Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 239-2: Ta biết người đó là ai ((2))




Hắc Tiểu Tử dũng cảm không hề né tránh, dang hai tay ôm chặt lấy đầu của cây chùy. Xem ra thân hình của hắn đã dán chặt vào cây chùy kia rồi, và rất có thể là sẽ được bay cùng với nó đến một nơi nào đó, nhưng trên thực tế, cái cây chùy còn to hơn người hắn lại bị hắn giữ chặt và dừng lại. Chuyện này đúng là trái ngược với lẽ tự nhiên, giống như con tuấn mã đang chạy rồi đột ngột dừng lại, nhưng nó vẫn phải chạy một đoạn theo quán tính. Cây đại chùy kia hình như đã nằm gọn trong lòng của Hắc Tiểu Tử.

Hắc Tiểu Tử kêu lớn một tiếng, mạnh mẽ dùng sức nâng nó lên.

Cây đại chùy nặng hằng trăm cân, và còn có cả tên thích khách khoảng hơn 200 cân nữa chứ( tương đương với hơn100 kg của Việt Nam) đều bị Hắc Tiểu Tử nhấc bổng lên. Hắc Tiểu Tử hiên ngang ngẩng cao đầu, bây giờ trông hắn như một con kiến với sức mạnh vô biên vậy, hoặc là một con bọ ngựa đang giơ cao một thứ gì đó nặng hơn trong lượng cơ thể nó nhiều lần. Gã thích khách này kinh hoàng, buông lỏng tay và rơi tự do xuống đất, sau đó thì sợ hãi bỏ đi.

Hắc tiểu Tử có do dự một chút và quyết định không đuổi theo và chạy thẳng về phía Phương Giải.

Lúc này, khắp người Phương Giải bị bao quanh một vầng sáng, khiến cho tên thích khách cầm kiếm không thể phân biệt được chính xác là hắn đang ở đâu. Ánh sáng bao quanh khăp người Phương Giải, nhưng hắn ngoài việc lui xuống phòng thủ thì không thể nào tìm được cơ hội phản công. Trong khi đó tốc độ của tên thích khách thì rất là nhanh, khiến cho mội người hoa cả mắt, hoàn toàn không phân biệt được đâu là kiếm đâu là ảo ảnh.

Phương Giải không thể nào chống đỡ nổi nên chỉ còn cách lùi về sau phòng thủ, rồi đột nhiên hắn dồn toàn bộ sức lực xuống đôi chân khiến cho những viên gạch xanh trên mặt đất vỡ vụn, đồng thời còn tạo ra một cái hố sâu. Tên thích khách không ngừng chạy về phía trước, bất ngờ rơi xuống cái hố đó, cả người khẽ nghiêng đi khiến cho đường kiếm bị chệch hướng. Nhân cơ hội đó, Phương Giải nhanh nhẹn giáng cho hắn một cú đấm uy lực. Gã này cũng ngay lập tức quay về phía sau, chân của gã mượn nắm đấm của Phương Giải làm điểm tựa bật mạnh một cái, giống như khi ta bắt đạn pháo vậy, rồi khi hắn còn đang lơ lửng ở trong khoảng không thì đột ngột gã phóng mạnh thanh trường kiếm về phía Phương Giải. Thanh kiếm của gã lao thẳng về phía Phương Giải khiến hắn ngay lập tức nghĩ đến chuyện tìm chỗ ẩn nấp, nhưng với tốc độ như vậy thanh kiếm đã xoẹt ngang trên bả vai của Phương Giải khiến cho chỗ đó xuất hiện một vệt máu.

Còn tên thích khách đó ngay lập tức quay người như một con diều hầu biến mất.

Hắc Tiểu Tử quay gười định đuổi theo nhưng Phương Giải đã gọi lại và lắc đầu. Đến lúc này, người dân lúc nãy vây lại xem đôi vợ chồng kia cãi nhau bây giờ mới tỉnh lại, rồi cũng không biết có ai đó hét lên khiến cả đám nhanh chóng giải tán.

Hắc Tiểu Tử nhìn vết thương trên vai của Phương Giải, sau khi xác định vết thương này chỉ là ngoài da thì sắc mặt của hắn mới dịu đi.

- Có mang theo thuốc trị thương không vậy?

Phương Giải lên tiếng hỏi.

Hắc Tiểu Tử lắc lắc đầu, rồi cười cười để lộ ra hàm răng trắng muốt của mình:

- Thuốc trị thương? Ta chưa bao giờ mang theo thứ đó trên người.

Phương Giải bĩu môi, sửa sang lại quần áo rồi xoay người bước đi:

- Bây giờ thì ta đã hiểu ra, vì sao công công lại chọn người làm thư đồng của ta rồi. mang theo ngươi.. đúng là có cảm giác an toàn.

Hắc Tiểu Tử cười ngây ngô vài tiếng, quay đầu nhìn về phía mà tên Thích Khách đã biến mất, trong ánh mắt hiện lên một sự nghi ngờ.





Chuyện Phương Giải bị ám sát nhanh chóng truyền ra ngoài, sau nửa giờ sau phi ngư bào của sở Đại Nội Thị Vệ đã bắt đầu vào việc điều tra khu vực đó. Một giờ sau đó thì tin tức đã được truyền vào tới Đông Noãn các - Thái Cực cung, rồi lại nửa canh giờ sau, Phương Giải cũng đã trên đường tiến cung.

Đi theo hắn, ngoài Hắc Tiểu Tử còn có tráng hán Nhiếp Tiểu Cúc và thư sinh Trần Hiếu Nho, đương nhiên còn có cả Trầm Khuynh Phiến đang ngồi ở trên xe ngựa.

Di Thân Vương phủ.

Sau khi Tần Lục Thất đem chuyện Phương Giải bị hành thích kể lại đầu đuôi cho Di Thân Vương nghe thì ngay lập tức cúi đầu đứng gọn sang một bên. Di Thân Vương thì đang cho cá ăn bên hồ nghe xong, hơi chút sửng sốt, lát sau y quay lại, nhìn thẳng vào mắt Tần Lục Thất và hỏi:

- Là thuộc hạ của ai?

- Vẫn chưa xác minh được.

Tần Lục Thất nói tiếp:

- Nhưng khẳng định không phải là người của phủ ta, đội Xà Vệ không có chuyện chưa có chỉ thị mà dám tự ý hành động, còn Phương Hận Thủy thì không bước chân ra khỏi viện ở tây thành, về chuyện này thì đích thân thuộc hạ đã đi xác minh.

Di Thân Vương ném mạnh chỗ thức ăn cho cá xuống hồ, mặt hồ chợt xuất hiện vô số gợn sóng lăn tăn, đàn cá chép trong hồ này vô cùng khỏe mạnh, mấy ngày giá lạnh vừa rồi cũng không thể nào khiến chúng chết lạnh. Những nắm thức ăn vứt xuống hồ khiến cho chúng đồng thời nổi lên, mặt hồ lúc này giống như một nồi nước đang sôi ùng ục vậy. Những con cá tranh nhau đớp mồi, cảnh tượng có chút ác liệt.

Di Thân Vương phủi tay, trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng:

- Ngày hôm qua ngươi nói lúc mấy người trong triều đình bàn bạc với nhau, có người đã nói rằng Ngô Nhất Đạo có lẽ đã giao đồ cho Phương Giải đúng không?

- Vâng!

- Có lẽ nào đám đần độn kia đã không đợi được, nên phái người đi tìm Phương Giải?

Tần Lục Thất ngơ ngác một lúc rồi mới nhẹ lắc đầu:

- Chắc có lẽ không phải vậy, bọn họ tuy là ngốc thật, nhưng vẫn chưa ngốc đến mức lỗ mãng như vậy, hơn nữa thuộc hạ đã thông báo cho họ biết rằng Vương Gia đã sắp xếp người bên cạnh Phương Giải, nếu như đồ đúng là ở trong tay Phương Giải thì nhất định chúng ta sẽ tìm được.

- Đi điều tra mau!

Di Thân Vương khoát tay áo:

- Trước đêm ngày hôm nay, tất cả mọi người đều phải điều tra xong.

- Thuộc hạ đi làm ngay!

- Chờ một chút…

Di Thân Vương bỗng nhiên gọi lại Tần lục thất:

- Lúc nãy ngươi có nói đến chuyện Phương Giải có dẫn theo một tên thư đồng ra phố mua đồ, tu vi của hắn không tồi? Nếu đơn giản chỉ là một tên thư đồng được mua về thì cứ cho là có tai họa giáng xuống đầu thì cũng không ai dám bán đi một tên cao thủ, một tên thư đồng trung thành như vậy. Ngươi hãy đi điều tra ba người mới bên cạnh Phương Giải cho ta, để ta xem là ai đã sắp xếp chuyện này… Thông báo cho Trang Điệp, hãy cẩn thận với ba tên này.

- Thuộc hạ đã hiểu!

Tần Lục Thất lên tiếng, xoay người rời đi

Di Thân Vương xoay người, theo bản năng cầm Thiên Lý Nhãn trên mặt bàn hướng về phía Hoàng cung xa xa.

“Là ai dám cả gan làm loạn vào lúc này?”

Y tự nhủ với mình.





Thái Cực Cung

Đông Noãn Các

Hoàng Đế khoát tay ra hiệu cho các tiểu thái giám đang hầu hạ quanh nình đi ra ngoài, duy chỉ giữ lại Tô Bất Úy rồi ra hiệu cho Phương Giải đang hành lễ đứng dậy, thản nhiên nhìn hắn và hỏi:

- Ngươi bị thương à?

Phương Giải cúi đầu nói:

- Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng lo ngại.

Hoàng đế ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Bất Úy. Tô Bất Úy vội vàng cúi đầu nói:

- Vẫn chưa xác minh được ai là hung thủ trong vụ này, nô tài đã thông báo cho La chỉ huy sứ và người của Tình Nha đi điều tra. Hai tên thích khách này xuất hiện quá bất ngờ, không để lại bất cứ dầu hiệu gì, bọn chúng trốn cũng rất nhanh thế nên việc xác định thân phận của chúng có gặp chút khó khăn. Người của sở Đại Nội Thị Vệ đã âm thầm điều tra vùng xung quanh đó, nếu có bất cứ tin tức gì sẽ lập tức báo về Hoàng Cung.

- Bệ hạ…

Phương Giải ngồi thẳng lên, chỉnh tề lại một chút rồi lên tiếng:

- Không cần đi điều tra, thần biết tên thích khách đó là do ai phái đến.

- Hả?

Sắc mặt của Hoàng Đế có chút thay đổi, Nhìn thẳng vào Phương Giải và hỏi:

- Là ai?

Phương Giải giơ tay lên và chỉ vào chính mũi mình và nói:

- Chính là thần!