Diệp Trúc Hàn đứng dậy, bẻ một miếng băng cứng rắn, bàn tay vung vẩy như đao, cắt miếng băng thành một hình chữ nhật vuông vắn, sau đó dùng ngón tay làm bút, viết xuống mấy chữ ‘Linh vị của Lưu Yến Tước’, đi đến một chỗ xa xa, nơi đó còn bày một linh vị.
- Chắc là làm ác mà chết.
Diệp Trúc Hàn quay lại ngồi xuống đối diện đầu bếp:
- Tên kia đã nhập ma, bị đè nén ở nơi này nhiều năm, tâm tính càng trở nên thô bạo. Lúc trước y chạy ra ngoài tiêu diệt Nhất Phẩm Sơn Trang, ta không ngăn cản, cũng không ngăn cản được. Lúc đó ta đã biết sớm muộn gì cũng có một ngày y bị giết.
- Tuy nhiên, cho dù y tội ác tày trời, thì cuối cùng vẫn là sư đệ của ta. Ngươi có thể không phải là sư phụ của ta, nhưng y là sư đệ của ta. Mà người chết, thì nên có bài vị.
Nói xong câu đó, Diệp Trúc Hàn im lặng không nói.
Đầu bếp trầm mặc thật lâu, rồi thở dài một tiếng.
- Năm đó mặc dù ta nhận ủy thác của người khác mang các ngươi tới đây, từ đầu tới cuối đều chưa từng làm sư phụ của các ngươi, nhưng chuyện này ta đúng là sai rồi. Ở bên ngoài ta còn có một đệ tử, tuy ngày ngày hắn ở bên cạnh ta, nhưng ta đối xử với hắn chẳng phải cũng giống như các ngươi sao? Ta chưa từng dạy hắn cái gì, cho nên hắn mới làm theo ý mình. Sư đệ của ngươi chết, đệ tử của ta chết, đều là sai lầm của ta.
Y giơ tay trái lên nắm lấy tay phải rồi giật mạnh một cái, tay trái liền đứt lìa. Biến cố quá đột ngột, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Cho dù là Diệp Trúc Hàn ngồi đối diện cũng cả kinh tới biến sắc, nhưng làm sao ngăn cản được.
Máu phun ra từ vết thương, ngay lập tức nhuộm đỏ một mảnh băng.
- Là nợ, cuối cùng vẫn phải trả.
Đầu bếp đặt cánh tay trái ở trước linh vị, sau đó xua tay ngăn cản Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu xông lên.
- Xem như là đồ cúng đi.
Máu chảy rất nhiều nhưng y khá bình tĩnh, xem ra đã tính toán trước.
- Hóa ra ngươi và Thạch Loan cùng chung một tính tình.
Phương Giải nhìn thoáng qua Diệp Trúc Hàn, nam tử nho nhã này vân đang nhìn đầu bếp, sắc mặt còn chưa khôi phục lại bình tĩnh. Y thật không ngờ đầu bếp lại làm như vậy. Vốn tràn đầy hận ý với đầu bếp, giờ khắc này hận ý đều tan vỡ theo cánh tay kia.
- Ngươi có biết vì sao hắn phải phế một tay không?
Phương Giải hỏi.
Diệp Trúc Hàn trầm mặc thật lâu, sau đó gật đầu, lại lắc đầu:
- Ta biết hắn áy náy, nên muốn bồi thường cái gì đó. Nhưng ta biết hắn phế một tay không chỉ vì điều đó, mà còn có lời muốn nói với ta.
- Hắn không giỏi ăn nói, cho nên để ta nói thay cho hắn.
Phương Giải nói:
- Hắn làm vậy, đúng là vì áy náy, nhưng nhiều hơn là muốn khuyên các sư huynh đệ các ngươi. Sáu người, thì đã chết hai người. Tuy hai người kia chết không liên quan gì tới hắn, nhưng lại có liên quan tới quá khứ của hắn. Hắn biết thời gian qua các ngươi rất khổ sở, cho nên sợ một khi các ngươi ra ngoài sẽ không khống chế được các ngươi. Giật một tay chính là vì muốn cảnh tỉnh các ngươi, chớ có bước theo con đường của hai người kia.
Diệp Trúc Hàn gật đầu.
- Kỳ thực chính ta cũng không biết, liệu có một ngày nào đó mình có bộc phát ra cỗ ác khí kia không. Giống như Yến Tước ra ngoài giết rất nhiều người để giải phóng. Một khi như vậy, ta nghĩ ta sẽ không còn là ta nữa.
- Chỉ mong một cánh tay kia, có thể trừ đi được ác khí trong lòng ngươi.
Phương Giải nhìn Diệp Trúc Hàn:
- Nếu không thể, ngươi có thể thử với ta.
- Ngươi?
Diệp Trúc Hàn ngẩn ra rồi hỏi:
- Vì sao phải tìm ngươi?
Phương Giải thản nhiên đáp:
- Bởi vì hai sư đệ của ngươi đều do ta giết.
Cái gì có thể khiến hai kẻ thù không đội trời chung hóa giải thù hận? Cái gì có thể khiến hai kẻ thù trở thành hai người bạn tốt?
Chắc chắn chỉ có một, đó là lòng người.
Mà bày tỏ, là công cụ để làm được hết thảy.
Trực tiếp, hữu hiệu.
Cho nên lúc Phương Giải nói:”Nếu một cánh tay của sư phụ ngươi không thể hóa giải thù hận trong lòng ngươi, vậy thì thử với ta đi, bởi vì ta là người giết chết hai sư đệ của ngươi”, sắc mặt của Diệp Trúc Hàn hiển nhiên thay đổi. Ánh mắt của con người là nơi bày tỏ cảm xúc đầu tiên, chẳng qua nó thay đổi quá nhỏ nên người khác khó phát hiện. Nhưng thay đổi trong mắt Diệp Trúc Hàn còn khiến người ta lạnh lẽo hơn thay đổi từ khuôn mặt của y.
Phương Giải xoay người đi ra ngoài:
- Ta ở bên ngoài chờ ngươi.
Diệp Trúc Hàn đứng dậy, tay nắm thật chặt.
Người đầu tiên cảm nhận được cảm xúc biến hóa của Diệp Trúc Hàn là Mộc Tiểu Yêu. Nàng phát hiện không đúng, cho nên gọi Trầm Khuynh Phiến và Mạt Ngưng Chi, lại nhìn thấy Phương Giải khoát tay ra hiệu cho ba nàng chớ vọng động. Sau đó nhìn thấy Thạch Loan khờ ngốc chạy tới chỗ Diệp Trúc Hàn, vẻ mặt thân thiết.
Có thể nhìn ra được y rất quan tâm tới Diệp Trúc Hàn.
- Đại sư huynh, làm sao vậy?
Y hỏi.
Diệp Trúc Hàn nhìn Thạch Loan, trầm mặc một lúc rồi rất nghiêm túc nói:
- Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, đệ cũng đừng đi ra.
Thạch Loan còn muốn hỏi, Diệp Trúc Hàn đã lách qua người y đi ra ngoài động băng.
- Muốn đánh, thì thoải mái đánh một trận. Trong lòng ngươi có hận ý, nếu không giải phóng ra thì sớm muộn gì cũng là mầm tai họa. Ngươi biết hai sư đệ kia của ngươi làm sai, nhưng trong lòng ngươi cũng có một con mãnh thú. Nếu ngươi dốc toàn lực giết được ta, coi như là báo thù cho hai sư đệ kia.
Phương Giải đứng ở một chỗ trống trải bên ngoài động băng, chắp tay ra đằng sau nói:
- Ngươi có biết vì sao mấy sư huynh đệ các ngươi bị mang tới đây không? Là vì các ngươi có thể chất đặc biệt, bởi vì các ngươi đều là những người có thể mở được kết giới. Tiểu sư đệ của ngươi có Hắc ám chi giới, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng không biết nó hắc ám như thế nào. Lưu Yến Tước có huyết giới, đó là một kết giới máu tanh chỉ sợ ngay cả ngươi cũng chưa từng nhìn thấy.
Phương Giải chậm rãi noi:
- Tuy ta không biết kết giới của ngươi là gì, nhưng nếu hai người kia đều là thứ âm u, thì chắc ngươi cũng không sáng hơn bao nhiêu. Sở dĩ ngươi còn chưa nổi điên, là vì ngươi trầm ổn hơn hai người kia. Nhưng nhiều năm bị áp chế như vậy, chắc phần âm u chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn.
Diệp Trúc Hàn nắm chặt tay, gân xanh lộ ra ở mu bàn tay.
- Hai người đó đã làm chuyện ác gì?
Y hỏi.
- Đừng hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Tâm địa của ngươi vốn là thiện, nếu ngươi biết hai người đó vì sao mà chết, nói không chừng hận ý với ta sẽ phai nhạt đi rồi không muốn ra tay với ta. Nếu không ra tay, ngươi lại cảm thấy có lỗi với hai sư đệ. Cứ thế mãi, con mãnh thú trong lòng ngươi càng thêm đáng sợ.
Diệp Trúc Hàn không nói gì nữa, bởi vì y biết Phương Giải nói không sai.
- Nếu là sư huynh của bọn họ, dù sao cũng phải làm chút gì đó.
Phương Giải nói:
- Ta chính là người như vậy, giúp người thân không cần lý do. Mặc kệ bọn họ đã làm sai điều gì, thì bọn họ thủy chung là sư đệ của ngươi. Nếu người thân chết mà còn tìm đạo lý lớn để tự an ủi bản thân, cảm thấy báo thù là không đúng, thì là một chuyện thật vô nghĩa.
Cũng không biết vì sao, Phương Giải một mực khuyên Diệp Trúc Hàn giết mình.