Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 200-2: Thắng lợi và âm mưu ((2))




Mà tin tức người Tùy đang đón giao thừa, là y bẩm báo cho Mãn Đô Lạp Đồ. Chính vì mấy ngày qua y hữu ý vô ý khuyên bảo, Mãn Đô Lạp Đồ mới có thể quyết địch tập kích đại doanh quân Tùy vào ban đêm.

- Người đâu, trở về nói cho kỳ chủ, Thiếu kỳ chủ bị bao vây, bảo ngài ấy lập tức dẫn binh tới cứu viện. Nếu tới chậm, nói không chừng Thiếu kỳ chủ liền gặp nguy hiểm.

Mãn Đô Kỳ nhìn đại doanh quân Tùy, khẽ cười nói:

- Càng nhanh càng tốt.





Thuẫn trận ép kỵ binh Mãn Đô Kỳ chỉ còn hoạt động được trong một không gian nhỏ. Cung tiễn thủ đằng sau cự thuẫn thủ đã lùi lại, đổi thành binh lính cầm trường côn. Bọn họ chỉ cần đứng ở đằng sau cự thuẫn, sau đó dùng côn gỗ đâm người Mông Nguyên ngã xuống ngựa.

Nếu như là chém giết, mộc côn dài như vậy là không dùng được. Trên chiến trường, binh khí nào không vận dụng được linh hoạt, sẽ trở thành hung thủ hại chết binh lính. Nhưng lần này thì khác. Nhóm bộ binh quân Tùy không cần dùng côn gỗ để trình diễn võ nghệ. Bọn họ chỉ cần dùng một động tác đâm là đủ.

Trường côn rậm rạp không ngừng đâm kỵ binh Mông Nguyên ngã xuống đất. Tuy trường côn không đủ để gây ra vết thương trí mạng, nhưng cũng đủ để khiến cho người Mông Nguyên tạm thời mất đi sức chiến đấu. Có lẽ côn gỗ được vót nhọn không xuyên thủng được bì giáp Mông Nguyên, nhưng khiến bọn chúng ngã xuống ngựa là đủ rồi.

Đối với người Mông Nguyên mà nói, người rời khỏi ngựa không tính là chiến sĩ!

Khu vực hoạt động của người Mông Nguyên càng ngày càng nhỏ. Hơn một vạn kỵ binh vọt vào đại doanh, giờ chỉ còn không quá ba thành. Bọn họ có thể dễ dàng bắn trúng một con thỏ đang chạy. Có thể dễ dàng dùng tay không thuần phục một con ngựa hoang. Loan đao của bọn họ cũng rất sắc bén. Nhưng bọn họ không làm gì được chiến trận của người Tùy. Trong nhận thức lúc trước của bọn họ, chém giết là rõ ràng trực tiếp. Phóng ngựa xung phung, lưỡi đao chém xuống.

Nhưng hiện tại, người Tùy tránh ở khiên lớn, căn bản không cứng đối cứng với bọn họ. Mà là dựa vào bộ cung có tầm bắn xa, xe nỏ sắc bén, dựa vào côn gỗ chết tiệt, còn không tính là binh khí để chiếm hết ưu thế. Vô lực, cảm giác vô lực khiến kỵ binh Mông Nguyên tuyệt vọng.

Mãn Đô Đặc Lặc đỏ bừng mắt không ngừng nhìn xung quanh đợi viện binh tới. Y có thể nhìn thấy khói bụi và đèn đuốc bên ngoài chiến trận quân Tùy. Có thể nghe thấy những thanh âm hô hào quen thuộc. Nhưng viện binh không thể công phá chiến trận quân Tùy. Đội hai nghìn người này giống như bị ngăn cản bởi một ngọn núi lớn, chỉ có thể bất lực nhìn.

Mà trên thực tế, đội nghìn người của Mãn Đô Lang chỉ đi vòng quanh bên ngoài đại doanh quân Tùy mà thôi.

Quân Tùy giống như cối xay đậu, thong thả nhưng giết từng tầng từng tầng Mông Nguyên. Khi binh mã của Mãn Đô Đặc Lặc chỉ còn chưa tới hai nghìn người, bên ngoài chợt vang lên tiếng gầm rú như sấm rền. Đó là thanh âm của hàng vạn chiến mã đạp trên mặt đất. Cả mặt đất đều rung động.

- Phụ thân tới rồi!

Mãn Đô Đặc Lặc không nhịn được hưng phấn hô lên, quơ loan đao ủng hộ sĩ khí:

- Kiên trì, Kỳ chủ Mãn Đô Kỳ vĩ đại đã dẫn theo viện binh tới. Chúng ta giết ra ngoài!

Đúng vậy, Mãn Đô Lạp Đồ đã tới. Khi y nghe nói con trai mình yêu quý nhất đang bị bao vây, y đâu cần suy nghĩ gì? Y dẫn theo kỵ binh còn thừa lại của Mãn Đô Kỳ chạy tới. Giống như là nước lũ tràn vào đại doanh quân Tùy.

Trên một ngọn đồi, Húc Quận Vương Dương Khai nhìn đại đội kỵ binh Mông Nguyên giết tới, rốt cuộc mỉm cười:

- Đúng là không ngờ tới. Không ngờ có thể dẫn tới một trận quyết chiến. Vốn tưởng rằng bắn được một con lộc. Không ngờ lại bắn được một con cọp.

- Nổi trống, bao vây!

Lý Viễn Sơn lớn tiếng hạ lệnh. Tiếng trống trận ầm ầm lại vang lên. Quân Tùy nhiều vô số kể từ bốn phương tám hướng trùng trùng chạy về hướng đại doanh. Binh mã quân Tùy đã sớm bố trí ở ngoài giống như chiến xa nghiền về phía người Mông Nguyên. Căn cứ vào tin tức của thám tử của Đại Nội Thị Vệ Xử và thám báo, đám người Húc Quận Vương Dương Khai xác định Mãn Đô Lạp Đồ nhất định sẽ tập kích đêm. Mà thời cơ tốt nhất chỉ có thể là đêm ba mươi. Cho nên bọn họ đã sớm bố trí bảy mươi vạn đại quân ở bên ngoài. Phần lớn binh lực bố trí ở bên ngoài đại doanh, đợi cho kẻ địch tới thì vây kín. Nhưng Dương Khai và Lý Viễn Sơn đều không ngờ, lần này lại thu hoạch được lớn như vậy.

Thoạt nhìn, một người cẩn thận như Mãn Đô Lạp Đồ, không ngờ lại mang theo toàn bộ binh mã lao vào như điên.

Đây thực sự là một tin tức tốt, một niềm vui ngoài bất ngờ.

Trên mặt Mãn Đô Lạp Đồ đầy lo lắng. Y dẫn theo hơn ba vạn kỵ binh tràn vào đại doanh, sau đó tới thẳng trung quân. Lúc nhìn thấy Mãn Đô Lạp Đồ tới, Mãn Đô Lang mới lệnh cho binh lính tấn công quân Tùy. Mãn Đô Lạp Đồ dùng loan đao chỉ về phía trước, đám kỵ binh la lên nhằm về phía người Tùy.

- Kỳ chủ!

Mãn Đô Lang mang theo vẻ áy náy xuất hiện ở trước mặt Mãn Đô Lạp Đồ. Y lau mồ hôi và máu, bi thương nói:

- Đều tại thuộc hạ, không thể cùng Thiếu kỳ chủ giết vào. Thiếu kỳ chủ lưu ta lại bảo vệ đường lui, thuộc hạ không ngăn cản được Thiếu kỳ chủ!

- Giờ không phải lúc nói những điều này.

Mãn Đô Lạp Đồ cả giận nói:

- Nếu không cứu được con ta, vậy thì ngươi chôn cùng với nó! Cho nên, hiện tại ngươi nên mang theo người xung phong liều chết, chứ không phải ở đây nói lời xin lỗi! Nếu thực sự không cứu được Mãn Đô Đặc Lặc, ta cam đoan thi thể của ngươi sẽ biến thành một đống bùn!

- Vâng, thuộc hạ liền dẫn binh tiếp tục tấn công.

Mãn Đô Lang lớn tiếng nói, sau đó giao cây đuốc cho thân binh của Mãn Đô Lang. Thân binh theo bản năng nhận lấy, vẫn bảo vệ nghiêm ngặt bên cạnh Mãn Đô Lạp Đồ.

Mãn Đô Lang giục ngựa rời đi. Lúc xoay người, ánh mắt hiện lên sát khí. Nếu như nói biểu hiện lúc trước của y còn có hai phần áy náy. Thì lời nói giận dữ của Mãn Đô Lạp Đồ đã khiến sự áy náy của y không còn.

Ở phía sau một cái lều cách Mãn Đô Lạp Đồ chừng ba mươi mấy bước, A Cổ Đạt Mộc tránh ở đằng sau nhìn về phía cây đuốc chiếu sáng khuôn mặt Mãn Đô Lạp Đồ, y cười lạnh lùng, lấy ra một cây phá giáp trùy của quân Tùy mà y mới nhặt được. Không có cây đuốc kia, trong bóng đêm y không thể xác định người nào là Mãn Đô Lạp Đồ. Mà không có Mãn Đô Lang tiến lên nói chuyện, thì không thể khiến Mãn Đô Lạp Đồ dừng ngựa lại.

Cây đuốc, là Mãn Đô Lang cố ý đưa cho thân binh kia.

A Cổ Đạt Mộc cài cây phá giáp chùy lên kỵ cung. Hít sâu một hơi rồi kéo căng dây cung. Phốc một tiếng, cây phá giáp chùy này nhanh chóng bay ra ngoài. Lập tức vượt qua khoảng cách ba mươi mấy bước. Tài bắn cung của A Cổ Đạt Mộc khá tốt, ở khoảng cách này khó mà lệch được.

Cho nên, kỳ chủ Mãn Đô Kỳ, Mãn Đô Lạp Đồ liền chết một cách đơn giản như vậy. Cổ họng của y bị cắm một cây phá giáp chùy của người Tùy. Không ai hoài nghi đây là do người Tùy bắn lén. Đương nhiên, cũng không có ai hoài nghì Mãn Đô Lang đưa cho thân binh cây đuốc là có vấn đề.

- Cung tên của người Tùy dùng thật là tốt.

A Cổ Đạt Mộc lẩm bẩm nói, lập tức xoay người rời đi.

- Kỳ chủ đã chết.

Tiếng khiếp sợ vang lên, binh mã Mãn Đô Kỳ hoàn toàn loạn.

Ngay cả người Tùy cũng không dự liệu được, trận chiến này lại đánh thắng dễ dàng như vậy.