánh xe tới phủ Tán Kim Hầu.

Ngồi trong thùng xe, Phương Giải nhìn Trầm Khuynh Phiến, hỏi:

- Vì sao nàng không mang theo kiếm?

Trầm Khuynh Phiến hỏi lại:

- Kiếm là cái gì?

Phương Giải ngẩn ra, lắc đầu nói:

- Có phải tu vị tới một trình độ nhất đinh nào đó, liền không còn nói tiếng người nữa à?

Trầm Khuynh Phiến cười cười, không nói nữa.





Trên quan đạo cách thành Trường An ba trăm dặm, một người dính đầy máu và bụi cưỡi ngựa đi về hướng thành Trường An. Y đã cực kỳ mệt mỏi rồi. Nếu không phải buộc hai đùi vào chiến mã, chỉ sợ y đã sớm ngã xuống. Sắc mặt của y rất khó nhìn, cũng rất bẩn, giống như rất lâu rồi chưa rửa mặt.

Chiến mã phun ra khí trắng, bốn vó như nhũn ra. Còn cách dịch trạm chừng mười mét, chiến mã rốt cuộc không duy trì được mà ngã xuống. Bởi vì buộc hai chân vào thân ngựa, nên lúc ngựa ngã, liền đè vào chân người kia. Y đau đớn kêu lên một tiếng, muốn cởi bỏ dây thừng, lại không tìm thấy nút thắt.

Dịch thừa đang đi tiểu gần đó thì bắt gặp. Y do dự một lại, dẫn theo vài dịch thừa chạy tới xem xét.

- Mau mau đỡ ta dậy, ta có quân tình khẩn cấp cần mang tới Trường An.

Người bị chiến mã đè vào chân cầu khẩn nói.

Dịch thừa cả kinh, lúc này mới nhìn rõ người tới mặc trang phục của Nha tướng Ngũ Phẩm. Chỉ có điều quần áo đã dính đầy máu và bùn, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Dịch thừa luống cuống tay chân cứu người, theo bản năng hỏi một câu.

Nha tướng ngẩng đầu nhìn dịch thừa, nhưng không trả lời, ánh mắt đầy sự thống khổ.