Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1421: Xem tim hắn có màu gì




Nhai Sơn.

Cũng không biết này cái tên có như thế nào, cũng không biết cái tên này được đặt bao nhiêu năm rồi. Phương Giải ban đầu lúc ở thành Phan Cố đã mấy lần đến Nhai Sơn. Lần thứ nhất là cùng với Mộc Tiểu Yêu ở trong này khoảng gần một tháng. Khi đó, Đại Khuyển đi thành Phan Cố dò la tin tức. Bởi vì Phan Cố hết sức đặc thù, sẽ có chút qua lại với dân du mục Mông Nguyên. Nếu chẳng may có người Phật tông trà trộn vào thì rất nguy hiểm.

Tuy nhiên Đại Khuyển cho rằng, nơi này tuy là xem ra rất nguy hiểm, nhưng kỳ thật lại rất dễ bị người ta bỏ qua. Phương Giải cảm thấy dù sao nơi nào cũng có thể trốn, ở đâu cũng vậy.

Nhưng là vì ổn thỏa, Đại Khuyển vẫn là hiện đang ở trong thành Phan Cố dò la có tới gần một tháng, sau khi xác định trong thành không thể nào có người của Phật tông mới tiến vào.

Lần thứ hai đến Nhai Sơn, là lúc Phương Giải làm đội phó đội thám báo, dẫn theo mười mấy huynh đệ tới Nhai Sơn săn bắn. Lang Nhũ Sơn cách thành Phan Cố rất gần, thêm vào đó có khả năng gặp thám báo của Mông Nguyên. Cho nên chọn Nhai Sơn cách ngoài hai ba trăm dặm là an toàn nhất, sẽ không bị người trong đội chấp pháp biết, còn phải hối lộ mất công mất sức

Lính thám báo ở biên giới, tuy là nguy hiểm nhưng thời gian thanh nhàn cũng không ít.

Lính biên giới thành Phan Cố tổng cộng có ba mươi mấy người, phân làm hai nhóm thay phiên trực. Đương nhiên là không phù hợp với quy định của triều đình. Nhưng ở nơi hẻo lánh này cũng chẳng có ai quản thúc nghiêm đến như vậy. Lý Hiếu Tông ban đầu đối xử với biên quân cũng không tệ. Chuyện vi phạm kỷ luật cũng là lờ đi cho qua.

Vốn cũng không có chuyện lớn gì, cho nên thám báo phân thành hai nhóm. Mỗi nhóm đảm nhiệm trực một tháng, sẽ có nửa tháng thoải mái. Chỉ cần không có chuyện tiêu diệt phỉ tặc, Lý Hiếu Tông cũng lười ràng buộc bọn họ.

Lần thứ ba đến Nhai Sơn, lại là vì tiêu diệt phỉ tặc.

Địa phương Phan Cố này, tuy là nếp sống người dân thuần phác nhưng phía sau còn cần phải thêm hai chữ dũng mãnh. Tây Bắc từ trước đến nay không thiếu giặc cỏ. Người phạm tội trong thành chạy ra ngoài, lặn vào trong núi muốn bắt cũng khó bắt. Còn có mã tặc từ thảo nguyên tới, càng thêm hung tàn.

Lúc đầu Phương Giải và Khâu Tiểu Thụ Lý Cảm Đương bọn họ, từng ở Nhai Sơn phục kích một đám mã tặc, chém đầu ba mươi mấy tên.

Đó là mùa đông, máu chảy ra rất nhanh sẽ bị đông cứng. Giày ủng giẫm lên trên mặt băng, phát ra âm thanh rất đặc biệt. Cũng chính bởi vì trận chiến ấy, Lý Cảm Đương được đề bạt lên Giáo Úy, Phương Giải được đề bạt lên đội phó đội thám báo. Tuy là trong trận chiến đó, Phương Giải chỉ là trốn trong ổ tuyết nhằm mã tặc mà bắn trộm, cũng không dám giết người.

Trận chiến hôm nay ở Nhai Sơn, dù không có thân ảnh của Phương Giải. Nhưng chuyện không hề nghi ngờ, trận này ảnh hưởng cực kỳ lớn đến chiến tranh đời sau, nhất định sẽ có tên của bọn họ xuất hiện.

- Hắc Kỳ Quân?

Mông Liệt ngồi trên nền đất hỏi một câu.

Sau khi nhìn thấy tên tướng người Hán tuy không gầy gò nhưng cực kỳ yếu ớt gật đầu, Mông Liệt lại thở dài thườn thượt:

- Cũng vậy mà thôi, ta đoán trước ở Tây Bắc ngoài Hắc Kỳ Quân các ngươi ra, cũng không có ai tái liều mạng như vậy. Hắc Kỳ Quân dưới trướng Phương Giải, đều là kẻ điên.

Tống Tự Hối không phủ nhận. Tuy thời gian y gia nhập Hắc Kỳ Quân không phải là dài, so với những tướng lĩnh ở dưới quyền mà nói có lẽ đều ngắn hơn. Nhưng y giống với những tướng quân của Hắc Kỳ Quân, đều không cho rằng câu nói này của Mông Liệt có ý xúc phạm. Kẻ điên, có lúc khi hình dung ra con người, là mang một giọng điệu kính sợ.

- Ta cũng thế.

Tống Tự Hối gật gật đầu, nhìn Mông Liệt hỏi:

- Kỳ thật ngươi cũng là kẻ điên, trong thời tiết như thế này, vốn không thích hợp với xuất binh. Nhưng ngươi vẫn là mang binh mã tới.

Mông mãnh liệt trầm mặc một hồi sau hỏi:

- Ngươi vì sao mà chiến đấu?

Không đợi Tống Tự Hốitrả lời, Mông Liệt tiếp tục nói:

- Tất nhiên không chỉ vì tiền đồ của bản thân. Ngươi còn vì dân tộc của ngươi, niềm vinh dự của người quân nhân, sự tôn nghiêm của quốc gia. Cho nên, ngươi hẳn là lý giải được ta vì sao mà đến. Những điều đó rốt cuộc đều vì dân tộc của ta, dù cho trước đây không lâu đã từng đao binh đối diện nhau.

Tống Tự Hối hiểu, y đương nhiên là hiểu.

Nếu như y đổi lại vị trí của Mông Liệt mà nói, e là sự lựa chọn của y cũng hệt như vậy. Cho dù trước đó xảy ra điều gì không vui với đồng đội, giáp mặt đối với kẻ địch bên ngoài, những điều không vui này có thể tạm thời quên đi.

- Không phải là ta không nên mang binh cứu bọn họ.

Mông Liệt ngẩng đầu, mặc cho mưa táp vào mặt:

- Mà là không nên dẫn quân vào quan ải, trước khi vào quan ải nếu ta có thể khuyên ngăn Đại Hãn, sẽ không có chuyện ngày nay toàn bộ đội quân này bị tiêu diệt. Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, Đại Hãn ở phía nam có phải đã bị thất bại không? Hắn còn sống chứ?

- Cụ thể ta cũng không biết.

Tống Tự Hối lắc lắc đầu:

- Nhưng ta có thể chắc chắn nói với ngươi, Mông Ca quả thật đã thất bại rồi. Bởi vì Chủ công hạ lệnh Hắc Kỳ Quân ở Linh Môn Quan rút đi hết, ý tứ thế nào người bản thân cũng hẳn là đoán được. Về phần Đại Hãn của các ngươi rốt cuộc chết hay chưa chết. Điều này ta cũng không rõ.

- Không sao.

Mông Liệt nản chí cười cười:

- Hôm nay sau khi đánh xong một trận này, người Mông Nguyên ta sẽ không còn binh để mà chiến đấu, cứ cho là Đại Hãn còn sống cũng có thể làm gì được? Thực lực của Mông Nguyên nếu muốn khôi phục lại, không có năm mươi năm thậm chí một trăm năm nữa cũng không được. Chỉ là cho tới giờ ta vẫn không hiểu, ban đầu Đại Hãn vì sao phải đông chinh.

- Ta có thể chết sao?

Hắn chợt hỏi một câu.

Tống Tự Hối ngẫm nghĩ một chút, gật đầu:

- Nếu như ta có thể bắt sống ngươi giải về Trường An, chiến công của ta có thể là lớn hơn một chút. Nhưng vì là những lời ngươi vừa nói kia, ta đồng ý với ngươi.

- Cảm ơn.

Mông Liệt giãy dụa đứng dậy, rồi lại quỳ thụp xuống, hướng về phía tây thảo nguyên dập đầu:

- Cầu nguyện Lang thần phù hộ cho thảo nguyên từ hôm nay trở đi có một trăm năm thái bình. Có như vậy dân tộc của ta sẽ lại có thể một lần nữa khôi phục sức sống. Cầu nguyện Lang thần phù hộ Mông Nguyên không bị diệt vong. Nếu như Mông Nguyên bị tiêu diệt, thì thảo nguyên không thể có một trăm năm yên bình này.

- Nguyện vọng của ngươi, có lẽ Lang thần cũng không thể đáp ứng.

Tống Tự Hối thở dài một tiếng:

- Hôm nay sau trận bại chiến này, Mông Nguyên tổn thất to lớn, không còn quân có thể chiến đấu. Những bộ lạc trên thảo nguyên bị người Mông Nguyên áp bức hàng nghìn năm nay, lẽ nào lại không phản kháng? Từ hôm nay trở đi, thảo nguyên sẽ trở nên hỗn loạn, các bộ lạc tranh giành chém giết liên miên, giống như Trung Nguyên ta mấy năm trước, trời đất tối tăm.

Thế giới này có một lịch sử rất dài. Trong lịch sử từ trước đến nay không thiếu những danh tướng trong chiến đấu. Chẳng hạn như Lý Khiếu ngủ đông nhiều năm, chỉ cần một trận diệt Nam Trần mà nổi danh khắp thiên hạ. Chẳng hạn như La Diệu quy quy củ củ mấy chục năm, chỉ một trận chiến diệt Thương mà uy vang bốn biển.

Hôm nay, trận chiến Nhai Sơn này, tên của Tống Tự Hối nhất định sẽ được người ta truyền tụng khắp cả vùng Tây Bắc thậm chí cả trên khắp vùng thảo nguyên.

Nhưng, danh tiếng vang dội của y không chỉ là một trận chiến này.

Mà là vì giết quá nhiều người.

Một người thư sinh xem ra rất nhã nhặn, khiêm tốn, sau trận chiến ở Nhai Sơn hạ lệnh tàn sát tất cả tù binh người Mông Nguyên, sau đó dùng ngựa và xe ngựa của người Mông Nguyên đem tất cả đầu người dùng vôi để bảo tồn, một mạch đưa tới thảo nguyên. Ngay ở dải đất từng là thảo nguyên Mông Cổ này, chất lên mấy chục đống cao như núi toàn đầu người.

Từ đó về sau, người trong thảo nguyên nghe thấy tên của Tống Tự Hối, không dám nảy sinh ý đồ xâm phạm phía đông. Cho dù là người Man chiếm cứ cả một dải đồng có lớn, sau khi biết sự kiện này, lập tức phái sứ giả tới cầu kiến Tống Tự Hối, bày tỏ ý muốn thần phục Hắc Kỳ Quân. Tống Tự Hối trái lại không chịu gặp sứ giả, bảo hắn trực tiếp đi thành Trường An.

Phía Đông Cương.

Đã thế mà đã vài năm, Phương Giải lại một lần nữa giẫm lên cả vùng đất này.

- Nạp Lan tướng quân phái thuộc hạ đến nghênh đón Chủ Công.

Một viên lang tướng dưới trướng của Nạp Lan Định Đông nghênh đón Phương Giải ở Động Đình. Người này là một tướng lĩnh tuổi trung niên tên là Ngụy Khuê, xuất thân từ chiến binh Đại Tùy. Lúc trước chẳng qua chỉ là một Giáo Úy, vì là lập được nhiều chiến công đã thăng chức lên Tứ Phẩm Ưng Dương lang tướng.

- Chiến sự như thế nào?

Câu đầu tiên Phương Giải hỏi chính là điều này.

Ngụy Khuê đem tình hình chiến sự Đông Cương nói một hồi, đặc biệt nhấn mạnh nói về chuyện Mộc Nhàn Quân. Lúc Phương Giải lại một lần nữa nghe được cái tên này, trong lòng lại có một cảm giác cảnh còn người mất.

- Lúc thuộc hạ đến, Nạp Lan tướng quân dẫn binh mã xuất chinh đi cướp lương thảo của Mộc phủ rồi, để lại Mộc Nhàn Quân thủ giữ Phượng Hoàng Đài. Mộc Quảng Lăng hạ lệnh phong tỏa các đường hiểm yếu, không cho chúng ta tiếp viện lương thảo. Bởi vì pháo hạm của người tây dương phong tỏa Giang Hà, cho nên đoàn thuyền Hàng Thông Thiên Hạ khó mà đưa hàng tiếp viện đi qua. Nạp Lan tướng quân cũng là bất đắc dĩ mới quyết định đi cướp kho lương.

Ngụy Khuê e sợ Phương Giải sẽ trách cứ Nạp Lan Định Đông lúc đó bất hòa với Mộc phủ, trong giọng điệu lời nói đều là những lời khuyên giải Nạp Lan. Y không hề nghĩ đến Phương Giải căn bản không để ý đến điều này, chỉ là thản nhiên trả lời một câu cướp thì cướp rồi, rồi chẳng hỏi thêm câu nào nữa.

- Mộc Nhàn Quân thủ giữ Phượng Hoàng Đài.

Phương Giải cười cười:

- Nạp Lan thật là can đảm, chẳng qua hắn nhìn rất rõ. Trong chuyện này ta cũng không tường tận lắm, nhưng đã là Nạp Lan làm như vậy thì tất phải có lý của nó.

- Đúng rồi.

Ngụy Khuê nói:

- Lúc thuộc hạ đến, nghe nói quân sở tại của Dương Thuận Hội ở thành Mưu Bình đã hơi có động tĩnh, gần như mười vạn binh mã đã rời Mưu Bình, xem ra đúng là di chuyển theo hướng Phượng Hoàng Đài.

- Dương Thuận Hội.

Phương Giải lặp lại một lần tên này, trong giọng nói lộ vẻ lạnh lùng.

- Người của Kiêu Kỵ giáo đã từng lập kế hoạch hành thích Dương Thuận Hội mấy lần. Nhưng nhân sự có thể sử dụng trong tay có hạn, Dương Thuận Hội lại luôn luôn đề phòng bị người ám sát, thêm vào đó bản thân hắn tu luyện không tầm thường, cho nên mãi vẫn chưa đạt được ý định.

Ngụy Khuê nói:

- Người này hiển nhiên là biết người người oán trách, cho nên trong phủ có lính tinh nhuệ canh gác, hơn nữa lại chi nhiều tiền thu nạp không ít bọn cướp trên sông biển làm bảo tiêu. Những cái loại chỉ biết đến tiền mà không biết đến người khác kia, được hắn mua không ít. Nghe nói hắn còn thỉnh cầu Hoàng Đế của Agoda phái một đội xạ thủ Đồ Thần Hỏa cho hắn.

- Kẻ này còn tồi tệ hơn cả người tây dương.

Ngụy Khuê nói.

- Đại quân của Tán Kim Hậu đi đến đâu rồi?

Phương Giải bỗng nhiên hỏi một câu.

Liêu Sinh đứng ở một bên vội vàng trả lời:

- Tin tức hôm qua nhận được là, Tán Kim Hậu suất lĩnh đại đội binh mã hiện tại đã đến Hải Sơn Quan, ngay ở Trường Hưng Đạo, quận Cố Hải, lộ trình cách chúng ta còn khoảng hai ngàn dặm. Thủy sư của tướng quân Trịnh Thu hộ tống đội quân của hai vị tướng quân Trần Định Nam và Trần Bàn Sơn, đã tới Ninh Hải. Bởi vì hạm đội của người tây dương phong tỏa đường sông, xem chừng đã khai chiến rồi.

Phương Giải ừ một tiếng, tính toán một chút thời gian:

- Đi Ninh Hải trước, ta xem xem thủy sư người tây dương có bao nhiêu lợi hại. Sau đó ta đích thân đi thăm một chút Dương Thuận Hội, xem xem tim của hắn có màu gì.