Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 196: Ngăn chặn sát tâm




Đại viện của Vương Phủ Di Thân Vương nằm ở phía tây bên cạnh hai con phố lớn, cách Diễn Võ Viện khá xa. Quy mô của Vương phủ cũng không lớn lắm, bởi vì y là thân vương đã có đất phong. Theo quy định thì thân vương đã có đất phong, chỉ được có nhà ở tạm thời trong thành Trường An. Tuy nhiên chỗ ở tạm thời này biến thành nơi Dương Dận sống. Chỗ đất phong quy mô kia của Vương phủ lại thành nơi bài trí.

Lúc quản gia của phủ Thân Vương Tần Lục Thất quay lại phủ đã là giữa trưa. Y đi vào cửa trực tiếp chạy thẳng tới hậu viện báo cáo những việc đã xảy ra. Y dường như biết Dương Dận đang ở nơi nào vậy, không cần mất công tìm kiếm đã tìm được Di Thân Vương đang nướng thịt bên hồ nhỏ tại hậu viện.

- Nhận rồi?

Dương Dận nhìn thấy Tần Lục Thất trở về thản nhiên hỏi một câu, tầm mắt rất nhanh nhìn về chỗ thịt nướng trước mặt một cách chăm chú. Y thong thả đều đặn quay khung thịt nướng. Con dê đó đã trở nên vàng ruộm đã có thể ăn. Bên cạnh Dương Dận có đặt một cái bàn thấp, bên trên đặt rất nhiều gia vị. Vị Thân Vương cao quý nhất của Đại Tuỳ này dường như rất biết cách hưởng thụ quá trình nướng thịt, tỉ mỉ cận thận quét nước sốt lên thịt dê nướng. Tay của y rất sạch sẽ, thon dài, đẹp như tay nữ nhi.

- Đã nhận.

Tần Lục Thất cúi thấp người trả lời.

- Nói cái gì?

Dương Dận lại hỏi.

- Không cự tuyệt cũng không có từ chối, chỉ nói một câu, lễ vật này rất nặng.

Tần Lục Thất nói:

- Nhuyễn Giáp này tạo ra từ sợi vàng đen ở Tây Vực, mỏng mà nhẹ nhàng tiện lợi, lấy đâu ra nặng.

Dương Dận cười nói:

- Y nói không phải là Nhuyễn Giáp vàng đen nặng mà nói là nhận ân tình quá nặng. Phương Giải qủa là một người thông minh, biết mình nên leo lên như thế nào. Cũng tự biết bản thân mình, biết không thể cự tuyệt bất cứ thứ gì. Ta thích kiểu thanh niên như thế này, chỉ cần có lòng cầu tiến, có tham vọng leo lên sẽ rất nhanh thích ứng với các quy tắc trong chốn quan trường. Hắn biết mình không có đủ lực cự tuyệt ý tốt của ta. Vì vậy dứt khoát nhận lấy.

Tần Lục Thất nói:

- Thuộc hạ cảm thấy nếu y là người thông minh, nhanh như vậy liền tỏ thái độ có phải có chút giả tạo hay không?

Dương Dận nhịn không được cười chỉ vào cái ghế trước mặt nói:

- Ngồi xuống nói chuyện, nếm thử tay nghề nướng thịt của cô có phải có tiến bộ rồi không.

Tần Lục Thất không từ chối, ngồi đối diện với Dương Dận. Đầu tiên rửa sạch tay trong chậu nước bên cạnh, sau đó nhận lấy con dao găm từ Dương Dận cắt một miếng thịt dê. Con dê này nướng rất vừa tới, bên ngoài xốp giòn bên trong tươi non. Lúc vừa cắt tới bên trong đến nỗi giống như chảy ra cả tầng nước vậy.

- Ngươi cho rằng hắn dễ dàng tỏ thái độ như vậy sao?

Dương Dận cho một miếng thịt dê vào miệng, vừa nhai vừa nói:

- Ngươi còn không trở lại phủ, xem chừng chuyện hắn nhận bảo giáp của cô cũng truyền đến tai Hoàng thượng rồi. Bản thân chuyện này cũng không phải là chuyện có thể giấu diếm, cô cũng không có ý lừa gạt ai. Mà điểm này Phương Giải rất rõ. Hắn không cần phải từ chối cô, bệ hạ cũng sẽ không vì hắn không nhận lễ vật của cô mà cảm thấy hắn là thần tử tốt, cũng sẽ không vì hắn đã nhận lễ vật của cô mà cảm thấy hắn là một kẻ tiểu nhân dựa dẫm cơ hội.

- Chuyện như vậy mà tỏ thái độ vốn là chuyện rất vô vị, chẳng có ý nghĩa gì. Cho tới bây giờ cô chưa ép buộc ai đứng về phía cô. Bởi vì cô cũng không muốn quá đáng.

Dương Dận dừng lại một chút, ra hiệu bảo Tần Lục Thất tiếp tục quay khung thịt nướng:

- Chỉ là cô thích thưởng thức trí tuệ và tài năng của người thanh niên thông minh này, thay triều đình chăm sóc hắn một chút mà thôi, không phải sao? Cô lại không ở trong triều, cũng không có quyền lực gì, nhưng cô vẫn là Thân Vương của Đại Tuỳ, là em trai của Bệ hạ. Vì vậy đối với trụ cột tương lai của triều đình cô đại diện cho Hoàng thất ban cho chút ân huệ. Chẳng lẽ Bệ hạ sẽ tính toán hay sao?

Dương Dận bốc một nhúm muối rắc lên thịt nướng, trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:

- Triều thần nói như thế nào?

Tần Lục Thất nói:

- Khoảng bảy tám phần mọi người đều đang đợi chỉ thị từ kế hoạch của Vương Gia. Chỉ cần Bệ hạ thực sự thất vọng đến cực độ đối với bên kia chiến sự ở Tây Bắc. Giải quyết Húc Quận Vương và Binh Bộ Thượng Thư Mưu Lương Bật chỉ là chuyện sớm muộn. Tổng đốc ba đạo Tây Bắc, Đại tướng quân các Vệ đối với kẻ từ tội nhân một bước nhảy lên Binh Bộ Thượng Thư Mưu Lương Bật đều không có ấn tượng tốt. Tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng phục tùng bọn họ.

- Không đoàn kết sẽ bất lợi với chiến sự. Bệ hạ sẽ không dễ dàng khoan nhượng chiến cục ở Tây Bắc cứ kéo dài mãi. Càng không khoan nhượng trận đánh lung tung lộn xộn. Chỉ cần lại dùng chút sức mạnh, ngày Húc Quận Vương và Mưu Lương Bật chật vật rời khỏi Tây Bắc cũng không xa. Chỉ cần hai người bọn họ không ở lại Tây Bắc được nữa, Bệ hạ sẽ phái người mới chủ trì chiến sự Tây Bắc…ngoài Vương gia còn ai khác. Chỉ cần Bệ hạ để lộ ra chút ý định thay đổi người. Lũ triều thần tự nhiên sẽ làm cho Bệ hạ nghe được tên của ngài.

Di Thân Vương Dương Dận ừ một tiếng nói:

- Đừng quá vội vàng. Nếu như làm quá trắng trợn ngược lại không tốt. Vị Tứ ca của ta nhìn thì là một người tính tình nhẹ nhàng. Nhưng nếu đã nổi giận thì ai cũng không ngăn cản được. Nếu để cho huynh ấy bị ức hiếp, người đó đều không sống được một ngày tốt đẹp. Chuyện này đừng gấp... Ngươi trở về bố trí người nhanh chóng chạy tới Tây Bắc, báo cáo cho bọn Lý Viễn Sơn, chuyện này cứ từ từ. Không phải một chốc lát là có thể đánh xong được. Vì muốn không cho người khác đem lòng sinh nghi, có thể đánh thắng trận... thắng trước bại sau, bại lại nhiều hơn một chút, thảm thiết hơn một chút, lúc này mới chân thực.

- Tìm một vài người, viết tấu chương nói mấy sai lầm của Mưu Lương Bật đưa lên bệ hạ.. Tiếp tế cho bảy mươi vạn đại quân ở Tây Bắc đều nằm trong tay Mưu Lương Bật nắm giữ. Xét về ngàn vạn vật tư, mấy trăm vạn dân phu, có thể không xảy ra lỗi sao? Chỉ cần chịu tìm, vẫn có thể tìm ra không ít. Người em họ Dương Khai đó của cô mặc dù có khờ một chút nhưng không ngốc. Chỉ cần Mưu Lương Bật bị bắt, nói không chừng chính y sẽ đưa đơn từ chức…Đều là hoàng thân quốc thích, cô cũng không muốn khó dễ với y.

- Vương Gia nhân từ.

Tần Lục Thất nói:

- Điều mà thuộc hạ không hiểu được là. Nếu như mục tiêu của Vương gia là Tây Bắc, tại sao sớm như vậy lại muốn lôi kéo Phương Giải? Mặc dù hắn là một nhân tài, khả năng dùng cũng phải hai năm sau. Đến lúc đó nói không chừng chiến trận ở Tây Bắc đã kết thúc. Hắn còn có thể dùng không?

- Lục Thất, tên của ngươi đặt không sai. Đầu óc chỉ dùng được sáu bảy phần, hai ba phần còn lại thì giống như tên ngốc vậy.

Dương Dận bật cười nói:

- Bệ hạ, nếu như chỉ bắt giữ Mưu Lương Bật và Dương Khai vì để cân bằng lực cục diện tự nhiên cũng sẽ động đến người của cô. Đứng mũi chịu sào chính là Lý Hiếu Tông. Tên đó vốn chỉ là con tốt thí, mất thì cũng mất rồi, không tiếc. Nhưng đối với sự hiểu biết về Mông Nguyên mà nói, quân Tây Bắc lại không có người tốt hơn y. Vì vậy y mới được bệ hạ trọng dụng vả lại còn nhận nhiệm vụ tiên phong.

- Hiện tại... ngoài Phương Giải ra còn có thể có ai giống như Lý Hiếu Tông hiểu rõ Mông Nguyên hiểu rõ Mãn Đô Kỳ? Đừng quên thân phận trước kia của Phương Giải. Hắn là đội phó đội thám báo. Sự hiểu biết của Lý Hiếu Tông về Mông Nguyên về Mãn Đô Kỳ đều là do Phương Giải nói cho y biết. Chỉ cần cô đi Tây Bắc chủ trương quân sự, không cần tự cô đi xin, Bệ hạ sẽ chủ động đem Phương Giải từ trong Diễn Võ Viện giao cho cô.

- Một chiếc bảo giáp đổi lấy một tiên phong tốt. Vụ mua bán này không lỗ.

Dương Dận cười có chút đắc ý.





Lúc trời sắp tối cũng là lúc tuyết ngừng rơi. Trong mười ngày tuyết rơi liên tục hai trận lớn là chuyện hiếm gặp. Sai dịch trong phủ Trường An lại phải bắt đầu bận bịu làm. Thuê xe ngựa lớn kéo tuyết trên đường ra ngoài. Trong thành không thiếu người làm thuê. Hơn nữa quan phủ cũng sẽ không ép buộc làm việc, mà trả tiền công tử tế.

Tuyết bên trong Diễn Võ Viện tự nhiên có người quét. Mà các học viên vì tuyết rơi nên cũng không có tâm trạng tốt. Chuyện của năm học viên Diễn Võ Viện bị giết cũng không giấu được. Thông tin này rất nhanh được truyền bá điên cuồng từ trong sân ra đến ngoài. Sau khi tan học mọi người tụ tập lại đều là bàn luận về chủ đề này.

Phần lớn thái độ mọi người đều phẫn nộ, mà lại không có mấy người sợ hãi.

Đại Tuỳ lập quốc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám khiêu khích Diễn Võ Viện. Mọi người đều không tin là tên hung thủ này cuối cũng sẽ không bị bắt, càng không tin người này sẽ không bị pháp luật của Đại Tuỳ nghiền thành bột. Trong lúc mọi người bình luận, lớp Phương Giải hiển nhiên biến thành nơi đứng mũi chịu sào.

Năm học sinh chết đều là người của lớp này. Mọi người không thể không có chút nghi ngờ nào. Phỏng đoán tam sao thất bản ở trong Diện Võ Viện tràn ra. Thậm chí có người nghi ngờ người mà tên giết người nhằm vào chính là Phương Giải. Nếu không thì tại sao người chết không phải là học viên của lớp khác?

Phương Giải không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện nhảm nhí có chút ác ý đó. Sau khi hắn trở lại phòng của mình liền nhìn thấy chiếc bảo giáp nghe nói là làm ở Tây Vực, suy nghĩ xuất thần. Di Thân Vương đích thân sai người chạy đường xa như vậy cố ý tặng một lễ vật quý như vậy, kẻ ngốc cũng biết là ý gì.

Nhìn Nhuyễn Giáp này lộ ra một cỗ kim loại sáng bóng. Phương Giải không kìm nổi lắc đầu thở dài một tiếng.

Mười hai năm rồi, ngươi rõ ràng là vẫn còn chưa hề buông tha ý nghĩ quay trở lại triều đình… Quyền lợi đối với nam nhân mà nói quả nhiên là sự hấp dẫn lớn nhất. Ngay cả mỹ nhân đều không sánh bằng.

Nếu như Di Thân Vương chịu cúi thấp thân phận đến chủ động lôi kéo Phương Giải, như vậy mười hai năm qua, bao nhiêu người đã bị y lôi kéo? Căn bản là Phương Giải không cần mất công suy nghĩ cũng có thể đoán được có không ít đại thần trong triều hướng về Di Thân Vương. Hắn nhịn không được có chút buồn cười. Thực tâm mà nói ngay cả mình cũng nhìn ra lẽ nào Bệ hạ không nhìn ra?

Trước đây Bệ hạ nhất thời nổi giận giết Binh Bộ Thượng Thư Hậu Quân Tứ, đã bãi miễn Binh Bộ Thượng Thư, kiểu gì chẳng liên quan tới Di Thân Vương? Bệ hạ làm vậy để cảnh tỉnh Di Thân Vương mà thôi. Hiển nhiên việc đó vẫn không khiến vị Di Thân Vương này thu hồi tâm tư. Chiến sự ở Tây Bắc là chuyện lớn nhất trong vòng hai mươi năm trở lại đây của Đại Tùy. Nếu Di Thân Vương muốn quay lại triều đình, không có cái nào nhanh hơn là được chủ trì trận chiến tranh này.

Chỉ cần y đi Tây Bắc chủ trì chiến cục. Tới lúc khải hoàn trở về, Bệ hạ sẽ không có bất kỳ lí do nào ngăn cản một vị Thân Vương có công trạng lớn quay trở lại triều đình.

Nhưng lẽ nào Bệ hạ thật sự sẽ làm thoả mãn ý nguyện của Di Thân Vương?

Ngay lúc Phương Giải ngây người, cửa bị người bên ngoài đẩy ra kêu két một tiếng. Nữ giáo thụ Khâu Dư chậm rãi bước vào. Sắc mặt dường như có chút không hài lòng.

- Ngươi nhận quà của Di Thân Vương?

Nàng bước vào cũng trực tiếp hỏi thẳng.

- Nhận rồi.

Phương Giải cũng trả lời thẳng thắn.

- Vì sao?

Khâu Dư hỏi.

Phương Giải chỉ chiếc Nhuyễn Giáp trên giường cười cười nói:

- Là do chiếc áo đó tốt.

- Chỉ đơn giản như vậy?

Khâu Dư hỏi lại.

- Chỉ đơn giản như vậy.

Phương Giải gật đầu.

Khâu Dư bước tới, cầm chiếc Nhuyễn Giáp lên nhìn một chút rồi nói:

- Đúng là một thứ đồ tốt… Nếu như y tặng cho ngươi không phải là thứ này, mà là một tấm ngân phiếu mấy chục vạn lượng bạc, hoặc là hai tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, ngươi có nhận không?

- Nhận chứ.

Phương Giải điềm nhiên nói:

- Chỉ cần là đồ vật đưa tới cửa, học sinh nhất định sẽ không từ chối.

- Ngươi có biết ngươi đang châm lửa đốt mình không?

Khâu Dư có chút ảo não nói:

- Cứ cho là ngươi từ nơi hẻo lánh tới, cứ coi như ngươi chưa từng gặp qua bảo bối gì, nhưng lẽ nào ngươi thật sự ngu ngốc như vậy? Di Thân Vương là người mà ngươi có thể động được vào sao?

Phương Giải cười cười, rót một chén trà đưa cho Khâu Dư:

- Tiên sinh…Chính là vì học sinh không trêu chọc nổi Di Thân Vương, cho nên học sinh mới không có thực lực để cự tuyệt. Cho dù Bệ hạ cảm thấy học sinh là một nhân tài hữu dụng, nhưng tiên sinh thấy Di Thân Vương muốn chơi đùa học sinh tới chết, liệu có khó khăn không? Nếu học sinh không thu…mới là ngu ngốc!

Khâu Dư ngẩn người, không nhịn được tức giận nói:

- Ngươi làm vậy không sợ mất tiền đồ sau này sao?

- Sợ!

Phương Giải nghiêm túc nói:

- Bằng không học sinh vào Diễn Vũ Viện làm gì?

Lời này khiến cho Khâu Dư không còn gì để phản bác lại. Cho nên càng tức giận:

- Nhưng ngươi đã từng nghĩ qua chưa. Nếu như bệ hạ biết được chuyện này, muốn lấy mạng hay tiền đồ của ngươi, còn dễ dàng hơn cả Di Thân Vương không?

- Không có chuyện đó đâu.

Phương Giải mỉm cười nói:

- Tiên sinh quá coi thường Hoàng Thượng, cũng quá coi thường Di Thân Vương rồi.

Phương Giải cởi trường bào ra, mặc Nhuyễn Giáp lên người. Rõ ràng còn đắc ý xoay một vòng sau đó hỏi Khâu Dư tiếp:

- Hợp không?

- Nhuyễn Giáp này đỡ được đao kiếm, nhưng không đỡ được âm mưu của người khác.

Khâu Dư hung hăng nói một câu, quay người rời đi.

Phương Giải cười khổ. Nhìn Khâu Dư quay lưng rời đi nói:

- Tiên sinh… tiên sinh sai ở chỗ vẫn chưa nhìn rõ chuyện này. Học sinh thu nhuyễn giáp…chính là ngăn cản âm mưu.