Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 202: Khách không mời mà tới




Trác Bố Y nhìn thoáng qua thiếu niên cười nói tự nhiên trước mặt Hoàng Đế, không nhịn được cười theo. Vừa nãy hắn nói sẽ dùng những lời a dua nịnh hót, bay bướm. Tuy nhiên những lời hắn nói không hề có ý vuốt mông ngựa. Nhưng lại khiến Hoàng Đế rất vui mừng.

Dùng cách thô tục để biểu đạt sự kính trọng với bệ hạ. Tài chém gió của tên này thật là cao.

Thiếu niên này bắt đầu thích nghi với cuộc sống trong thành Trường An từ khi nào vậy?

Thiếu niên có thân phận không cao, nên thời gian nói chuyện cũng ngắn. Hoàng Đế và những vị đại nhân uống rượu Phương Giải mời, như vậy là đủ rồi. Hắn xoay người quay về. Vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy Trần Bác kể lại công tích của tổ tiên ông ta. Đây là do Hoàng Đế an bài, nói để cho những cụ già kia nghe. Mặc dù những cụ già này chỉ là dân chúng bình thường, nhưng có uy vọng rất cao ở quê nhà.

Rất nhanh, những gì được nghe thấy trông thấy đều truyền bá ra ngoài. Không mất bao lâu, toàn bộ dân chúng thành Trường An liền biết thịnh yến giao thừa diễn ra những gì.

- Nói không tồi.

Trác Bố Y cười nói:

- Nhất là câu mặc lễ phục, ống tay áo rộng thùng thình không tiện cho ăn uống.

Phương Giải âm thầm tự nhủ, đó là câu nói thật lòng, nên tất nhiên ngươi thấy không tồi. Nhưng phần lớn mọi người lại thích những câu nói không thật lòng ở phía sau.

- Ta có việc phải đi trước đây.

Trác Bố Y hạ giọng nói:

- Diễn Vũ Viện sẽ được nghỉ tới hết mười lăm tháng giêng. Trong mười lăm ngày này, các học sinh trong thành Trường An đều có nguy cơ bị ám sát. Học sinh có rất nhiều, mà người của Đại Nội Thị Vệ Xử lại không đủ dùng. Tên hung thủ kia nhẫn nhịn mấy ngày chắc là do không tìm thấy cơ hội giết người. Nhưng không có nghĩa là y dừng tạy. Ta không cho rằng y đã rời khỏi Trường An. Y giết người là vì một mục đích nào đó. Tuy không biết đó là mục địch gì, nhưng hiển nhiên y còn chưa đạt được mục đích đó.

Phương Giải gật đầu, nhìn thoáng qua những học sinh đang ngồi đây:

- Trong số mười học sinh tới dự hôm nay, chỉ có ta và Mã Lệ Liên trải qua chuyện ở núi Bán Nguyệt. Tí nữa ta sẽ về cùng nàng. Nếu không…chỉ sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm.

- Ta sẽ phái người đi theo ngươi.

Trác Bố Y nói.

Phương Giải nghĩ tới lần trước gặp Hoàng Đế, Hoàng Đế đã nói với thái giám Tô Bất Úy rằng, từ hôm nay trở đi Phương Giải giao cho ngươi. Cho nên hắn lắc đầu nói:

- Không cần, bên tiên sinh vốn không đủ người. Hiện tại có rất nhiều người trong thành Trường An không muốn ta chết. Hơn nữa đám người Đại Khuyển vẫn còn bên ngoài chờ. Có ta và Trầm Khuynh Phiến, trừ khi hung thủ kia là cao thủ Cửu Phẩm, bằng không y sẽ không có cơ hội nào.

- Như vậy cũng tốt.

Trác Bố Y gật đầu:

- Người của Đạo tông đang ở gần đây. Nếu ngươi cảm thấy nguy hiểm có thể đi cùng bọn họ. Có người của Đạo tông bảo vệ, hung thủ càng không có lá gan xuất hiện.

Nghe thấy câu này, Phương Giải mới nhớ tới mấy ngày qua không thấy Hạng Thanh Ngưu. Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, lập tức nhìn thấy một đạo sĩ béo ngồi nghiêm chỉnh cách Hoàng Đế khá gần. Vừa rồi tiến lên chúc rượu Hoàng Đế hơi có chút khẩn trương, cho nên không chú ý tới chỗ ngồi của Đạo tông.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Phương Giải, đạo sĩ béo Hạng Thanh Ngưu nhìn thoáng qua bên này, nhưng không tỏ vẻ gì cả. Nhìn y giả vờ nghiêm trang lắng nghe Trần Bác kể lại công tích của tổ tông, Phương Giải cảm thấy buồn cười. Nhìn kiểu gì cũng thấy y có vẻ không được tự nhiên.

- Tiên sinh, có thể hỏi ngài một vấn đề được không?

Phương Giải hỏi:

- Tiên sinh có thể nhìn ra được cái tên béo kia rốt cuộc đạt tới cảnh giới nào không?

Trác Bố Y theo ánh mắt của Phương Giải nhìn sang, sau đó lắc đầu:

- Công pháp của Đạo tông có chút đặc thù. Trừ khi thi triển ra, bằng không rất khó nhìn ra được tu vị của bọn họ. Nghe nói Đại Chu Thiên, Tiểu Chu Thiên của Đạo tông một khi luyện tới trình độ nhất định, có thể phản phác quy chân. Thoạt nhìn giống như người bình thường, nhưng tu vị cao tới biến thái.

- Chứng tỏ rằng trong Đạo tông không có mấy người như vậy.

Phương Giải cười nói:

- Đại Thần Quan áo bào đỏ tên là Hạc Lệ đạo nhân cũng không phải là người thường. Chứng tỏ y còn chưa luyện tới cảnh giới cao nhất của Đại Chu Thiên, Tiểu Chu Thiên. Mà ông ta đã là Đại Thần Quan rồi, là người có thân phận cực cao, chỉ có vài người mới hơn được ông ta.

- Không đúng.

Trác Bố Y lắc đầu:

- Ngươi không biết đâu…tuy Tiêu chân nhân là lãnh tụ Đạo tông, nhưng người có tu vị cao nhất trong Đạo tông chưa hẳn là ông ta. Đại Thần Quan có địa vị rất cao nhưng chẳng qua chỉ cao với đệ tử bình thường và người trong giang hồ thôi. Ngươi nên biết rằng…các tông môn thường có những lão quái vật không xuất thế. Ta tin rằng ở một nơi bí ẩn nào đó của núi Thanh Nhạc, cất giấu người như vậy.

- Đợi một chút…

Phương Giải nghĩ một lát rồi nói:

- Vừa rồi tiên sinh nói là nhìn không ra tu vị của Hạng Thanh Ngưu. Mà ta thấy y chỉ như một kẻ lừa đảo ăn uống miễn phí, đâu có phong phạm của cao nhân…Dựa theo lời tiên sinh nói, Đại Chu Thiên Tiểu Chu Thiên luyện tới một trình độ nhất định sẽ phản phác quy chân, vậy chẳng phải Hạng Thanh Ngưu có tu vị rất cao sao?

Trác Bố Y cười nói:

- Làm sao ta biết được. Tuy nhiên có điều kỳ quái rằng…cảnh giới của y có vẻ bất ổn. Lúc cao lúc thấp.

Trác Bố Y đứng dậy nói:

- Còn vấn đề gì nữa không? Nếu không ta đi đây.

- Vấn đề cuối cùng.

Phương Giải nhìn chăm chú vào y, hỏi:

- Mộc Tiểu Yêu đang ở nơi nào?

Trác Bố Y ngẩn ra, trầm mặc một lúc mới trả lời:

- Thảo nguyên, Mãn Đô Kỳ.

Phương Giải cau mày, bàn tay dấu sau ống tay áo khẽ run:

- Ai an bài nàng ấy?

- Trấn Phủ Sứ đại nhân.

Trác Bố Y thành thật trả lời.

Phương Giải ừ một tiếng, sắc mặt thoạt nhìn không thay đổi nhiều lắm. Nhưng Trác Bố Y cảm nhận được, hắn đang ở biên giới của sự phẫn nộ.

- Tiên sinh, phiền ngài chuyển lời cho Hầu Văn Cực giúp ta.

- Nói đi.

- Đó là, con-mẹ-nhà-ngươi.





Tất nhiên Trác Bố Y sẽ không chuyển lời này cho Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực. Trừ khi y có cừu oán với Phương Giải. Y biết rằng Phương Giải đang cố gắng áp chế lửa giận. Cũng biết lửa giận này rất khó để khống chế. Mắng một câu thô lỗ như vậy, chứng tỏ Phương Giải còn có thể khống chế được tâm tình của mình. Nếu Phương Giải vẫn biểu hiện bình thường như không có gì, thì mới là nguy hiểm. Có khả năng ngay hôm nay sẽ rời khỏi Trường An, dẫn theo đám người Đại Khuyển trở lại Phan Cố.

- Yên tâm, nàng ta không sao đâu.

Trác Bố Y an ủi:

- Vừa rồi ta đã nói, bất kỳ tông môn của thế gian này đều có con át chủ bài của mình. Bên trong Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc nói không chừng còn có mấy lão quái vật biến thái. Đại Nội Thị Vệ Xử cũng không chỉ có một mình ta là tay đấm. Trấn Phủ Sứ đại nhận an bài nàng ấy đi xa một chuyến, là vì lúc ấy ngươi còn đang bị giam giữ trong nhà lao. Ta nghĩ chắc ngươi cũng hiểu vì sao y làm vậy. Đổi lại là ngươi, ngươi cũng làm như y mà thôi.

- Ý của tiên sinh là ta nên hiểu cho Hầu Văn Cực?

Phương Giải cau mày nói:

- Bằng cái quái gì? Nếu ba tháng sau Mộc Tiểu Yêu không trở về thành Trường An, ta lập tức đi thảo nguyên. Trong thành Trường An không thiếu một Phương Giải, nhưng Phương Giải thiếu một Mộc Tiểu Yêu!

- Ta sẽ nói với Trấn Phủ Sứ.

Trác Bố Y gật đầu, xoay người rời khỏi yến hội. Đầu tiên y tới chỗ Đại Nội Thị Vệ Xử Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên nói nhỏ vài câu, sau đó rời đi. La Úy Nhiên nhìn sang Phương Giải, hơi lắc đầu. Phương Giải thả lỏng nắm đấm, cúi đầu uống rượu.

Không ai chú ý tới, có hai viện gạch bị vỡ vụn dưới chân hắn.

Yến hội kéo dài tới tận giờ Tý vẫn chưa kết thúc. Phương Giải mang theo tâm sự nặng nề, nên căn bản không chú ý tới đám người Trần Bác nói cái gì. Người khác nâng chén, hắn nâng chén. Người khác không uống được nữa, thì hắn vẫn uống. Mã Lệ Liên ngồi đối diện với hắn, lo lắng nhìn hắn một cái, không biết vì sao Phương Giải bỗng trở nên buồn phiền như vậy.

Buổi yến tiệc náo nhiệt nhất là khi có nhảy múa, ca hát.

Mà Phương Giải như cách ly với bữa tiệc này, cô độc khiến cho người ta đau lòng. Còn các học sinh khác, do đây là lần đầu tiên vào cung, khó tránh khỏi tò mò kích động. Hơn nữa bọn họ đều không có hảo cảm gì với Phương Giải, tự nhiên sẽ không chú ý tới sự biến hóa của hắn. Cách đó không xa, vài vị Đại Học Sĩ đang múa bút vẩy mực. Không mất bao lâu liền viết xong một bài văn bay bướm. Người đứng ngoài xem đều tán thưởng học vấn của bọn họ.

Nhưng Phương Giải chỉ cảm thấy ồn ào, muốn chửi ầm lên.

Khi tiếng chiêng đồng vang lên, đại biểu cho giờ Tý đã tới. Tất cả mọi người đứng dậy, nâng chén mừng năm mới. Hoàng Đế nhận sự chúc mừng của triều thần và dân chúng, sau đó bắt nói mấy lời cát tường như mọi năm. Đám thái giám bưng khay tới. Trong khay đầy tiền lì xì. Ai cũng hiểu lì xì này không đáng bao nhiêu, nhưng bệ hạ ban cho liền có ý nghĩa bất đồng. Phương Giải nhận lấy tiền lì xì, chẳng liếc một cái liền nhét luôn vào trong ống tay áo, có vẻ thất lễ.

Hắn lấy cớ đi vệ sinh rồi cáo từ. Ở trong nhà vệ sinh, nương theo ngọn đèn dầu mở phong bao lì xì ra. Bên trong là chín đồng tiền Đại Tùy mới tinh, vẫn còn nhiệt độ mới đúc. Hoàng Đế ban cho như vậy có vẻ keo kiệt. Nhưng nó vốn chỉ là biểu tượng cho sự may mắn mà thôi.

Ngoại trừ đồng tiền ra còn có một tờ giấy nhỏ. Chữ viết phía trên có vẻ vội, viết rất đơn giản, chỉ có mười mấy chữ.

“Bệ hạ bình luận về lễ vật của Di Thân Vương, không có khác lạ gì”

Tuy tin tức này không có ý nghĩa gì, nhưng Phương Giải rất cao hứng, bởi vì tiểu thái giám Mộc Tam đã học được cách liên hệ với mình. Đây là một con cờ mà Phương Giải bố trí. Cũng là một thành viên nòng cốt để hắn có thể dung hòa vào quan trường Đại Tùy. Ở một nơi tràn ngập âm mưu quỷ kế như nơi này, Phương Giải nhất định phải để bản thân càng ngày càng lớn mạnh.

Lúc yến hội kết thúc, Phương Giải đi tới gần Mã Lệ Liên, cúi đầu nói một câu:

- Lúc xuất cung đi theo ta, ta đưa cô về.

Mã Lệ Liên đỏ mặt, theo bản năng gật gật đầu, không dám trả lời. Giờ khắc này, tim nàng đập rất nhanh. Lúc ngồi đối diện với Phương Giải, nàng không nhịn được nghĩ, vì sao mình không từ chối? Cứ dễ dàng gật đầu như vậy, liệu hắn có cảm thấy mình là một nữ nhân tùy tiện hay không?

Lo được lo mất.

Đi ra cung Thái Cực, Mã Lệ Liên vẫn đi theo sau Phương Giải, duy trì một cự ly nhất định. Nàng không biết mình sợ cái gì, nhưng không có dũng khí đi ngang vai với Phương Giải. Phụ thân của nàng là Ngũ Phẩm Quy Đức tướng quân, tối nay phải tuần tra thành. Nhưng vẫn phái lão binh tinh nhuệ ở trong phủ đứng bên ngoài cung Thái Cực chờ. Học sinh của Diễn Vũ Viện liên tiếp gặp chuyện, khiến Quy Đức tướng quân rất bất an.

- Ta…ta có thể tự về.

Lúc đi tới xe ngựa, Mã Lệ Liên do dự nói một câu. Sau khi nói xong nàng liền hối hận, sợ Phương Giải nói lời tạm biệt.

- Lên xe.

Phương Giải không để ý tới nàng, thản nhiên chỉ xe ngựa của mình, nói:

- Bảo người của cô đi theo sau.

- Ừm…

Nàng cúi đầu đáp, cực kỳ nghe lời giống như đứa trẻ ngày đầu tiên gặp thầy giáo.

Hai cỗ xe ngựa nối nhau đi. Xe ngựa của Phương Giải do Kỳ Lân đánh xe, Đại Khuyển ngồi bên cạnh Kỳ Lân. Mà khi Mã Lệ Liên nhìn thấy trong xe ngựa của Phương Giải có một nữ tử đẹp khuynh thành, nàng bắt đầu hối hận vì sao không từ chối Phương Giải. Ở trước mặt nữ tử này, nàng cảm thấy mình thật xấu xí.

Vẻ đẹp của Trầm Khuynh Phiến, luôn khiến cho các nữ nhân khác không được tự nhiên.

Trầm Khuynh Phiến cũng không biểu hiện gì, chỉ thản nhiên cười cười, nói nhỏ vào tai Phương Giải:

- Nha đầu kia có vẻ có ý với ngươi.

Phương Giải khẽ cau mày:

- Chớ nói linh tinh.

Trầm Khuynh Phiến mím môi cười, sau đó không kiêng kỵ gì nhìn xuống quần của Phương Giải. Phương Giải ngẩn ra, khuôn mặt hơi đỏ. Dây thần kinh của cô nàng này quá to, Phương Giải không địch lại được. Lúc trước hắn hao hết khí lực mới hôn được cái miệng anh đào của nàng, nhưng rõ ràng là bịt mồm chứ không phải khóa miệng…

Xe ngựa rời khỏi đường cái Huyền Vũ bắt đầu tăng tốc. Trên đường đã không nhìn thấy một bóng người. Một người mặc áo đen nấp trong bóng đêm nhìn xe ngựa của Phương Giải. Y nhíu mày, trầm tư một lúc, bỗng nhiên cười cười, sau đó rời đi, tốc độ cực nhanh.

Sau nửa giờ, y đã đứng trên tường phủ Quy Đức tướng quân. Đánh giá tòa nhà một lúc, y chọn một căn phòng rồi đẩy cửa đi vào. Trong phủ chỉ còn lại năm sáu nha hoàn và hai vị quản sự già. Các nha hoàn đã ngủ say, còn hai vị quản sự già thì đang đánh cờ trông cửa. Căn bản không phát hiện bên trong phòng của tiểu thư có thêm một vị khách không mời mà tới.