Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1394: Chúng ta đều là người lương thiện (2)




Phương Giải lắc đầu thở dài:

- Nữ nhân, quả nhiên là sinh vật khó lý giải nhất thế giới này.

Hạng Thanh Ngưu nghe thấy, gật đầu nói:

- Tuy ngươi nói rất nhiều câu không có đạo lý, nhưng ta thấy câu này là có lý nhất.

Đầu bếp nghe xong, khỉnh bỉ lườm y một cái:

- Nữ nhân không phải là sinh vật khó hiểu nhất thế giới này. Cảm thấy nữ nhân khó hiểu chỉ có ba loại người: Đầu tiên là kẻ ngu ngốc về mặt tình cảm, thứ hai là xử nam, thứ ba là xử nam ngu ngốc về mặt tình cảm.

Y nhìn Phương Giải:

- Ngươi là loại thứ nhất.

Sau đó nhìn Hạng Thanh Ngưu, há há miệng, nhưng không nói ra.

Thấy y nhịn xuống, Hạng Thanh Ngưu thở phào. Trước đó Hạng Thanh Ngưu dùng ánh mắt nếu ngươi nói ra ta liền liều mạng với ngươi, may mắn đầu bếp hiểu ý nghĩa của ánh mắt này. Tuy nhiên, ánh mắt của đầu bếp lại trở nên thê lương. Hạng Thanh Ngưu không hiểu vì sao y có biểu hiện đó, vì thế hỏi một câu:

- Ngươi thì sao?

Đầu bếp thở dài:

- Ta cảm thấy ta cũng là kẻ ngu ngốc, cho nên mới nói ra những lời vừa rồi.

- Vì sao?

Phương Giải hỏi.

Đầu bếp nói:

- Bởi vì ta cảm thấy lời vừa rồi của ta xứng đáng trả 600 lượng bạc.

Y nhìn Phương Giải:

- Chẳng lẽ ngươi chưa nhận ra nha đầu kia có ý với ngươi sao? Bằng không vì sao nàng ấy phải đi theo ngươi? Vừa rồi ngươi nói ngươi cảm thấy có lỗi với nàng ấy, cho nên muốn tặng một thứ để đền bù. Đối với nữ nhân mà nói, đây chẳng khác nào là làm nhục.

Phương Giải sửng sốt:

- Nàng ấy thích ta?

Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải với vẻ thông cảm:

- Ngươi không biết?

- Nhưng nàng ấy từng nói nhất định sẽ giết ta.

Phương Giải lắc đầu:

- Hơn nữa nàng ấy bị bức bách đóng giả ta chịu ba năm đuổi giết.

Hạng Thanh Ngưu hơi giận nói:

- Cái đồ ngu ngốc này! Nếu nàng ấy thực sự muốn giết ngươi thì sẽ có những việc như hôm nay sao? Ngươi từng kể lúc đầu là Trầm Khuynh Phiến bắt nàng ấy để thế thân cho ngươi. Ngay cả Trầm Khuynh Phiến mà nàng ấy còn không hận, thì sao có thể hận ngươi được? Ta cảm thấy nam nhân không hiểu nữ nhân, còn đáng trách hơn xử nam ngu ngốc về mặt tình cảm.

- Đúng vậy!

Đầu bếp nghiêm túc gật đầu.

Trong lòng Phương Giải thật khó mà bình tĩnh được. Quan hệ giữa hắn và Mạt Ngưng Chi luôn ở tình thế xấu hổ. Cô nàng kia lúc thì ác nghiệt, lúc thì dịu dàng, cho nên hắn kết luận cô nàng này thuộc về loại người vui giận thất thường. Lúc trước Trầm Khuynh Phiến cũng như vậy, Mộc Tiểu Yêu cũng như vậy, Ngô Ẩn Ngọc cũng như vậy.

Chỉ có Tang Táp Táp là trước sau hiền dịu như nước.

- Muốn nghe cái nhìn của ta về nữ nhân không?

Đầu bếp nghiêm túc nói:

- Tuy ta lánh đời không ra ngoài, nhưng dù sao ta vẫn lớn tuổi hơn các ngươi, gặp và nghe nhiều chuyện xưa hơn các ngươi. Có rất nhiều đôi xứng với nhau, nhưng vì không hiểu tâm ý của nhau mà lỡ mất một mối lương duyên tốt đẹp. Ta ở Diễn Võ Viện đã lâu, thấy không ít nam nữ si tình. Ta cảm thấy ta có thể cho ngươi một lời khuyên đúng trọng tâm nhất.

- Đương nhiên, lời khuyên của ta chưa chắc có tác dụng với ngươi. Là một người từng trải, ta thật tâm không muốn thấy người trẻ tuổi các ngươi bỏ lỡ cái gì. Con người ta vốn thiện tâm, không thể nhắm mắt nhìn người khác đau khổ. Còn nhớ lúc ở Diễn Võ Viện, cũng có một đôi nam nữ như vậy. Nữ luôn dùng ánh mắt thù địch nhìn nam nhân, kỳ thực chỉ là muốn khiến nam nhân kia luôn nhớ kỹ mình. Mà nam nhân kia cũng rất thích nữ nhân đó, nhưng do nàng luôn làm ra bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt, cho nên nam nhân dần lùi bước. Lúc ấy ta nhìn không được cảnh này, cho nên chỉ điểm một chút.

- Vậy thì…

Phương Giải gật đầu:

- Mong tiền bối chỉ điểm.

Đầu bếp vươn tay:

- Tám trăm lượng, không mặc cả.





Núi Lang Nhũ Tây Bắc có một đoạn gãy cong 90 độ về hướng nam bắc. Dãy núi bao la hùng vĩ như vậy đột nhiên vòng sang hướng khác, khiến người ta không thể tán thưởng thiên nhiên kỳ vĩ. Dãy núi vòng sang hướng khác kia được mọi người gọi là núi Thiên Cách, bởi vì ở trong mắt mọi người, phía nam và phía bắc núi Thiên Cách là hai thế giới khác nhau.

Vượt qua núi Thiên Cách là một dải thảo nguyên dài hẹp, từ đông tới tây dài ngàn dặm, từ nam tới bắc dài 200 dặm. Chỗ thảo nguyên này từng là nơi sinh sống của người Bắc Liêu. Lúc đó tộc Bắc Liêu là dân tộc thảo nguyên thuần túy, dựa vào núi mà sống, nuôi thả ngựa trên thảo nguyên.

Lúc đế quốc Mông Nguyên quật khởi, chỉ mất mười mấy năm ngắn ngủi liền khống chế được toàn bộ thảo nguyên, sau đó lang kỵ hùng mạnh chinh chiến tới nơi này. Lúc đầu tộc Bắc Liêu dũng mãnh không khuất phục, liên tục đánh đuổi lang kỵ xâm lấn. Lúc lang kỵ dẫn theo vạn người lần đầu tiên đông chinh tới đây, bị người Bắc Liêu đánh cho tan tành.

Lúc ấy gia tộc Hoàng Kim đang như mặt trời ban trưa, tất nhiên không cho phép chuyện như vậy xảy ra, lập tức phái hai mươi vạn lang kỵ đông chinh. Lúc ấy tướng quân Vương Đình chỉ huy còn chưa để người Bắc Liêu vào mắt. Đại quân rời khỏi Vương Đình mất khoảng bốn tháng thì tới. Vốn tưởng rằng sẽ thắng dễ dàng, ai ngờ lại thất bại thảm hại.

Lúc đó người Bắc Liêu dũng mãnh còn chưa hiểu cái gì gọi là nhượng bộ. Có kẻ địch xâm phạm, tất nhiên là phải phản kháng. Đó là một giai đoạn lịch sử đầy máu tanh. Lang kỵ phát động tấn công người Bắc Liêu suốt nửa năm trời, từ đầu tới cuối người Bắc Liêu chưa từng chịu thua thiệt, cho dù bọn họ phải đối mặt với kẻ địch đông gấp ba lần mình.

Về sau, người Bắc Liêu thua.

Bởi vì Đại Hãn Mông Nguyên nổi giận, tự mình dẫn theo 30 vạn quân từ Vương Đình tới, dũng sĩ Bắc Liêu liên tiếp chết trận. Tới lúc chiến tranh kết thục, số nam tử có thể xách đao lên của tộc Bắc Liêu chưa đủ ba nghìn người. Lúc ấy Đại Hãn Bắc Liêu mới đau khổ phát hiện, nếu không khuất phục, thì tộc của mình khó tránh khỏi diệt vong.

Cho nên ông ta quyết định xưng thần với Mông Nguyên.

Kỳ thực chỗ này không phải là một vùng thảo nguyên tươi tốt, chỉ đủ nuôi sống mấy chục vạn người Bắc Liêu mà thôi. Nhưng điều mà người Mông Nguyên muốn vốn không phải là đồng cỏ này, mà là khuất phục.

Chỉ cần là bộ tộc trên thảo nguyên, thì cuối cùng vẫn phải khuất phục. Lúc đó Đại Hãn Mông Nguyên không diệt tộc Bắc Liêu, bởi vì hắn nhìn trúng hai bảo bối khiến người ta động tâm. Một là mỹ nữ tộc Bắc Liêu, đẹp không nơi nào bằng. Còn lại là chiến mã mà tộc Bắc Liêu chăn nuôi được. Tuy lúc ấy còn chưa có hàn kỵ, nhưng bởi vì khí hậu rét lạnh, nên chiến mã mà tộc Bắc Liêu nuôi được đủ để khiến người khác động tâm.

Để về sau có thể thu hoạch được hai bảo bối này, Đại Hãn Mông Nguyên chấp nhận tộc Bắc Liêu thần phục. Đồng thời quy định rằng, hàng năm phải hiến cho Mông Nguyên hai nghìn con ngựa tốt, năm mươi mỹ nữ. Lúc ấy với quy mô của tộc Bắc Liêu, hiến hai nghìn con ngựa đã là cực hạn, trên cơ bản đừng hy vọng mở rộng quân đội. Mà năm mươi mỹ nữ, đối với tộc Bắc Liêu mà nói càng khó có thể chấp nhận. Ai nguyện ý đứa nữ nhân của mình tới tộc khác làm nô lệ?

Nhưng lúc ấy Đại Hãn Bắc Liêu đồng ý.

Nhóm mỹ nữ đầu tiên mang tới Vương Đình Mông Nguyên, là chọn ra trong tộc của Đại Hãn, hơn nữa bao gồm hai đứa con gái của ông ta.

Có lẽ vì hoàn thành việc thống nhất thảo nguyên, cho nên Đại Hãn Mông Nguyên cực kỳ vui sướng, mang theo chiến lợi phẩm rời khỏi tộc Bắc Liêu, sau đó bố trí ba vạn lang kỵ thường trú ở một nơi cách tộc Bắc Liêu 600 dặm. Từ lúc đó trở đi, cơ hồ hàng năm lang kỵ lại tới tộc Bắc Liêu tàn sát một lần.

Người Mông Nguyên ghi nhớ tộc Bắc Liêu dũng mãnh, nên tuyệt đối không cho phép kỵ binh của Bắc Liêu khôi phục lại nguyên khí. Hàng năm bọn họ đều tìm đủ loại lý do, điều động nam tử tộc Bắc Liêu rời đi, không ai trở về. Vì tự bảo vệ mình, tộc Bắc Liêu không ngừng di chuyển về hướng bắc, cuối cùng tiến vào chỗ sâu của Thập Vạn Đại Sơn.

Ai ngờ nhân họa đắc phúc, sau khi tộc Bắc Liêu dần khôi phục lại sức sống, đã đào tạo nên hàn kỵ nổi tiếng thiên hạ.

Hoàn Nhan Vân Thù từng kể qua chuyện này với Phương Giải, cho nên lúc tới đây, Phương Giải tự nhiên nghĩ tới chuyện xưa đó. Mảng thảo nguyên này quả nhiên không được tươi tốt cho lắm, cỏ mọc một năm mới chỉ tới mắt cá chân, căn bản không thể nuôi ngựa với quy mô lớn.