Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1529: Một khắc này nhân tính bùng nổ (2)




Nguyên thủ tới rất chậm, không thể sử dụng các loại máy bay, chỉ có thể dựa vào chiếc xe lại đây.

Nhưng ngay tại lúc này, trên cơ bản đã không có một con đường nào có thể thông suốt đi qua nũa.

Tôi có thể tưởng tượng đó cũng không phải là một chuyến đi dễ dàng.

Chúng tôi đã thua trận, nước địch sau khi tổn thất cỡ bảy mươi lăm phần trăm lực lượng quân sự cuối cùng cũng thắng.

Bây giờ không chỉ quốc gia này của chúng tôi, quân đồng minh của chúng tôi cũng đã bị đánh bại.Lực lượng quân sự của nước định hẳn là sẽ rất nhanh tiến hành thanh lí quốc gia của chúng ta, nhưng tôi biết rằng… hai bên cũng vẫn còn duy trì một chút lí trí cuối cùng.

Đúng vậy, cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi.

Bởi vì trong tay quốc gia chúng tôi cũng có thứ có thể diệt thế, kẻ thù muốn mau sớm giết chết nguyên thủ cũng là vì suy xét đến chuyện trên.

Một khi dùng đến lực lượng cuối cùng thì thế giới liền thật sự diệt vong rồi.Tâm tình của chúng tôi đều rất phức tạp, trong mười ba ngày ăn mặc tiết kiệm này đối với chúng tôi mà nói nó giày vò tựa như là mười ba cái thế kỉ vậy.

Hiện tại xem ra cái lời thề có hệ thống cam đoan tiếp tế, tiếp viện vật tư lúc ấy căn bản chính là một chuyện nực cười, mà những kẻ trốn tới chỗ chúng ta này rõ ràng vẫn cứ duy trì sự cao quý buồn cười, rõ ràng còn phải tắm rửa!Ngày hai mươi sáu tháng tám năm ba ngàn không trăm hai mươi mốt.Tin dữ truyền đến, nguyên thủ không thể tới đây, vĩnh viễn không thể tới đây được nữa.

Ngài ấy bị địch nhân truy tung đến, một quả bom đã được bắn chính xác vào chiếc ô tô của ngài ấy.

Ô tô chống đạn bậc nhất cũng không thể chống cự được uy lực của vũ khí như vậy.

Lúc được đến tin tức này, chúng tôi ngay cả việc khóc cũng không thể làm được.Phương Giải nhìn đến đây, phát hiện hẳn là đã xảy ra chuyện gì, tâm tình hắn chợt căng thẳng.Bởi vì chữ viết kế tiếp đó đều viết ngoáy đến sợ.

- Ngay tại mói nãy chúng tôi nhận được tin tức, trước khi chết, nguyên thủ đã đem chiếc vali có cài mật mã của mình giao cho người máy hộ vệ của ngài ấy, và kẻ điên không hề đầu óc người máy hộ vệ kia đã khởi động trang bị phóng ra, vũ khí của nước chúng tôi đã lên không rồi.

Bây giờ thì đã không còn cách nào ngăn cản được nữa, bởi vì loại vũ khí cấp bậc này căn bản không cần bùng nổ tại lãnh thổ của nước địch, hơn nữa nước đó bây giờ cũng đã không có được năng lực chặn lại loại vũ khí này.

- Tôi đã luôn nói, máy móc không thể tin! Con mẹ nó bọn họ chỉ biết hành động đựa vào trình tự đã được đặt ra, hiện tại cái gì đều xong rồi...

Chúng tôi muốn đi, dùng kĩ thuật dịch chuyển không gian mà chúng tôi vừa mới nghiên chế được kia rời khỏi nơi này, đi cực nam, nơi đó không có bị chiến tranh lan đến, tuy rằng rét lạnh, nhưng dựa theo sự khảo sát của chúng tôi thì nó có thể cung cấp thức ăn và nước uống, tối thiểu có thể cam đoan còn sống.

Nhưng...

Dụng cụ chỉ có một máy, mà chúng tôi tại nơi này lại có hơn một ngàn sáu trăm người.

- Lúc vừa mới làm ra quyết định, tôi cảm thấy bản thân mình chính là một tên ma quỷ.

Chúng tôi phái tất cả những cảnh vệ có võ trang đều đi ra ngoài, nói cho bọn họ biết rằng, tại một nơi cách nơi này cỡ mười lăm kilomet có một kho hàng dự trữ vật tư còn chưa có bị phá hủy, nơi đó có thức ăn, nước uống.

Bọn họ không có hoài nghi, nội tâm chứa đầy hi vọng mà ra đi.

Bọn họ không có suy nghĩ đến việc, có tất yếu kiến thiết một kho hàng tại nơi cách chỗ này mười lăm kilomet sao? Nhưng mà sau khi bọn họ ra đi, nơi này của chúng tôi chỉ còn lại có hơn năm trăm người, dường như sự lựa chọn kế tiếp lại càng thêm tàn khốc.

- Bên ngoài có người la lên, hẳn là xảy ra chuyện gì, tôi đi ra ngoài xem… Tôi đem bản bút kì này cùng với đồ đặc của tôi niêm phong lại cất vào kho, có lẽ đời sau có người có thể nhìn đến nó.

Tôi hi vọng lúc có người có thể nhìn đến cái này, thế giới đã khôi phục lại sự xinh đem.

Có hoa tươi, có chim hót, có mây trắng trời xanh.

Trên vườn nhà có người làm việc, bọn nhỏ cao hứng vui đùa.

Tôi hi vọng không cần lại có chiến tranh, thế giới vĩnh viễn hòa bình.......Nhìn đến đây, kỳ thật Phương Giải đã có thể phỏng đoán ra chuyện gì đã xảy ra tiếp sau đó.Bởi vì dụng cụ dịch chuyển không gian mà đám người Lý Khâm nghiên cứu ra chỉ có thể mang đi ba trăm hai mươi người.

Tuy rằng mấy người Lý Khâm lừa bộ đội vũ trang, khiến những binh lính kia đi tìm thực vật rồi.

Nhưng, nơi này còn có hơn năm trăm người.

Hơn nữa năm trăm người này trên cơ bản đều là nhân viên kĩ thật khoa học trung tâm.

Bọn họ biết rằng thực nghiệm đã thành công, cũng biết chỉ có thể có ba trăm hai mươi người có thể sống sót rời khỏi nơi này.Chuyện phát sinh kế tiếp, hẳn là rất tàn khốc.Bản bút kí của Lý Khâm cuối cùng có viết rằng, y nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi ầm ĩ, lúc kia giết chóc kỳ thật đã bắt đầu rồi.

Nhưng Phương Giải phỏng đoán, Lý Khâm sẽ không có chết ở chỗ này, mà là đã đi rồi.

Không phải bởi vì tại nơi nghiên cứu này Lý Khâm bị vây tại địa vị không thể thiếu nào đó, chỉ là bởi vì...

Y cũng đủ tuổi trẻ cường tráng.

Không hề nghi ngờ, bị giết chết đều là những người lớn tuổi, năng lực phản kháng rất yếu ớt.Đây là một loại nhận lực không cần bao nhiêu sự thương lượng, những người tuổi trẻ, tương đối cường tráng tại nơi đây cuối cùng đều đã sống sót.

Mà những người lớn tuổi thì đã bị định trước là không thể phản kháng.

Không ai có cái gì đạo đức tốt, tại thời khắc này nhân tính khả năng mới là chân thật nhất mà thôi.Bởi vì cơ thể Lý Khâm cũng đủ cường tráng, cho nên chắc có lẽ y sẽ không bị chủ động công kích.

Y có gia nhập vào trong đội ngũ đi công kích người khác hay không, Phương Giải đã không thể nào biết được.

Bởi vì bút ký đến đây là kết thúc, đã không có phần tiếp theo.Nhưng sau khi xem xong, Phương Giải lại cảm thấy trong lòng mình như đang bị một tòa núi lớn đè nặng.Nặng nề.Nặng nề đến khó chịu.

Không thể nói bọn họ đã làm sai điều gì, bởi vì tại lúc ấy căn bản đã không thể phân đúng sai.

Mỗi người đều muốn sống sót, cho nên thương tổn không thể tránh được.

Lúc Phương Giải đem bút ký đưa cho những người khác cảm giác trên cánh tay của mình không có một chút khí lực nào.Dường như, đều bị rút mất đi rồi.Toàn bộ địa cung đều phá lệ an tĩnh, ngay cả tiếng bước chân đều không có.

Tuy rằng chữ giản thể đối với mấy người Ngô Nhất Đạo mà nói thì khi đọc có chút không thông thuận, nhưng dù sao không có ảnh hưởng đến việc bọn họ có thể lí giải.

Nửa phần trước của bút kí, bọn họ không hề có hứng thú, mà phần cuối của nó lại làm cho bọn họ có cảm giác hít thở không thông như lạc vào trong xứ sở thần tiên.Bút ký không có bất kì từ ngữ hoa mỹ trau chuốt nào, nhưng cố tình cái loại bản ghi chép ngôn ngữ chân thật này lại càng thêm rung động lòng người.

Tuy rằng cái loại vũ khí có thể diệt thế kia cũng không có thể thành hình cụ thể trong đầu của mấy người Ngô Nhất Đạo nhưng bọn họ vẫn có thể được cảm giác tuyệt vọng và bất lực ngay lúc ấy.Cũng không biết ở đó bao lâu, Phương Giải thở ra một hơi nhẹ nhõm thật dài.