Học sinh của Diễn Vũ Viện chia làm mười lớp. Chu viện trưởng chưa từng can thiệp vào việc giảng bài của các giáo sư. Càng sẽ không hỏi các học sinh học được cái gì rồi. Theo quan niệm của ông ta, việc giảng bài là việc của giáo thụ, không liên quan gì tới viện trưởng cả. Mà có học tốt hay không, lại là việc của học sinh, cũng không liên quan gì tới viện trưởng.
Cho nên Chu viện trưởng hầu như không biết việc Mặc Vạn Vật dẫn theo một lớp đi tới núi lớn ở phía bắc thành Trường An. Lúc ông ta biết được tin tức, đã là buồi chiều. Các học sinh đã cưỡi chiến mã của Diễn Vũ Viện ra ngoài thành Trường An rồi. Mà sở dĩ ông ta biết tin tức này, là vì Khâu Dư tìm không thấy Phương Giải. Hỏi không ít người, mới biết được Mặc Vạn Vật dẫn theo các học sinh diễn luyện đối kháng gì đó rồi.
Khi biết được tin tức này, Khâu Dư rất sợ hãi, vội vàng đi tìm Chu viện trưởng.
Khi nàng tìm được vị đức cao vọng trọng, được coi là người đứng đầu quân đội kia, thì lão đang ngủ trưa. Chỉ mặc một cái quần cộc và áo mỏng, nằm trên giường ngủ rất say sưa. Khâu Dư gõ cửa ầm ầm, Chu viện trưởng rất không kiên nhẫn, ngồi dậy hỏi:
- Có việc gì?
- Mặc Vạn Vật dẫn theo lớp của Phương Giải đi tới núi Bán Nguyệt rồi.
- Ồ.
Chu viện trưởng ồ một tiếng, lại nằm xuống:
- Đi thì đi chứ sao.
Khâu Dư đẩy mạnh cửa, nàng bước vào, giận dữ nói:
- Nhưng Trí Tuệ đang ở núi Bán Nguyệt. Đám người Hạc Lệ đạo nhân và Trác tiên sinh đang đuổi theo. Hiện tại ngọn núi đó rất nguy hiểm, chẳng lẽ ngài lại quên?
- Núi Bán Nguyệt rất lớn.
Chu viện trưởng ngáp một cái, rất không tình nguyện dụi dụi con mắt:
- Bọn họ sẽ đen đủi tới mức vừa vào núi đã gặp Trí Tuệ. Nếu Trí Tuệ dễ tìm như vậy…Thì sao mấy người Trác Bố Y đã tìm nhiều ngày rồi mà không thấy?
- Bởi vì mấy người Trác Bố Y không dễ giết, nhưng các học sinh thì dễ giết!
Khâu Dư mạnh mẽ nói.
- Bọn họ tới núi Bán Nguyệt làm gì?
Chu viện trưởng hỏi.
- Hôm qua có học sinh không phục bài giảng của Mặc Vạn Vật, nên hai người xảy ra tranh chấp. Hôm nay Mặc Vạn Vật liền dẫn các học sinh tới núi Bán Nguyệt. Đội của Mặc giáo thụ chỉ có hai người là Phương Giải và Trương Cuồng. Những người khác là một đội. Mục đích chính là để chứng minh tầm quan trọng của thám báo. Đoán chừng Phương Giải và Trương Cuồng đều bị Mặc Vạn Vật đẩy đi làm thám báo rồi.
- Ngu ngốc.
Chu viện trưởng vẫn còn buồn ngủ, mắng một câu:
- Học sinh không phục, thì cần gì phải tốn công tốn sức dẫn theo người đánh một trận để chứng minh làm gì? Giáo thụ của Diễn Vũ Viện chúng ta trở nên ngu ngốc như vậy từ khi nào vậy? Học sinh không phục, biện pháp đơn giản nhất chính là giảng đạo lý. Còn không phục, thì đánh tới khi hắn phục thì thôi. Dù sao giáo thụ của Diễn Vũ Viện đánh học sinh, chưa từng phải chịu trách nhiệm…
- Đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là làm sao bây giờ?
- Cái gì mà làm sao bây giờ?
Chu viện trưởng hỏi lại.
Khâu Dư hơi giận nói:
- Ta đang hỏi ngài, nếu chẳng may đám người Phương Giải gặp được Trí Tuệ thì làm sao bây giờ? Người của Phật tông muốn giết Phương Giải, lần này không phải là Phương Giải đưa tới tận cửa sao?
- Vậy à?
Chu viện trưởng thì thào nói một câu, sau đó lắc đầu:
- Không phải.
- Không phải cái gì?
Khâu Dư hỏi.
Chu viện trưởng ngồi dậy đeo giày, tới bàn rót nước chè lạnh:
- Lần đầu tiên cô trông thấy Trí Tuệ, y đang làm gì?
- Đang lẩn trốn.
- Sau đó thì sao?
- Nửa đường bắt Phương Giải.
- Sau đó nữa?
Khâu Dư ngẩn ra, dường như hơi hiểu ý của viện trưởng.
Chu viện trưởng bỏ chén trà lạnh đã uống cạn xuống, cười cười nói:
- Nếu cô lo lắng vị đồ đệ bảo bối kia, thì cô liền đuổi theo trông. Nhưng ta cảm thấy, Trí Tuệ sẽ không giết Phương Giải. Nếu y muốn giết…Thì lần đầu tiên nhìn thấy Phương Giải, y đã giết rồi. Cô cũng đừng nói là Phương Giải dùng một đao bức lui Trí Tuệ. Người ngu cũng không tin chuyện đó. Nếu Trí Tuệ muốn giết người, một trăm Phương Giải cũng phải chết.
- Vì sao Trí Tuệ không giết Phương Giải?
Khâu Dư hỏi.
Chu viện trưởng lườm nàng, ảo não nói:
- Ta không phải là thần tiên, làm sao mà biết được.
Ông ta trở lại giường nằm, rất nghiêm túc nói:
- Quầy rầy một cụ già ngủ trưa là một việc rất không có đạo đức. Thân là giáo thụ của Diễn Vũ Viện, phải biết điều đó chứ. Cho nên nếu bây giờ cô còn không đi, ta không ngại đá cô ra ngoài. Ta đã rất già rồi, đối với ta mà nói, giấc ngủ là một việc rất quan trọng.
Khâu Dư dậm mạnh chân một cái, xoay người ra ngoài.
Chu viện trưởng mỉm cười, lẩm bẩm:
- Biết dậm chân, vẫn còn là một nữ nhân.
…
….
Mặc Vạn Vật liếc nhìn Phương Giải một cái, sau đó rời ánh mắt đi. Cũng không biết vì sao, Phương Giải thấy một tia áy náy trong mắt y. Hắn nghĩ giáo thụ áy náy là vì kéo mình tới đội của y. Nhưng không chú ý tới kể cả trong ánh mắt của Trương Cuồng cũng rất phức tạp.
- Tiên sinh.
Trương Cuồng đi theo sau Mặc Vạn Vật, hỏi:
- Cuộc so tài này đánh như thế nào?
Mặc Vạn Vật trầm mặc một lúc, đáp:
- Nếu là đánh nhau, mục đích đuy nhất là đánh thắng. Mà muốn đánh thắng, thủ đoạn trực tiếp nhất là hạ gục tất cả đối thủ. Chỉ đơn giản như vậy thôi, cần gì phải hỏi?
- Ách…
Trương Cuồng kinh ngạc nói:
- Hành quân đánh giặc, chẳng phải phải lên kế hoạch đó sao?
- Kế hoạch cái rắm.
Mặc Vạn Vật hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chơi với một đám trẻ con mới tập làm người lớn, phải phí đầu óc suy nghĩ kế hoạch, thì ta không cần làm giáo thụ làm gì. Sở dĩ kéo các trò tới núi Bán Nguyệt này, trò thực sự nghĩ rằng ta muốn giáo huấn tên Lưu Sướng kia, để y nhận ra sai lầm sao? Nếu chỉ là mục đích đơn giản như vậy, sao ta không đánh y một trận?
- Vậy thì tại sao?
Phương Giải hỏi.
Mặc Vạn Vật nói:
- Gần đây rất nóng.
Mặc Vạn Vật trả lời một câu không đâu vào đâu, râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Nhưng Phương Giải hiểu, Trương Cuồng cũng hiểu.
Sau đó hai người không hẹn mà mắng một câu trong lòng. Con mẹ nhà ngươi lợi dụng là so tài, hóa ra là chạy tới núi Bán Nguyệt để tránh nắng!
- Các trò không biết…
Mặc Vạn Vật cười hì hì nói:
- Trong núi Bán Nguyệt có một hồ sâu tên là Nguyệt Nha Đàm. Nước của cái hồ này lạnh tới tận xương. Cho dù là giữa ngày hè, chỉ cần tới gần hồ, là có thể xua tan cái nóng, cực kỳ sướng. Hơn nữa…Nguyệt Nha Đàm là nơi duy nhất trong núi Bán Nguyệt là có vật sống. Không mấy người biết được bí mật này. Trong Nguyệt Nha Đàm có một loại cá có sáu mang, không có tên. Nghe nói sống trăm năm mới dài hơn một thước. Thịt cá ngon không thể chê. Loại cá này không thể nướng cũng như nấu. Chỉ cẩn bỏ chút tương, tỏi rồi ăn sống. Mỹ vị tuyệt luân.
Phương Giải phát hiện, hóa ra kính trọng bất kỳ một vị giáo thu nào trong Diễn Vũ Viện, là một việc rất không đáng tin.
- Nếu không có mấy người biết, vậy thì cả lớp chúng ta đi, không phải liền có rất nhiều người biết sao?
Trương Cuồng hỏi.
Mặc Vạn Vật nói:
- Tự nhiên là không thể để cho các trò đấy biết. Cho nên chúng ta phải tới trước bọn họ, sau đó bắt mấy con ăn. Ăn xong, mới có khí lực để đánh nhau.
Phương Giải có chút cảm thán nói:
- Rời thành trăm dặm, chỉ vì ăn cá thôi sao?
- Nói cái gì vậy?
Mặc Vạn Vật hơi tức giận nói:
- Chẳng lẽ trò thấy không đáng?
- Ách…đáng giá, tất nhiên là đáng giá.
Phương Giải vội vàng khuất phục.
Mặc Vạn Vật hừ lạnh một tiếng, nói:
- Các trò mới tiến vào Diễn Vũ Viện, tự nhiên còn bỡ ngỡ với cuộc sống trong Diễn Vũ Viện. Cho rằng mình sẽ vượt qua ba năm thoải mái, dưới những kiến thức phong phú hoàn thiện chính mình. Lúc đi ra Diễn Vũ Viện, thì cả đám liền trở thành tướng tài của Đại Tùy phải không?
- Chó má.
Y thấp giọng mắng một câu:
- Nhưng các trò có nghĩ tới cảm nhận của các giáo sư chưa? Mỗi ngày buồn tẻ mà chán nản. Phải đối mặt với các học sinh khác nhau, lặp đi lặp lại bài giảng…Thật là không thú vị gì. Đối với các trò mà nói, mỗi ngày có lẽ là một điều mới mẻ. Nhưng đối với bọn ta mà nói, mỗi ngày đều là ngày hôm qua! Cho nên…Để cho các trò không lãng phí ba năm, học được nhiều tri thức, các giáo sư bọn ta thỉnh thoảng lại cải thiện tâm tình của mình. Người khác không cho bọn ta tìm thú vui, vậy thì bọn ta tự tìm thú vui. Vừa dạy vừa chơi không tốt sao? Vừa đạt được mục đích dạy học, vừa ổn định được tinh thần, một công đôi việc.
Phương Giải gật đầu nói:
- Lý do này hay hơn là ăn cá kia.
Mặc Vạn Vật cười đắc ý nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
- Học sinh đã thấy nhiều loại cá, nhưng đều chỉ có hai mang.
Phương Giải không hiểu hỏi:
- Nhưng vì sao cá trong Nguyệt Nha Đàm lại có tận sáu mang?
- Trò thấy qua cóc ba chân chưa? Trò thấy qua dê núi hai đầu chưa? Trò thấy qua heo không có đuôi chưa? Trò thấy qua ngỗng không có màng chân chưa?
- Chưa thấy qua, nhưng nghe nói qua. Đều là quái thai.
Phương Giải thành thật trả lời.
- Ừ.
Mặc Vạn Vật nghiêm túc nói:
- Trò cũng có thể hiểu như vậy với cá trong Nguyệt Nha Đàm.
- Tiên sinh biết trong Nguyệt Nha Đàm có loại cá đó từ khi nào?
- Lúc ta còn là học sinh của Diễn Vũ Viện, Khâu Dư tiên sinh là giáo thụ của ta. Tiên sinh dẫn bọn ta tới đó một lần. Lần đó giống lần này ở chỗ, tiên sinh cũng chỉ dẫn theo hai học sinh để giúp đỡ. Nhưng không có đội nào làm đối thủ. Lần đó, bọn ta phụng lệnh của Chu viện trưởng, dò xét xem vì sao núi Bán Nguyệt lại không có động vật sinh sống. Nhưng có vẻ như Khâu Dư giáo thụ đã biết trong Nguyệt Nha Đàm có cá từ lâu rồi.
- Làm sao mà Khâu tiên sinh biết được?
Phương Giải truy vấn.
- Trò thật phiền. Ta bắt đầu hối hận khi chọn trò.
Mặc Vạn Vật trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn đáp:
- Hình như lúc Khâu Dư giáo thụ còn là học sinh, có người từng dẫn nàng tới đó.
- Mẹ nó…
Phương Giải không nhịn được nói tục:
- Học sinh vẫn cho rằng Khâu giáo thụ rất trẻ, nhiều nhất là ba mươi tuổi.
Mặc Vạn Vật nhìn Phương Giải với vẻ thông cảm, ánh mắt còn có ý tứ gì đó khác. Phương Giải hiểu được, ý đó là nói mình rất ngu ngốc…Nhưng mà đang lúc hắn ảo não, Mặc Vạn Vật nói một câu khiến hắn tìm lại được tự tin.
- Quả thực nàng ấy không lớn tuổi lắm. Sở dĩ có kinh nghiệm lý lịch sâu như vậy…là vì nàng ấy là một thần đồng.
- Học sinh đã hiểu.
Phương Giải trả lại cho Mặc Vạn Vật một ánh mắt, cũng là đồng tình.
- Lúc tiên sinh còn là học sinh của Khâu giáo thụ, khẳng định là lớn tuổi hơn Khâu giáo thụ!
Mặc Vạn Vật nói:
- Trò có thể ngậm miệng được rồi!
…
…
Trên một quan đạo khác, Lưu Sảng đang động viên đội của mình.
- Chúng ta có ba mươi người!
Y nhìn đồng bạn bên cạnh, nói:
- Cho dù tu vị của tiên sinh rất cao, cho dù Phương Giải và Trương Cuồng kia đều xuất thân từ thám báo, nhưng có làm sao chứ? Lần so tài này là so binh pháp chứ không phải tu vị. Tiên sinh không thể dựa vào tu vị của bản thân để cứng rắn xông tới, đánh bại hết chúng ta. Nếu so tài binh pháp, vậy thì chúng ta chỉ cần phòng thủ chắc chắn, liền không phải lo lắng nữa.
Một người bạn của y ở bên cạnh, lạnh nhạt nói:
- Sau khi vào núi kết đội mà đi. Cho dù không an bài thám báo thì làm sao chứ? Phương Giải và Trương Cuồng là thám báo, nếu phát hiện ra bọn họ, chúng ta liền khống chế bọn họ. Như vậy tiên sinh coi như thua. Bởi vì tiên sinh chỉ còn một mình.
Người này tên là Viên Thành Sư, thân phận rất tôn quý. Phụ thân của y là tổng quản Hà Bắc đạo Viên Sùng Vũ, đường đường Nhị Phẩm Đại tướng quân. Mà Lưu Sảng chỉ là con trai của một Quận Thủ. So sánh đôi bên, thân phận của y thấp hơn Viên Thành Sư nhiều lắm.
- Đều nghe theo lời Viên huynh.
Lưu Sảng cười lạnh nói:
- Đã sớm muốn tìm cơ hội đánh tên Phương Giải kia một trận. Cái tên phế vật ngạo mạn kia, thật khiến cho người ta ghê tởm.
- Đây là đối chiến.
Viên Thành Sư khẽ cười nói:
- Nếu các ngươi ai muốn đánh Phương Giải, thì đây là một cơ hội rất tốt. Đánh hung hăng vào. Hơn nữa đánh xong, tiên sinh sẽ không thiên vị hắn. Các ngươi cũng không cần phải áy náy vì dùng đông bắt nạt. Bởi vì hắn là thiên tài xuất sắc, vị được chín môn ưu việt thứ hai của Đại Tùy. Cho nên ba mươi đánh một, rất công bằng. Nghĩ theo cách khác, có lẽ Phương Giải hẳn cảm thấy tự hào, lấy một địch ba mươi mới cho thấy được sự kiêu ngạo và thân phận của hắn, chẳng phải sao?
Rất nhiều người cười theo. Nhưng cũng có người không cho là đúng.
Trong đám người, có một học sinh nữ khẽ nhíu mày. Tựa hồ có chút chán ghét với thái độ của Viên Thành Sư và Lưu Sảng. Nàng luôn luôn ở phía sau của đội, không nói chuyện với ai. Nàng là một trong hai nữ sinh duy nhất của lớp này. Mà nàng kia, đang cưỡi ngựa đứng bên cạnh Viên Thành Sư, ánh mắt lả lướt.