Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1412: Sức mạnh hủy diệt




Đây là một quá trình khá dài.

Đầu tiên, Phương Giải phải xác định được Trác tiên sinh có thể điều khiển được đám thạch sùng kia không. Nếu không thể, thì đương nhiên không cần hao phí nội kình thật lớn để phá núi. Cho nên mọi người đợi tới khi Trác tiên sinh thực sự điều khiển được đám thạch sùng kia, mới bắt đầu phát uy với khe núi.

Hạng Thanh Ngưu vốn không phải là người chỉ biết mạnh miệng.

Cho nên lúc bắt đầu ra tay, y là người đầu tiên.

Y vừa tiến về phía trước vừa dùng công pháp Đại Chu Thiên để mở núi. Thiên thạch có kích cỡ không nhỏ, để mở đường đủ mang nó ra ngoài rất là khó khăn. Tuy nhiên những người ở đây đều có cảnh giới cao cường, thay phiên đi lên, tốc độ không hề chậm.

Lúc đầu đám thạch sùng có chút kinh hãi, nhưng nhờ Trác tiên sinh khống chế mạnh mẽ, mới ổn định được cục diện.

- Hiện tại ta không thể không bội phục bản thân.

Hạng Thanh Ngưu và Thạch Loan thay đổi vị trí, phá núi liên tục một canh giờ y đã có chút mệt mỏi. Y quay đầu nhìn thoáng qua đại quân thạch sùng đi theo sau, không nhịn được cảm thán:

- Nếu không phải tới nơi này, ai biết trên đời còn có thứ xấu như vậy?

- Xấu hơn cả ngươi.

Y nhìn Phương Giải, nói.

Phương Giải lẩm bẩm nói:

- Lúc trước ta có tán gẫu với cha của Yên Chức cô nương, bảo tặng cho ông ấy một tòa nhà. Ông ấy hỏi ta về nhân phẩm của Đạo tôn, ta nói để suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời. Ông ấy nói mình chỉ có duy một đứa con gái, không thể vì đối phương có thân phận cao mà tùy tiện gả con gái cho. Ông ấy bảo ta để ý, nếu phát hiện người nào đó có phẩm hạnh không đứng đắn…

Hạng Thanh Ngưu bước nhanh về phía trước làm bộ kiểm tra địa hình:

- A, vừa rồi ngưi có nghe thấy tiếng gì không? Chỗ này nhất định có người đại tu hành ẩn dấu đâu đó. Vừa rồi ta có chút hoảng hốt nên miệng không nghe theo bản thân. Vừa rồi ta nói cái gì nhỉ? Thật đáng giận, nhất định là nói không suy nghĩ.

Phương Giải lườm y một cái, đổi vị trí cho Thạch Loan.

Tuy cảnh giới của Thạch Loan không thấp, nhưng kinh nghiệm thực chiến thấp tới đáng thương. Ngay cả đối phó với khe núi, tựa hồ cũng không biết phải làm gì. So với Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, y kém thật không nhỏ. Phương Giải là người trải qua đuổi giết từ nhỏ, mà Hạng Thanh Ngưu thì lăn lộn trên giang hồ đã nhiều năm, kinh nghiệm đều cực kỳ phong phú.

- Không biết Phương Giải nghĩ ra biện pháp gì. Thứ này tuy là bảo vật, nhưng cũng là mầm tai họa. Nếu chẳng may có sơ suất gì, thì đúng là tai họa ngập đầu với thành Trường An.

Diệp Trúc Hàn bên cạnh Trác Bố Y, dường như muốn biết thêm về vị mà Phương Giải ca ngơi này. Phương Giải nói qua, tu vị của Trác tiên sinh chưa chắc cao hơn y, nhưng có thể dạy cho y rất nhiều điều về phương diện này. Có lẽ vì sinh sống trong Thập Vạn Đại Sơn quá nhiều năm, không gặp nhiều người, không trải qua nhiều chuyện, nên Diệp Trúc Hàn thật không hiểu người có cảnh giới thấp hơn thì có gì đáng để mà dạy.

Y hỏi.

Trác Bố Y đáp:

- Suy nghĩ của Phương Giải từ trước tới nay vốn thiên mã hành không, ngươi khó mà đoán được hắn suy nghĩ cái gì. Còn nhớ lúc hắn mới chỉ là một tiểu tử không biết tu hành, ta vẫn không thể nhìn thấu nội tâm của hắn. Tâm chí của hắn cực kỳ kiên định, sẽ không bị bất kỳ người nào chi phối.

- Bất kỳ người gì?

Diệp Trúc Hàn trầm mặc một lúc rồi hỏi:

- Ngươi thân nhất thì sao?

Trác Bố Y nhìn Diệp Trúc Hàn, lắc đầu nói:

- Cho dù là thân nhất, cũng khó mà thay đổi được quyết định của Phương Giải.

Diệp Trúc Hàn gật đầu:

- Đây có phải nhân tố của một người làm nên đại sự không?

Y thở dài:

- Tuy nhiên, việc này cách ta quá xa, mà ngay cả bản thân ta cũng kinh ngạc, vì sao ta lại lựa chọn đi theo Phương Giải tới Đông Cương, mà không phải như lời hắn nói, tìm tới tiên sinh, cùng tiên sinh ở Nhất Khí Quan tĩnh tu. Hắn nói, tiên sinh có thể chỉ điểm cho ta rất nhiều.

Trác Bố Y đang tập trung tinh thần khống chế đám thạch sùng, cho nên nói chuyện chậm hơn bình thường. Nếu không phải thực lực của y bây giờ đã hơn xa lúc mới gặp Phương Giải, thì chỉ sợ không phân tâm được. Trác Bố Y lúc đó, căn bản không thể khống chế được số lượng lớn như vậy. Từ đó có thể thấy, mấy năm sống yên lặng ở Nhất Khí Quan, đã ảnh hưởng rất lớn tới y.

- An tĩnh không ở hoàn cảnh.

Trác Bố Y khống chế tốc độ đi đường rất chính xác, không nhanh không chậm, thủy chung đuổi kịp tốc độ phá núi của đám người Phương Giải, hơn nữa cam đoan không dừng lại chỉ một giây đồng hồ. Cho nên tuy đám thạch sùng kia hành động thong thả, nhưng không có con nào dừng chân.

Lúc này Diệp Trúc Hàn mới để ý tới, bước chân của Trác Bố Y và đám thạch sùng là đồng bộ.

Y nhấc chân, đám thạch sùng kia bước chân theo.

Y hạ chân, đám thạch sùng kia hạ chân theo.

Nhìn như đơn giản chỉ là Trác Bố Y khống chế bước đi của đám thạch sùng, nhưng trên thực tế không ai biết Trác Bố Y đã hao phí nhiều tinh thần cỡ nào.

- Vừa nói chuyện với ngươi, vừa khống chế rất nhiều thạch sùng, vừa để ý tới tốc độ phá núi.

Trác Bố Y cười cười:

- Nhưng ta vẫn đang nghĩ tí nữa sẽ ăn gì…Cái đó, chính là an tĩnh.

Diệp Trúc Hàn hơi sửng sốt, như có điều suy nghĩ.





Nói phá núi thì dễ, nhưng cho dù có một đám đại cao thủ biến thái phá núi, thì khoảng cách một dăm rưỡi này cũng không phải chuyện chốc lát. Từ sáng sớm tới khi trời tối đen, vài người thay phiên nhau cũng chỉ phá được một đoạn chưa tới 300 mét. Thoạt nhìn, nếu muốn rời núi còn cần vài ngày nữa.

Ai nghĩ như vậy, khẳng định là một người không biết tu hành.

Cho dù là một người có thể tự sinh ra nội kình như Phương Giải, cũng không có khả năng liên tục vài ngày ra tay mà không nghỉ ngơi. Cho nên dự tính của Phương Giải là, mất khoảng chục ngày mới có thể rời khỏi núi. Mà vất vả hơn bọn họ, chính là Trác Bố Y. Đi liên tục 300 mét không hề dừng, cần hao phí bao nhiêu tinh thần?

Còn Diệp Trúc Hàn thì vẫn một mực quan sát Trác Bố Y. Hắn phát hiện nam tử này thực sự an tĩnh.

Hắn không nói lời nào, như được vây trong an tĩnh. Thân thể của hắn ở một nơi ồn ào như vậy, nhưng vẫn an tĩnh. Hắn khống chế nhiều thạch sùng như vậy, vẫn an tĩnh. Lời của hắn an tĩnh, ánh mắt an tĩnh, khí chất vẫn an tĩnh.

Mà Diệp Trúc Hàn, mặc dù sau trận đánh với Phương Giải ở Thập Vạn Đại Sơn, thô bạo trong lòng đã phát tiết không ít, nhưng y vẫn thiếu nhất là an tĩnh.

- Đợi khi ra ngoài, ta cần ngươi giúp ta.

Đang lúc Diệp Trúc Hàn xuất thần, thì Phương Giải bỗng nhiên tới trước mặt hắn nói một câu.

- À?

Diệp Trúc Hàn hơi sửng sốt, sau đó hỏi:

- Giúp như thế nào?

Phương Giải nghiêm túc nói ra ý tưởng của mình. Hắn cố gắng nói thật rõ ràng, để cho Diệp Trúc Hàn hiểu hết. Nhưng chính vì hắn nói quá rõ ràng, nên sắc mặt của Diệp Trúc Hàn không ngừng thay đổi. Không nói tới Diệp Trúc Hàn, cho dù là Trác tiên sinh ở bên cạnh cũng biến sắc.

- Không được!

Trác tiên sinh vội vàng ngăn cản:

- Biện pháp này cực kỳ hung hiểm. Cho dù hai người các ngươi có cẩn thận tới mấy thì cũng khó mà bảo đảm được không xảy ra sai lầm gì. Mà biện pháp như vậy, một khi không ổn chính là tai họa lớn! Phương Giải, ta biết thiên thạch này rất quan trọng với ngươi, nhưng không đáng để ngươi mạo hiểm như vậy.

Nghe Phương Giải nói xong, cho dù là với tâm cảnh của Trác Bố Y cũng hơi loạn. Đại quân thạch sùng phía sau cũng rối loạn theo.

- Ta thì không sao.

Phương Giải lắc đầu, nhìn về phía Diệp Trúc Hàn:

- Nhưng hắn thì có chút phiền phức. Hắn ở Thập Vạn Đại Sơn nhiều năm, ác khí trong lòng quá lớn. Ta sợ tới lúc mấu chốt hắn lại không khống chế được mình. Cho nên ta vốn định để hắn tới Nhất Khí Quan cùng tiên sinh tĩnh tu vài năm, nhưng hiện tại chiến cuộc khẩn cấp, không thể đợi được lâu như vậy.

Phương Giải nói:

- Chuyện này ta không ép buộc ngươi phải giúp ta, ta có thể nghĩ biện pháp khác.

- Ta sẽ gặp nguy hiểm gì?

Diệp Trúc Hàn hỏi.

Phương Giải nghĩ một lát rồi đáp:

- Tính cách của ngươi có hai mặt. Một mặt hướng thiện, mặt này đang làm chủ. Chỉ khi nào con yêu thú trong lòng người nổi lên, thì ngươi sẽ biến thành một mặt kia…giống như Lưu Yến Tước, chỉ có điều, ta không dám xác định.

Lưu Yến Tước trầm mặc rất lâu, sau đó gật đầu:

- Để ta thử xem.

- Vì sao?

Trác Bố Y nói:

- Biện pháp này thực sự rất hung hiểm. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…

- Trác tiên sinh.

Diệp Trúc Hàn ngắt lời Trác Bố Y:

- Kỳ thực bản thân ta cũng biết, ta đã rất vất vả để áp chế cảm giác muốn giết thật nhiều người để giải phóng ác khí trong lòng nhiều năm. Ta không bằng Thạch Loan, tính cách của đệ ấy mới thực sự là thiện lương. Ta sợ có một ngày mình không khống chế được mình, trở thành cái xác không hồn. Vừa rồi nghe Phương Giải nói biện pháp kia, ta liền suy nghĩ. Biện pháp kia tất nhiên là hung hiểm, nhưng nếu thành công, thì rất có lợi cho việc áp chế ác khí trong lòng ta.

Trác Bố Y muốn khuyên, nhưng lại biết Diệp Trúc Hàn nói không sai.

- Yên tâm đi!

Diệp Trúc Hàn hít một hơi thật dài:

- Nếu ta thực sự phát điên, Phương Giải có biện pháp giết được ta. Ta không muốn trở thành Lưu Yến Tước, không muốn trở thành Lão Tiểu, cho nên ta muốn thử phương pháp đó. Nếu thực sự có thể trừ đi được tâm ma, thì đúng là một sự giải thoát. Nếu không được khiến ta tẩu hỏa nhập ma, ngươi liền giết ta, đó chẳng phải cũng là một cách giải thoát sao?





Mười ngày

Suốt mười ngày

Đúng như thời gian Phương Giải dự tính, mất mười ngày mấy vị đại tu hành này mới khai thông được khe núi. Mà đám thạch sùng kia không thể rời xa được thiên thạch, cho nên không xuất hiện dị thường gì. Đám thạch sùng bị Trác Bố Y khống chế chặt chẽ, vẫn duy trì đội hình ổn định như cũ.

Thời khắc bên ngoài núi xuất hiện trước mặt mọi người, dù bọn họ là những người có tâm tính trầm ổn cũng không nhịn được phát ra tiếng hoan hô. Không hề nghi ngờ rằng, đây là việc làm vĩ đại nhất từ xưa tới nay.

Bốn năm người tu hành hạng nhất, mở ra một cái hang dài một dặm rưỡi.

Nếu truyền ra ngoài, cũng không biết có bao nhiêu ngươi mạo hiểm muốn tới đây nhìn.

- Chuẩn bị xong chưa?

Phương Giải hỏi Diệp Trúc Hàn.

Diệp Trúc Hàn hít sâu một hơi, sau đó gật đầu:

- Bắt đầu đi.

Phương Giải ừ một tiếng, mở ra thanh giới. Lúc thanh giới dần thành hình, hắn rời khỏi thanh giới, sau đó vận dụng thổ lực, kim lực, hỏa lực dung nhập vào thanh giới. Ba lực lượng này tạo thành một hình tròn bịt kín.

Phương Giải giơ hai tay, nâng kết giới hình tròn kia lên, sau đó chậm rãi đưa lên trên thiên thạch. Hai tay chúi xuống, kết giới liền che thiên thạch lại.

Làm xong, hắn nhìn hướng Diệp Trúc Hàn.

Diệp Trúc Hàn gật đầu, từ từ bay lên trời. Ở giữa không trung, hắn nhắm mắt lại, sau đó vận dụng toàn bộ lực lượng của mình, trong tay hắn xuất hiện một cái đĩa ánh sáng chói mắt. Cái đĩa này như một mặt trời nhỏ, tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng vào.

- Đi!

Diệp Trúc Hàn bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm rú, giống như dã thú.

Đĩa ánh sáng bao hàm toàn bộ khí thế hung bạo của y bị y ném ra ngoài, sau đó bay về phía thanh giới của Phương Giải. Phương Giải mở ra thanh giới trong nháy mắt, đĩa ánh sáng chui vào trong rồi nhanh chóng lan tỏa cả thanh giới.

Trong nháy mắt!

Thanh giới vặn vẹo kịch liệt.

Thật giống như có một con mãnh thú dữ tợn muốn phá thanh giới chui ra ngoài.

Tất cả mọi người ngừng thở, đều khẩn trương nhìn cảnh tượng này.

- Điên rồi…đúng là điên mẹ rồi!

Hạng Thanh Ngưu nhìn cảnh cuồng bạo này mà biến sắc, lập tức nhớ tới cảnh tượng Tam sư huynh Hạng Thanh Tranh của mình cũng làm như vậy để vây khốn Đại Luân Minh Vương trong kết giới…Tuy Hạng Thanh Ngưu không tận mắt trông thấy trận đại chiến long trời lở đất đó, nhưng y từng thấy qua di tích để lại.

Mà mọi người đều biết rằng, nếu hai kết giới dung hợp vào một chỗ, nếu chẳng may xảy ra biến cố gì, thì sẽ gây ra tính hủy diệt với người xem như bọn họ.