Mặc dù hắn không nhìn thấy Plens và Kha Khắc Bác chết như thế nào, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được. Với lửa giận của dân chúng Đông Cương, sẽ thiêu rụi bọn họ, tuyệt sẽ không vì bọn họ là người già mà thương hại. Thật giống như Plens và Kha Khắc Bác không vì mình là người già mà thương hại người khác.
Kỳ thực thế giới này luôn xảy ra những chuyện như vậy.
Bởi vì lớn tuổi, liền được tha thứ dễ dàng. Mọi người sẽ luôn nói, thôi, ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, tha cho ông ấy đi. Hoặc là vì còn nhỏ tuổi, mọi người sẽ nói, thôi, nó còn nhỏ, ta cho nó đi. Những người lương thiện đó, một khi khiến bọn họ trở nên thô bạo và giết người, thì có thể biết được bọn họ mang theo thù hận lớn cỡ nào.
Phương Giải không muốn nghĩ nhiều những chuyện như vậy.
Liên quan tới nhân tính, đều khiến hắn không thể tin nổi.
Sau khi trở về từ đại doanh Ngụy An, Phương Giải gặp Sở Cư Chính. Vị Hoàng Đế nghèo túng này có chút lo lắng, dù sao trong tay y đang có một đội quân. Từ sau khi Đông Sở diệt vong, cuộc sống của y u ám không có ánh sáng. Mộc Quảng Lăng sẽ không thực sự giúp y cái gì cả.
Ở trong Mộc phủ, y như một tù nhân.
Tuy nhiên, ít nhất y còn sống.
- Vương gia.
Sở Cư Chính hơi khom người, cố gắng duy trì sự tôn nghiêm của một vị Hoàng Đế. Đương nhiên, cũng chỉ có y và đám thuộc hạ nghèo túng của y mới giữ gìn một tia tôn nghiêm này. Lúc quốc gia bị tiêu diệt, còn phải cố gắng bảo vệ vinh dự từng là đế vương, đây là một chuyện thật đáng buồn.
Sở Cư Chính mỉm cười, làm cho mình biểu hiện ôn hòa. Nhưng trong lòng y đang tức giận, bởi vì Phương Giải đã giao hơn mười vạn tù binh kia cho y.
- Đám tù binh kia không biết nên xử lý như thế nào?
Y hỏi.
Phương Giải cười đáp:
- Ta tưởng bệ hạ biết, hóa ra bệ hạ không biết.
Những lời này nghe qua có vẻ như không có hàm nghĩa gì, nhưng khuôn mặt Sở Cư Chính lại đỏ lên. Dựa theo đạo lý, y căn bản không cần thiết phải hỏi. Bởi vì y biết, hiện tại tất cả mọi người trong quân đội của y đều mãnh liệt yêu cầu xử tử đám tù binh. Nhưng Sở Cư Chính không dám, y sợ người nước ngoài sẽ trả thù mình.
Theo y, Phương Giải cũng đang lo lắng điểm này cho nên mới giao toàn bộ tù binh cho y xử lý.
Nhưng y sai rồi.
- Nếu bệ hạ nhân từ, có thể nuôi bọn họ, cũng có thể thả bọn họ.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Chẳng qua ta cho rằng bọn chúng là kẻ địch lớn nhất của người Sở. Tuy Đông Cương bị người nước ngoài xâm hại, nhưng Đông Cương vẫn còn. Mà quốc gia của bệ hạ…
Phương Giải dừng lại, không nói tiếp, mà nói cái khác:
- Tuy nhiên, trước mắt quân đội của bệ hạ không có lương thảo tiếp tế, lương thảo của quân đội bọn ta cũng không đầy đủ, cho nên tạm thời không thể cung cấp cho bệ hạ cái gì. Nếu bệ hạ cảm thấy có thể nuôi được đám tù binh kia, thì bệ hạ phải tự nghĩ biện pháp.
Sắc mặt của Sở Cư Chính rất khó coi, nhưng hiện tại y không phải là Hoàng Đế, sắc mặt dù khó coi hơn nữa cũng chẳng khiến Phương Giải phải lo lắng. Kỳ thực cho dù y vẫn còn là Hoàng Đế nước Sở, thì Phương Giải cũng chẳng thèm để ý.
- Chẳng qua trẫm cảm thấy giết nhiều người như vậy thật vi phạm đạo trời.
- Ồ!
Phương Giải ồ một tiếng:
- Tùy bệ hạ.
Sở Cư Chính thầm mắng một tiếng, nam tử trẻ tuổi trước mặt này thật khó đối phó.
- Trẫm nghĩ, không bằng như vây đi. Dù sao không cần mạng sống của đám tù binh kia, có thể khiến bọn chúng giao chiến với Lai Mạn. Mà Lai Mạn lại không cần đám tù binh này nữa, nên bọn chúng sẽ không dám chạy trở về. Vương gia thấy thế nào?
- Ta cho bệ hạ đám tù binh đó rồi.
Phương Giải khoát tay nói:
- Bệ hạ xử lý như thế nào là việc của bệ hạ, bệ hạ cũng không cần thảo luận với ta. Nói dễ nghe thì bệ hạ và quân đội của bệ hạ đang ở tạm Đông Cương. Nói khó nghe thì bệ hạ đang lưu vong. Nếu ngay cả nước mất nhà tan mà cũng có thể tha thứ được, vậy thì ta còn biết nói gì?
Phương Giải đứng dậy, giãn người một cái:
- Bệ hạ có tấm lòng nhân hậu như vậy, khiến ta biết được lý do vì sao nước Sở lại diệt quốc.
- Ngươi!
Sở Cư Chính biến sắc, chỉ tay vào Phương Giải nhưng không dám nói gì.
Phương Giải thản nhiên nhìn y:
- Bệ hạ muốn phục quốc không? Nếu muốn phục quốc thì phải nhờ tới ta. Nếu bệ hạ cảm thấy phải rời đi, thì tùy bệ hạ. Nếu cảm thấy không thể rời đi, thì phải đưa ra chút thành ý. Trên lục lâm, người mới tiến vào phải lập công lao gì đó thì mới được công nhận. Bệ hạ có biết những người lục lâm đó làm gì không?
Trong đầu Sở Cư Chính vang lên một tiếng, giờ mới hiểu ý của Phương Giải.
Phương Giải chính là không tin bọn họ.
Kế tiếp quân Sở phải kề vai chiến đấu với Hắc Kỳ Quân thì mới trở lại được Đông Sở, nhưng Phương Giải không tin tưởng bọn họ. Cho nên Phương Giải cần bọn họ tỏ thái độ. Mà hơn mười vạn tù binh này chính là thái độ đó. Chỉ cần người Sở chém giết đám tù binh kia, bọn họ mới thực sự không có đường lui. Trước kia Lai Mạn có thể chiêu hàng bọn họ, nhưng một khi giết đám tù binh kia, Lai Mạn quả quyết sẽ không chiêu hàng.
Có lẽ Phương Giải không trông cậy vào bọn họ mang tới tác dụng gì trên chiến trường, nhưng Phương Giải không hy vọng bọn họ cản trở hắn.
- Tốt…
Sở Cư Chính đứng dậy, chắp tay với Phương Giải:
- Trẫm sẽ tỏ rõ thái độ của mình.
…
…
Quân tình khẩn cấp được đưa tới vào lúc gần tối.
Phương Giải mở ra đọc, thư là từ Phượng Hoàng Đài đưa tới, do chính tay Nạp Lan Định Đông viết. Trong thư nói rằng đại quân của Lai Mạn chỉ còn cách Phượng Hoàng Đài chưa tới 150 dặm. Thám báo điều tra được tin tức, Lai Mạn mang tới ít nhất 60 vạn quân đội. Mà đội quân này là đội quân tinh nhuệ nhất của đế quốc Agoda, là quân đội trực hệ của Lai Mạn.
Lúc trước Lai Mạn kích thích quý tộc trong nước tham chiến, cho phép quý tộc đạt được lợi ích lớn nhất. Cho nên chỉ trong vòng mười mấy năm, binh lực của đế quốc Agoda đã tăng lên gấp mấy lần. Chẳng hạn như Hắc Khiên Ngưu Hoa quân của Plens, phải biết rằng lúc đầu gia tộc của Plens chỉ là gia tộc hạng hai trong một quốc gia hạng ba. Tới bây giờ có được hai công quốc cùng mấy chục vại đại quân, sự phát triển này thật khủng bố.
- Tập hợp kỵ binh, hai ngày sau xuất phát.
Phương Giải đưa quân tình cho Tán Kim Hầu, sau đó phân phó:
- Tất cả kỵ binh phải chuẩn bị xong trong vòng hai ngày. Trong vòng mười ngày phải tới được Phượng Hoàng Đài.
Hiện tại tổng số lượng kỵ binh trong Hắc Kỳ Quân là 10 vạn. Vào thời đại này, để nuôi được số lượng kỵ binh lớn như vậy thì cần một con số khổng lồ. Phương Giải may mắn có một quái vật lớn như Hàng Thông Thiên Hạ chống lưng, bằng không đổi thành người khác, chỉ sợ hai vạn kỵ binh cũng không nuôi nổi.
Cho dù là lúc Đại Tùy cường thịnh, dùng toàn bộ lực lượng của Đại Tùy thì cũng chỉ nuôi dưỡng được tối đa 10 vạn kỵ binh. Dù sao lúc đó Hàng Thông Thiên Hạ quả quyết sẽ không dốc toàn lực cung cấp cho quân đội. Dựa vào quốc khố căn bản là không đủ.
Phải biết rằng trước khi Lý Viễn Sơn làm phản, từng nuôi dưỡng được một đội kỵ binh hạng nặng.
Với sự thống trị của Lý Viễn Sơn ở Tây Bắc, y gần như vơ vét toàn bộ dân chúng, cũng chỉ có thể nuôi được hơn ba nghìn kỵ binh hạng nặng.
Nuôi dưỡng ba nghìn trọng kỵ binh, có thể khiến một đạo giang sơn giàu có phải chật vật.
Huống chi là một nơi cằn cỗi như Tây Bắc.
- Tuân lệnh!
Các tướng lĩnh lên tiếng.
- Ta sẽ dẫn theo kỵ binh xuất phát, còn lại thì giao cho Tán Kim Hầu chỉ huy.
Phương Giải nhìn về phía Ngô Nhất Đạo, Ngô Nhất Đạo vội vàng cúi người nói:
- Thần lĩnh mệnh.
- Chúng ta ở bên ngoài chống giặc ngoại xâm, nhưng không thể không để ý tới chuyện trong nhà.
Phương Giải bỗng nhiên nói ra một câu không liên quan gì tới chiến sự. Lời này khiến cho các tướng lĩnh trong lều trở nên khẩn trương. Mọi người đều biết Phương Giải đột nhiên nhắc tới chuyện ở nhà như vậy, nhất định là có an bài quan trọng gì đó. Mà an bài đột ngột này, tất nhiên là vì ở nhà có chuyện gì đó khiến cho Phương Giải chú ý.
- Ta đã phái người tới Vân Nam Đạo, điều Ngụy Tây Đình trở về kinh.
Phương Giải nói:
- Trong triều đình có quá nhiều chuyện vụn vặt phức tạp, một mình Độc Cô là không giải quyết hết được. Ngụy Tây Đình làm việc vô cùng tốt ở Vân Nam Đạo, có thể trọng dụng. Mặt khác, ta đã bảo y dẫn theo năm vạn mộ binh ở Vân Nam Đạo, hiện tại đoán chừng đã xuất phát. Binh mã của Thôi Trung Chấn phụ trách trấn thủ Trường An, tuy binh lực không ít nhưng dù sao vẫn có chút đơn bạc. Năm vạn quân của Ngụy Tây Đình sẽ đóng ở Kinh Kỳ Đạo.
Lời này vừa nói ra, các tướng trong lều đều chấn động.
Hiển nhiên triều đình đã xảy ra chuyện gì đó.
- Chỉ là bổ sung thêm quân đội mà thôi.
Phương Giải thấy mọi người biến sắc, thản nhiên giải thích một câu, sau đó tiếp tục nói:
- Mặt khác, có tin tức tốt nói cho mọi người…Ở Phan Cố Tây Bắc, Tống Tự Hối đại phá binh mã Mông Nguyên, giết địch mười vạn. Hiện tại người Mông Nguyên đã nguyên khí đại thương, chỉ sợ trong vòng hai mươi năm khó mà khôi phục lại được. Ta đã hạ lệnh thăng Tống Tự Hối lên làm Tiết Độ Sứ Tây Bắc, giao toàn bộ quyền chỉ huy chiến sự Mông Nguyên cho hắn.
Nghe thấy Mông Nguyên đại bại, các tướng lĩnh đều thở phào.
- Còn có một việc.
Phương Giải nói:
- Sau khi giết Dương Thuận Hội, ta sẽ không để đội quân kia trở về cùng. Thứ nhất là vì không đủ lương thảo. Thứ hai là lo lắng đám người đó khó quản chế. Tuy nhiên mấy ngày nay, đội quân kia trước sau ba lần phái người tới, thỉnh cầu gia nhập Hắc Kỳ Quân…Đó là vì bọn họ thực sự không thể lăn lộn ở bên ngoài được nữa rồi. Không có lương thực tiếp tế, cho dù bọn họ có mười vạn người thì cũng không làm gì được. Cho nên…trong số các ngươi, có ai nguyện ý tiếp nhận đội ngũ kia?
Phương Giải hỏi.
Tướng lĩnh phía dưới trầm mặc.
Buông tha cho quân đội mà mình đã quen chỉ huy nhiều năm, để đón một đội quân xa lạ chưa hẳn trung thành, không ai muốn vậy. Dù sao trên chiến trường, có một đội quân sử dụng thuận lợi như cánh tay của mình vẫn tốt hơn.
- Thần…nguyện ý.
Một lát sau, Trần Định Nam đứng ra chắp tay nói.
- Thần cũng nguyện ý.
Đỗ Định Bắc đứng ra chắp tay.
- Định Nam, ngươi còn có chuyện khác phải làm, vậy nên giao cho Định Bắc đi.
Phương Giải nhìn thoáng qua Đỗ Định Bắc, Đỗ Định Bắc vội vàng quỳ xuống nói:
- Thần quyết sẽ không phụ sự phó thác của Chủ Công.
- Đứng dậy đi.
Phương Giải nói:
- Tí nữa ngươi dẫn theo một đội mang lương thực đồ quân nhu. Ta sẽ bảo Tán Kim Hầu trợ giúp ngươi. Tới đó cũng không cần vội vã bảo bọn họ chiến đấu. Về phần khi nào dùng tới bọn họ, ta sẽ phái người nói cho ngươi biết.
Lúc này mọi người mới hiểu, Phương Giải căn bản không phải bảo bọn họ tới lĩnh đội binh mã kia. Nhất định Phương Giải đã nghĩ tới Đỗ Định Bắc, nhưng hắn lo lắng các tướng lĩnh khác không phục, cho nên mới hỏi như vậy. Phương Giải rất rõ ràng, bảo một người rời khỏi đội ngũ quen thuộc của mình, không phải là chuyện tốt với chiến sự. Mà kinh nghiệm lý lịch của Đỗ Định Bắc còn khá ít, nếu tùy tiện giao cho trọng trách lớn, thì sẽ khiến các tướng lĩnh khác bất mãn.
- Thần tuân mệnh.
Đỗ Định Bắc cúi đầu nói.
Kỳ thực lúc đầu Đỗ Định Bắc cũng không kịp phản ứng, bởi vì Phương Giải chưa tìm tới y nói chuyện. Hiện tại cảm xúc của y khá dạt dào. Cuối cùng đã được chỉ huy một quân rồi, hơn nữa còn là một đội quân có 10 vạn chiến binh Đại Tùy. Đối với một người trẻ tuổi như y mà nói, chẳng khác nào một bước lên mây.
Y nhìn Phương Giải, biết mình nên làm thế nào thì mới đền đáp được công ơn của Chủ Công.