Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1507: Biện pháp của Ngụy Tây Đình




- Qua tin tức tìm hiểu được rồi phân tích, có thể đưa ra được vài kết luận.

Ngô Nhất Đạo bấm tay tính toán:

- Thứ nhất, những người này cảm thấy nếu dốc toàn lực có thể tiêu diệt được Chủ Công, nhưng cái giá phải trả quá lớn, cho nên bọn chúng không dám thử. Bọn chúng chỉ có thể phân tán người bên cạnh Chủ Công, mà biện pháp hữu hiệu nhất đương nhiên là kiềm giữ người nhà của Chủ Công.

Ông ta vươn ngón tay thứ hai:

- Thứ hai, đây là một nghịch biện. Nếu bọn chúng muốn phân tán người bên cạnh Chủ Công, nhất định phải đầu nhập lực lượng khổng lồ ở người nhà của Chủ Công. Như vậy cho dù Chủ Công phân tán người bên cạnh, thì vẫn có thể ứng phó được.

Trần Hiếu Nho nói:

- Cho nên kết luận rằng…thế công nhằm vào gia quyến của Chủ Công chỉ là phô trương thanh thế?

- Hư hư thực thực, quyền chủ động nằm trong tay đối phương.

Ngô Nhất Đạo bất đắc dĩ nói:

- Tuy chúng ta phỏng đoán được những điều này, nhưng vẫn không thể đề phòng được, bởi vì bọn chúng có hai lựa chọn. Nếu hộ vệ bên cạnh gia quyến của Chủ Công có thực lực thấp, vậy thì bọn chúng liền thực hiện được. Nếu hộ vệ bên cạnh gia quyến của Chủ Công có thực lực cao, thì bọn chúng vẫn thực hiện được.

Trần Hiếu Nho nhíu mày, mọi chuyện đúng là như vậy.

- Chủ Công trở về liền quản lý sự vụ ngay tại Sướng Xuân Viện, không rời xa gia quyến, như vậy bọn chúng liền không tìm thấy cơ hội ra tay.

Trần Hiếu Nho nói.

- Không có khả năng.

Ngô Nhất Đạo lắc đầu:

- Chủ Công có rất nhiều việc phải làm, không thể suốt ngày ở Sướng Xuân Viện không ra ngoài, cũng không có khả năng mang theo gia quyến bên cạnh suốt được. Hơn nữa có một cơ hội mà bọn chúng nắm chắc có thể tách Chủ Công và gia quyến ra.

Trần Hiếu Nho lập tức tỉnh ngộ:

- Đại triều hội!

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Toàn bộ đều biết một thời gian nữa Chủ Công sẽ mở đại triều hội, phân phong các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân. Vào ngày đó Chủ Công tất nhiên sẽ ở điện Thái Cực, bởi vì có nhiều việc phải có Chủ Công ra mặt mới làm được. Mà vào tình cảnh đó, hiển nhiên không thể mang theo gia quyến bên người. Nếu ta là bọn chúng, ta sẽ lựa chọn ra tay vào ngày này.

Trần Hiếu Nho suy nghĩ một lát rồi nói:

- Đúng vậy, đó là ngày thích hợp nhất. Mặc kệ bọn chúng có ám sát Chủ Công thành công hay không, thì đều gây ra đại loạn. Tới lúc đó Thôi Trung Chấn lợi dụng lý do này phong tỏa thành trì, sau đó thừa dịp nhiễu loạn khống chế triều thần…

Phương Giải chỉ lẳng lặng nghe hai người thảo luận, không có xen vào.

Ngụy Tây Đình mới vào kinh được một tháng đã không ngờ rằng mọi chuyện lại khó khăn đến vậy, hơn nữa không chỉ là khó khăn, mà còn rất nguy hiểm. Thoạt nhìn thiên hạ sắp thái bình, ai ngờ còn cất giấu nhiều kẻ địch khó phát hiện ra như vậy? Những kẻ địch kia hiển nhiên đang chờ thời khắc thiên hạ thái bình, bọn chúng có thể cướp đi giang sơn mà Phương Giải thật vất vả mới lấy được.

Không thể không nói, đó là một đám có thực lực lớn và làm việc rất âm tàn.

Ngụy Tây Đình có xuất thân thấp kém, cho nên y rất khó tưởng tượng được thiên hạ này lại tồn tại đám người như vậy. Y vốn tưởng rằng thực lực của thư viện Thông Cổ đã rất hùng mạnh rồi, nhưng hiện tại mới biết, cách làm của thư viện Thông Cổ còn ngây thơ hơn đám người kia rất nhiều.

Cách làm việc của đám người này giống với thư viện Thông Cổ ở một chỗ, chính là khống chế. Khác nhau là thư viện Thông Cổ chỉ khống chế hoàng tộc. Khống chế như vậy thoạt nhìn củng cố, kỳ thực mâu thuẫn rất lớn, một khi xảy ra vấn đề thì sẽ bùng nổ. Giống như Đại Tùy, bởi vì có sự hiện hữu của Vạn Tinh Thần mà thư viện Thông Cổ không thể tiếp tục khống chế Dương gia được nữa.

Mà đám người kia, khống chế tầng lớp trung hạ.

Tầng lớp thấp hơn nhưng rộng hơn.

- Thần nghĩ…

Ngụy Tây Đình suy nghĩ một lát rồi nói:

- Mục đích của đám người kia là cướp đi giang sơn của Chủ Công. Quy tắc làm việc từ trước tới nay của bọn chúng là không trực tiếp tham dự chiến tranh, mà là cướp đoạt thành quả sau khi chiến tranh. Lợi ích đoàn thể của bọn chúng đã tồn tại khá lâu, làm mãi cũng xảy ra lối rẽ. Đã có lối rẽ, thì liền có dấu vết để lần theo.

- Kiêu Kỵ Giáo có lực lượng hùng mạnh, hùng mạnh về quy mô và nhân số, mà bọn chúng không thể đối đầu trực tiếp với Kiêu Kỵ Giáo được, chỉ có thể âm thầm hóa giải. Dù Kiêu Kỵ Giáo có cường đại hơn nữa, thì cũng như mò mẫm trong bóng tối. Nhưng vừa rồi thần đã nói, nếu đã có lối rẽ, thì tất nhiên có dấu vết để lần theo…Kiêu Kỵ Giáo không thể đối đầu trực tiếp được, vậy thì có thể truy tìm dấu vết kia.

- Tiếp tục.

Phương Giải nói.

Ngụy Tây Đình gật đầu:

- Chẳng hạn như muốn khống chế Hộ Bộ, không cần khống chế Hộ Bộ Thượng Thư, mà là những viên ngoại lang và các tiểu quan có thực quyền. Như vậy, một khi bọn chúng muốn cướp đoạt giang sơn, thì phải khống chế các địa phương.

- Hộ Bộ, Lại Bộ, Binh Bộ.

Ngụy Tây Đình nói:

- Không nói chỗ khác, chỉ ba bộ này cũng có không ít kẻ nằm vùng. Dựa vào cung cách làm việc của bọn chúng, thần phỏng đoán, nếu bọn chúng thành công, vậy thì bọn chúng làm như thế nào để ổn định các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân? Thứ nhất, bọn chúng cần người chịu tội thay…người chịu tội thay này nhất định phải có địa vị cao, cao tới mức các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân đều tin tưởng. Thần hoài nghi, ứng cử viên là Độc Cô Văn Tú.

- Thứ hai, bọn chúng muốn trấn an các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân, nhất định phải có người có quyền lực lớn đứng ra. Chẳng hạn như Binh Bộ ra mặt, tuyên bố bổ nhiệm. Dùng lý do là báo thù cho Chủ Công điều tra kẻ địch, ban cho các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân vài chức quan, cứ như vậy, có thể khiến các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân tạm thời an định. Mà trước đó, phải diệt trừ Binh Bộ Thượng Thư…Như vậy hiện tại có mấy người có thể đoán ra được, diệt trừ Binh Bộ Thượng Thư, tất nhiên là những người thân tín bên cạnh Binh Bộ Thượng Thư. Chỉ có những người này mới dễ ra tay.

- Vừa giết Binh Bộ Thượng Thư, vừa trấn an các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân, tất nhiên cần một Binh Bộ Thượng Thư mới đứng ra làm việc. Ai là người thích hợp nhất? Tất nhiên là Binh Bộ Thị Lang, bởi vì Binh Bộ Thị Lang mới danh chính ngôn thuận. Cho nên….những kẻ bên cạnh Binh Bộ Thượng Thư và Binh Bộ Thị Lang…tám chín phần là người của bọn chúng.

Suy nghĩ thay đổi quá nhanh, có thể thấy được đầu óc nhanh nhạy của Ngụy Tây Đình.

Phương Giải gật đầu:

- Có lý.

Ngụy Tây Đình tiếp tục nói:

- Như vậy tác dụng của Kiêu Kỵ Giáo có thể được phát huy rồi. Những kẻ kia cho dù có nắm giữ thế lực cường đại, thì cũng không có khả năng an bài các cao thủ bên cạnh nội gian. Nếu bọn chúng có thực lực như vậy, thì bọn chúng đã trực tiếp đối kháng rồi. Cho nên không khó để bắt những nội gian kia. Kiêu Kỵ Giáo có thể đột nhiên bắt giữ ở thời điểm nào đó, như vậy mọi bố trí của đám người kia liền rối loạn.

Ngụy Tây Đình cười cười:

- Bọn chúng thường khống chế tầng lớp trung hạ, vậy thì chúng ta liền xuống tay với tầng lớp đó, khiến bọn chúng không kịp trở tay.





Không thể không nói, Ngụy Tây Đình là một người cực kỳ thông minh.

Y không hiểu lắm về thế cục bây giờ, lúc trước Phương Giải thấy tính cách của y còn táo bạo, cho nên mới để y lại Vân Nam Đạo. Trong ba năm qua, y thống trị Vân Nam Đạo gọn gàng ngăn nắp. Cùng với Trần Định Nam, một văn một võ phối hợp, không những thu thập loạn đảng ở Nam Yến, thậm chí còn khiến người Hột phải ngoan ngoãn nghe theo.

Phương Giải vốn rất kỳ vọng vào Ngụy Tây Đình, cho nên ở thời khắc mấu chốt mới triệu hồi Ngụy Tây Đình.

- Đó là một cách.

Phương Giải nhìn về phía Trần Hiếu Nho, phân phó:

- Dựa theo biện pháp của Ngụy Tây Đình đi làm đi. Làm vậy ít nhất có thể ngăn cách được một số lượng lớn kẻ địch. Những kẻ này chỉ hành động ở thời điểm mấu chốt. Cho nên đợi tới thời điểm mấu chốt khiến bọn chúng không làm được gì.

- Tuân lệnh!

Trần Hiếu Nho cúi người lên tiếng.

- Thần cảm thấy, kẻ địch giảo hoạt âm tàn như vậy, không thể lưu hậu hoạn…

Ngụy Tây Đình đợi Phương Giải phân phó xong mới tiếp tục nói:

- Chủ Công luôn đề cao nhân nghĩa, nhưng không thể nhân nghĩa với đám người này. Trước khi thần tới Vân Nam Đạo làm việc từng có góp lời với Chủ Công, đối phó với những kẻ như vậy kỳ thực không có biện pháp nào khác. Chủ Công nhân từ với bọn chúng, bọn chúng liền cảm thấy Chủ Công kiêng kỵ bọn chúng. Những năm thần ở Vân Nam Đạo, cục diện được ổn định như vậy, không ngoài một chữ ‘Giết’…Đám người kia quả thực cứng đầu, đó là do bọn chúng đắc ý được mấy trăm năm nuôi dưỡng ra tính cách đó.

- Trong lòng bọn chúng không có kính sợ.

Ngụy Tây Đình ngưng trọng nói:

- Thần nhớ tới chuyện của một người… có người hỏi hắn, ngươi đã muốn thiên hạ thái bình, vì sao vẫn không ngừng phát động chiến tranh? Hắn trả lời, nếu ta dùng mục đích hòa bình đàm phàn với kẻ địch, bọn chúng sẽ không để ý tới ta. Bởi vì bọn chúng cảm thấy, bọn chúng mới là trung tâm của thế giới. Nhưng nếu ta đánh bọn chúng thật đau, khiến bọn chúng mỗi khi nhớ tới chiến tranh liền sợ hãi, vậy thì bọn chúng sẽ không dám tùy tiện phát động chiến tranh rồi.

- Thần nghĩ, đám người kia đều không biết cái gì gọi là sợ hãi. Trăm ngàn năm qua, bọn chúng âm thầm khống chế triều cục đổi thay, khống chế vận mệnh thiên hạ, bọn chúng đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, cho nên bọn chúng không sợ hãi. Bọn chúng cũng đã quên đau là cảm giác như thế nào…Thần mong Chủ Công…

Ngụy Tây Đình vẩy bào quỳ xuống:

- Làm một bạo quân.

Một câu này thốt ra, long trời lở đất.

Tất cả mọi người trong phòng đều ngây dai, không ai ngờ rằng Ngụy Tây Đình lại kéo vấn đề tới tận đây. Vẻ mặt của đám người Trần Hiếu Nho đều cứng ngắc, không biết phải làm sao. Chỉ có Ngô Nhất Đạo là hơi đổi sắc, vô thức nhìn về phía Phương Giải, giống như lời của Ngụy Tây Đình xúc động một số ký ức của ông ta.

Đúng là ký ức.

Trên đường từ Đông Cương trở về, Ngô Nhất Đạo không chỉ một lần trường đàm với Phương Giải. Ông ta từng nói với Phương Giải rằng, một khi làm vậy sẽ như một đại nạn có khả năng bộc phát chiến tranh, sẽ có rất nhiều người chết trong trận chiến đó. Mà trận chiến này một khi phát động, chỉ sợ ngoại trừ Phương Giải ra, không ai khống chế được. Thậm chí Phương Giải có khả năng cũng không khống chế được.

Lời của Ngụy Tây Đình, dường như phù hợp với điều mà Ngô Nhất Đạo lo lắng nhất.

- Lời như vậy, về sau chớ nói nữa.

Phương Giải không muốn tiếp tục chủ đề này, khoát tay nói.

- Thần…

Ngụy Tây Đình há miệng, cuối cùng nhịn xuống.





- Ngươi rất thông minh. Lúc đầu Chủ Công xuôi nam thi hành chính sách chia ruộng, ngươi là người chấp hành nghiêm túc nhất. Có người nói ngươi vuốt mông ngựa, nhưng Chủ Công từng nói qua, ngươi có tầm mắt xa hơn người bình thường. Ngay không lâu trước Chủ Công còn so sánh ngươi với Độc Cô Văn Tú…Độc Cô Văn Tú có thể đoán trước tương lai ba năm, nhiều nhất năm năm. Mà ngươi, có thể đoán được tương lai ít nhát mười năm.

Ngô Nhất Đạo và Ngụy Tây Đình sóng vai mà đi, vừa đi vừa nói:

- Chủ Công biết ngươi không phải là kẻ xu nịnh, mà thực sự nhìn ra chỗ tốt của chính sách chia ruộng. Cho nên ngươi mới dốc sức chấp hành như vậy. Nhưng vì sao lúc trước Chủ Công không lập tức trọng dụng ngươi, mà thẳng khi dẹp xong Nam Yến mới phong chức cho ngươi, rồi ở đó những ba năm?

Ông ta hỏi.

Ngụy Tây Đình cười khổ:

- Có đôi khi bản thân tỵ chức cũng cảm thấy buồn rầu…tính cách của tỵ chức quá nóng vội.

- Đúng vậy, ngươi quá nóng vội.

Ngô Nhất Đạo vỗ vai của Y:

- Tin ta, nếu ngươi có thể trầm ổn hơn một chút, thì về sau sẽ rất có lợi cho ngươi.