- Thật ngon
Phương Giải để đũa xuống, dùng khăn tay trắng tinh đi lau vết dầu bên khóe miệng.
- Thức ăn bên này so với Trung Nguyên mà nói thì thiếu một phần thuần hậu nhưng nhiều hơn một phần lịch sự tao nhã. Thức ăn nơi Trung Nguyên, nhất là tại phương bắc đều có hương vị rất nặng. Thức ăn nơi biên cương phía đông này đa số đều nhẹ, ăn liên tiếp mấy ngày cũng sẽ không cảm thấy phiền chán.
Mộc Thanh Lâm vội vàng nói:
- Thành đông còn có một quán ăn đã hơn trăm năm, hương vị còn tuyệt hơn.
Phương Giải gật gật đầu:
- Một khi đã như vậy thì ngày mai phải đi ăn thử xem.
Mộc Thanh Lâm cười vâng lời, cùng Phương Giải rời khỏi quán rượu.
Phương Giải không có ở tại nơi Mộc Thanh Lâm sắp xếp mà là ở tại trạm nghỉ chân. Toàn bộ trạm nghỉ chân đều bị Hắc Kỳ Quân chiếm cứ, những binh lính khôi ngô to lớn đằng đằng sát khí canh giữ ở đây làm cho người ta không dám tới gần. Có lẽ có người hoài nghi, trên cơ thể con người không thể có cái thứ gọi là sát khí được, đó là một thứ huyền diệu rất khó giải thích, không thể tin. Nguyên nhân bởi vì từ trước đến nay, dân chúng bình thường đều không có cơ hội tiếp xúc với những người chân chính mang theo sát khí đó.
- Hôm nay lại đi ra ngoài ăn?
Hạng Thanh Ngưu thấy Phương Giải trở về liền nhịn không được mà bĩu môi:
- Lão già tên Mộc Lâm Thanh kia quả thật là một kẻ dẫn đường tốt, cũng là một nô tài tốt. Thời gian này ngươi chắc cũng đã ăn qua gần hết các quán rượu trong Mộc Phủ thành này đi? Tốt xấu ngươi cũng là đại nhân vật số một số hai của thiên hạ này rồi, có thể rụt rè một chút hay không?
- Số một không có số hai.
Phương Giải khoát tay áo sửa lại.
- Nguyên lai người bộ dạng suất cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm!
Hạng Thanh Ngưu không kìm nổi đứng lên giận dữ hỏi:
- Đã nhiều ngày tất cả mọi người chỉ thấy ngươi đi ăn uống ở trong thành, chẳng lẽ ngươi cứ định chờ đợi như vậy hay sao? Mộc Quảng Lăng đáp ứng cho ngươi lương thảo ngươi liền tin? Nếu gã nhất thời không chịu cho, ngươi liền cứ vậy mà chờ? Đừng quên nơi biên cương phía đông này có đại quân gần một trăm vạn của ngươi, ngươi bỏ mặc các tướng sĩ lại, bản thân thì đi hưởng thụ thế này, ngươi có thể chịu được quả thật là giỏi
- Ta đối với nửa câu đầu ngươi nói cảm thấy thật vui mừng.
Phương Giải ngồi xuống ghế, rụt người về sau để bản thân có thể ngồi càng thỏa mái hơn:
- Đúng vậy, ta chính là đang đợi Mộc Quảng Lăng cho ta lương thực. Hơn nữa không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh ta liền có thể lấy được một đám lương thực, ngươi tin hay không?
- Cho dù có lấy được lương thực thì thế nào đâu?
Hạng Thanh Ngưu hỏi:
- Ngươi chậm trễ tại nơi đây vài ngày, ai biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì cơ chứ? Nếu chẳng may việc Mộc Quảng Lăng ngã bệnh nhiều ngày đều là giả dối để không thấy ngươi, còn bản thân gã kỳ thật đã sớm chạy mất, ngươi có thể biết sao?
- Ta còn biết chính xác nữa kìa.
Phương Giải cười cười:
- Hơn nữa hôm nay ngươi quả thật thông minh hơn trước nhiều đấy.
Phương Giải tự rót cho mình một chén trà lạnh:
- Mộc Quảng Lăng cũng đã sớm rời khỏi tòa thành này rồi. Nhiều ngày nay Mộc Lâm Thanh luôn muốn ổn định ta, không cho ta rời khỏi nơi này. Những chuyện đó ngươi đều đoán không lầm.
Hạng Thanh Ngưu hơi sửng sốt:
- Vậy ngươi còn nhàn nhã như thế?
- Mộc Quảng Lăng bị ta hù cho bỏ chạy khỏi nhà, ta cũng trở thành đại gia trong nhà của gã, ta tại sao lại không nhàn nhã được cơ chứ? Ta còn muốn nhàn nhã mấy ngày nữa, đợi đến lúc Mộc Thanh Lâm cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đem lương thực giao cho ta, chẳng sợ số lượng không đủ, nhưng đó cũng là lương thực thật. Đại quân mới tới, có thể kiếm một chút liền kiếm một chút, ta không kén ăn.
- Nếu chẳng may Mộc Quảng Lăng ra khỏi thành là vì muốn an bài đối phó ngươi thì sao?
Hạng Thanh Ngưu vội vàng hỏi.
- Không có nếu chẳng may, nhất định là thế.
Phương Giải nói:
- Nhưng ngươi cẩn thận ngẫm lại, bây giờ Mộc Quảng Lăng có thể dùng biện pháp gì để đối phó ta đây? Lấy thực lực bây giờ của Mộc phủ, lúc ta còn chưa đến gã còn không dám chủ động vạch mặt Nạp Lan Định Đông, hơn nữa còn muốn giả vờ giả vịt duy trì sự khách khí tại bên ngoài thì khi ta đến đây, gã chẳng lẽ lại dám dốc hết thực lực của Mộc phủ, quyết chiến với ta hay sao?
- Gã…
Hạng Thanh Ngưu trầm tư một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng nói:
- Mượn đao giết người?
- Ừ.
Phương Giải gật gật đầu:
- Biện pháp này cũ thật nhưng dùng lần nào cũng đúng. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì Mộc Quảng Lăng sẽ đem vị trí của ta tiết lộ cho người nước ngoài biết. Hắc kỳ quân của ta chính là lực lượng mạnh mẽ nhất đối kháng với lũ quân nước ngoài kia, nếu bọn chúng đã biết ta ở vị trí nào thì làm sao có thể không đến?
- Chẳng lẽ ngươi cứ chờ như vậy sao?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Đợi đi.
Phương Giải nói:
- Nếu Mộc Quảng Lăng đã dám lấy nhà của mình đánh cuộc thì ta tại sao lại không thể làm mồi như một lần? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Mộc Quảng Lăng khẳng định đoán được nơi đầu tiên ta muốn đi chính là Mã Lan sơn. Ta muốn tới Phượng Hoàng đài phải đi qua nơi đó, nơi đó lại là vị trí trọng yếu nhất của biên cương phía đông, Mộc Quảng Lăng luyến tiếc, người nước ngoài càng muốn hơn, cho nên Mộc Quảng Lăng sẽ dựng một cái bẫy tại đó, tốt nhất là để Hắc kỳ quân của ta và quân của lũ nước ngoài lưỡng bại câu thương, gã mới đắc ý thỏa mãn
Hạng Thanh Ngưu day day cái trán, y phát hiện bản thân mình quả thật chẳng am hiểu mấy về phương diện này:
- Ngươi định làm như thế nào ngươi cứ nói thẳng ra đi, ngươi cũng biết đầu ta cũng không có nhiều cong cong nhiễu nhiễu như thế. Nếu thật hành động theo sắp xếp của Mộc Quảng Lăng chẳng phải sẽ rất bất lợ hay sao?
- Bất lợi chỗ nào?
Phương Giải cười cười nói:
- Biện pháp của Mộc Quảng Lăng đơn giản chính là dẫn ta quyết chiến với lũ quân nước ngoài kia, ngay cả chiến trường gã cũng đã chọn xong giúp ta, ta còn phải thực cảm ơn hắn kìa. Vì cái bẫy đó, gã còn phải chi ra một ít lương thảo coi như là rất có lương tâm. Cho nên ta tính toán cứ làm theo tính toán của gã vậy. Bởi vì… ta vốn muốn tốc chiến tốc thắng mà.
- Ngươi quả thật là có thể hù chết người ta mà.
Hạng Thanh Ngưu thở dài, hỏi:
- Ngươi đã chuẩn bị xong?
Phương Giải nói:
- Mộc Quảng Lăng hi vọng người nước ngoài xử lý ta, cũng hi vọng ta có thể tiêu diệt càng nhiều quân nước ngoài. Cứ thế thì gã cũng có thể chưởng quản toàn bộ biên cương phía đông này một lần nữa. Ta chẳng những phải làm theo mưu tính của gã mà còn phải tận lực giúp gã diễn cho tốt cái tuồng kịch này. Tuy nhiên... Một trận đó đánh như thế nào cũng không do gã quyết định, cũng không phải do lũ người nước ngoài kia quyết định rồi.
...
...
Mạc Khắc Tư rất hài lòng với địa vị bây giờ của mình.
Tướng lĩnh trẻ tuổi dưới quyền của Lai Mạn có địa vị rất cao cho nên tướng lĩnh trẻ tuổi càng được sủng ái lại càng là tâm cao khí ngạo, bắt đầu trở nên không thèm tôn kính những người lớn tuổi hơn. Mạc Khắc Tư kiên trì cho rằng đây là một chuyện thật ngu ngốc, cho nên y tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân mình cũng trở nên như vậy.
Y biết Lai Mạn đại đế bắt đầu thích dùng những người trẻ tuổi giống như y, bởi vì Lai Mạn đại đế biết hạng người gì có thể phát huy ra đực chiến lực trước nay chưa từng có tại trên chiến trường. Những người lớn tuổi thường luôn nhìn trước ngó sau, mà bằng quân lực hiện tại của đế quốc Agoda thì chẳng cần cẩn thận như thế dù cho có phải phát động chiến tranh tại bất kì nơi nào.
Lai Mạn thích kiểu chinh phục tựa như nghiền áp
Nhưng!
Lai Mạn đại đế cũng rất coi trọng người già.
Ví dụ như Plens bị rất nhiều tướng lĩnh trẻ tuổi nói bậy vô số tại trước mặt Lai Mạn đại đế kia, đến hiện tại gã vẫn cứ là quan chỉ huy cao nhất tại chiến trường khu biên giới phía đông. Chẳng sợ Lai Mạn đại đế đã ngự giá thân chinh, nhưng ngài ấy vẫn chưa hề tước đoạt quân quyền của Plens. Ví dụ như Kha Khắc Bác luôn bày mưu tính kế nhiều nhất tại bên cạnh Lai Mạn đại đế kia, tuy rằng lúc thức dậy hắn ho như muốn nổ tung cả phổi thì Mạc Khắc Tư cũng biết rằng đối phương chắc chắn còn sẽ sống lâu hơn đại đa số mọi người vài năm.
Bởi vì hai lão già đó đều hiểu tâm tư của Lai Mạn đại đế hơn bọn người trẻ tuổi như họ nhiều.
Cho nên, Mạc Khắc Tư rất thích tiếp cận Kha Khắc Bác. Y biết Kha Khắc Bác thích đồ cổ, đồ chơi quý giá của người Hán, cho nên y sai người dùng mọi cách đi cướp đoạt chúng về. Mặc kệ thứ cướp đoạt tới có phải trân phẩm hay không thì chỉ cần số lượng quá nhiều liền có thể làm cho lão hồ ly Kha Khắc Bác kia động tâm. Điều y cần chính là vào lúc ngẫu nhiên nào đó, Kha Khắc Bác sẽ nhắc tới mình trước mặt Lai Mạn đại đế mà thôi.
Hiển nhiên, y thành công.
Đã có liên tục hai tướng lĩnh trẻ tuổi tiềm năng nhất của đế quốc Agoda ngã xuống tại trên vùng đất này rồi, Mạc Khắc Tư cũng không muốn trở thành người thứ ba. Một tên là kẻ ngu tâm cao khí ngạo tự cho rằng bản thân có thể dễ dàng bắt được Phượng Hoàng đài. Tên còn lại cũng ngu ngốc, tự đại không kém, cứ nghĩ bản thân có thể thống trị đường thủy tại biên cương phía đông.
Cái chết của bọn chúng, Mạc Khắc Tư không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tại sau khi được bổ nhiệm, chuyện đầu tiên Mạc Khắc Tư nghĩ tới chính là mang theo hậu lễ tới bái phỏng Kha Khắc Bác, biểu thị sự cảm tạ chân thành nhất về việc đối phương đã đề bạt mình. Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mang theo quân đội rời khỏi, y cũng không muốn cho Lai Mạn đại đế có cơ hội đổi ý. Tuy rằng quân đội dưới trướng của y không làm cho y quá hài lòng nhưng tại mặt số lượng cũng vẫn thật kinh người.
Mạc Khắc Tư suất lĩnh lần này ngoài hai trăm ngàn sĩ binh tinh nhuệ của đế quốc Agoda ra còn có gần ba trăm ngàn hàng binh của Sở quốc. Tác dụng của đám hàng binh ấy đương nhiên là vật hi sinh, nhưng tác dụng của những vật hi sinh ấy tại trên chiến trường thường thường đều rất trọng yếu.
Tại sau khi tới được biên cương phía đông, chuyện đầu tiên Mạc Khắc Tư nghĩ đến không phải là khai chiến với bất luận cánh quân nào của người Hán mà là lặng yên rời khỏi đại quân của mình, mang theo lễ vật thật lớn vụng trộm tới chỗ Plens. Y cảm thấy bản thân y rất cần biểu hiện ra sự thiện ý và tôn kính của bản thân đối với lão già này. Y biết rõ những lão nhân đó đều thích bị người tôn kính.
Y không phải đến để tranh đoạt quân quyền với Plens, Mạc Khắc Tư biết chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể nghĩ như vậy, mà sự thật chứng minh, những tên ngốc đó đều chết rất nhanh. Biên cương phía đông là một chiến trường thật lớn, quân công thắng lợi toàn bộ quả thật làm cho người ta thèm nhỏ dãi nhưng cũng không một ai có khả năng chiếm hết được tất cả quân công ấy. Cùng với như thế, còn không bằng khách khách khí chia sẻ với người khác.
- Ngài còn quen thuộc hương vị này không?
Mạc Khắc Tư hơi cúi người về phía trước lễ phép hỏi.
Plens đem rượu vang thuần đậm trong chén nhấp vào trong miệng, trên mặt gã đều là hưởng thụ, nói:
- Đây là rượu ngon được sản xuất từ quê nhà của ta, cho dù ta có đi khắp thế giới, uống tất cả rượu ngon thì cũng không thể nào quên được hương vị này. Mạc Khắc Tư, cậu thật là có tâm. Ngẫm lại thì ta đã rời xa quê mình thật nhiều năm, cũng có ít nhất năm năm ta chưa từng được uống rượu của quê nhà mình rồi.
- Còn có thư nhà của ngài nữa.
Đến lúc này Mạc Khắc Tư mới đem lễ vật quan trong nhất ra, dùng hai tay đưa cho Plens:
- Trước khi đến đây, tôi đã cố ý phái người chạy về đế quốc, gặp mặt người nhà của ngài. Biết được tôi muốn tới gặp ngài, bọn họ đều rất kích động, cho nên mỗi người đều viết lại một câu trong lá thư này.
Sắc mặt của Plens đổi đổi, hai tay gã có chút run run mà nhận lấy lá thư. Sau khi đọc kĩ hai lần, gã mới đem nó áp lên trên lồng ngực của mình, gã nói:
- Cháu của ta cũng đã tiến vào trường của đế quốc học tập rồi, có thể biết được đã bao nhiêu năm ta không gặp được nó. Trong trí nhớ của ta, nó vẫn là đứa bé hay chạy bắt bướm tại trong hoa viên mà thôi.
- Đúng vậy a, thời gian trôi qua thật mau.
Mạc Khắc Tư cảm khái nói:
- Tôi nhớ được lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài, ngài mặc lễ phục của Thống soái hải quân xuất hiện tại tiệc tối của bệ hạ. Lúc ấy ngài mới thống lĩnh hải quân của đế quốc đánh bại lũ người Đông Bộ ngạo mạn vô cùng kia, khiến bọn chúng biết rằng cái gì gọi là không thể chiến thắng. Bắt đầu từ lúc ấy, ngài liền là thần tượng của tôi
- Ha ha ha ha
Plens cười thật đắc ý nói:
- Cũng không phải người trẻ tuổi nào cũng đều nhớ rõ chuyện cũ ấy.
- Tôi sẽ không quên, bởi vì ngài là thần tượng của tôi, cho nên ngài cũng là động lực để cho tôi cố gắng.
Mạc Khắc Tư cảm thấy cơ hội đã thành thục rồi, bèn cười nói:
- Lần này tôi đến chính là muốn cầu ngài chỉ điểm cho. Tôi cũng không muốn khiến bệ hạ thất vọng, dù sao gia tộc của tôi tại đế quốc cũng không phải danh môn vọng tộc quan trọng gì, có thể có được cơ hội lãnh binh lần này, đối với tôi mà nói cũng thật quá khó khăn.
- Ngươi khẳng định cũng tới thăm lão bất tử Kha Khắc Bác kia rồi đi.
Plens cười cười nói.
Mạc Khắc Tư thẹn thùng cười cười, diễn xuất vừa vặn:
- Người trẻ tuổi, luôn hi vọng được càng nhiều tiền bối chỉ điểm.
Được rồi
Plens đặt chén rượu xuống, cầm một phần tình báo trên bàn đưa cho Mạc Khắc Tư:
- Đây là tin tức ta vừa mới nhận được. Thủ lĩnh nguyên bản của Hắc kỳ quân không bao lâu sau sẽ áp tải một đám lương thảo đi Mã Lan sơn. Ngươi cũng biết, nếu kẻ này chết đi, bệ hạ sẽ thật cao hứng!
Ánh mắt của Mạc Khắc Tư trở nên sáng ngời, y đứng lên cúi người lạy, nói:
- Cảm ơn ngài, ngài thật giống như là phụ thân của tôi vậy.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Mạc Khắc Tư lập tức liền cáo từ.
Nhìn bóng lưng của người trẻ tuổi đó rời đi, Plens nhịn không được cười nói:
- Luôn cần người khác ở phía trước dò đường, ta mới biết được nơi đó có cạm bẫy hay không… Người trẻ tuổi, ngươi cần không chỉ là sự tôn kính giả vờ mà còn cần cả trí tuệ trời cho để phân rõ thật giả... Hiển nhiên, ngươi còn kém một ít đâu.