Đại sư huynh trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
- Quên mất rồi.
- Trước khi đi sư phụ có nói, chúng ta đều là những người không thể xuất thế. Một khi xuất thế, sẽ gây ra rất nhiều phiền toái. Ta từng hỏi sư phụ tới khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ông ấy nói cơ duyện chưa tới thì chưa thể đi. Ta lại hỏi sư phụ, cơ duyên là cái gì? Sư phụ nói, đợi ở đây chính là cơ duyên.
Đại sư huynh nhớ lại đoạn hội thoại ngày đó, cười khổ nói:
- Đôi khi ta cũng không thể tin được, ngay cả tên của mình cũng sắp quên rồi, vậy mà vẫn nhớ rõ những lời trước kia của sư phụ, không thiếu một chữ.
- Tên của Đại sư huynh là Diệp Trúc Hàn.
Thạch Loan vội vàng nhắc nhở Đại sư huynh.
Đại sư huynh bị vẻ khờ khạo của Thạch Loan làm cho buồn cười, nụ cười không có tạp chất nào. Vị sư đệ này luôn đơn thuần như vậy. Có đôi khi y cảm thấy, người có tính cách như Thạch Loan mới nhiều niềm vui hơn, bởi vì Thạch Loan dễ thỏa mãn. Nhưng về sau y mới hiểu, càng là người như Thạch Loan thì càng dễ đau khổ. Bởi vì Thạch Loan quá coi trọng tình cảm.
Một người nếu đặt tình cảm ở vị trí đầu, vậy thì sẽ càng dễ khó chịu hơn những người khác.
- Đại sư huynh, huynh có biết vì sao sư phụ bảo chúng ta lánh đời không? Sư phụ nói phiền toái, rốt cuộc phiền toái gì?
- Không biết.
Đại sư huynh lắc đầu:
- Ta nghi ngờ ngay cả sư phụ cũng không biết. Những lúc nhớ lại vẻ mặt và ánh mắt khi nói chuyện của sư phụ, ta càng cảm thấy ông ấy mang chúng ta tới đây không phải là ý của ông ấy. Thậm chí…truyền thụ chúng ta tu hành, cũng không phải là bản ý của ông ấy. Có lẽ, chắc ông ấy cũng chỉ là nhận ủy thác từ người khác.
Sống ở một nơi hoang vắng như vậy nhiều năm, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều hơn người bình thường. Mà Đại sư huynh lại là một người có tâm tư tinh tế, mỗi ngày giết thời gian bằng việc đọc thuộc lại cuốn sách và nghĩ đi nghĩ lại những lời sư phụ từng nói. Bởi vì phần lớn thời gian dù y cầm sách, nhưng căn bản không đọc.
Thạch Loan nhìn thoáng qua cái người đã nằm trên giường đá 16 năm mà dung mạo không hề thay đổ kia. Hắn là tam sư đệ Hãn Tốt.
Y không biết là ai đặt một cái tên khó hiểu như vậy cho Tam sư đệ, thật giống như y chưa từng hiểu về vị Tam sư đệ này. Ở trong một thế giới đầy băng tuyết này, y có thể ít nhiều cảm nhận được tình cảm ấm áp từ các sư huynh đệ khác. Nhưng ở Hãn Tốt, y chỉ cảm nhận được hàn ý vạn năm không thay đổi.
- Sư đệ bị thương như thế nào?
Y hỏi.
Đại sư huynh Diệp Trúc Hàn lắc đầu nói:
- Không biết. Năm đó sư phụ đưa hắn tới đây thì hắn đã hôn mê rồi. Ta hỏi sư phụ hắn là ai, sư phụ nói hắn là sư đệ của con. Ta hỏi sư phụ vì sao bị thương, sư phụ đáp là gieo gió gặt bão.
- Về sau động này chỉ còn ba chúng ta thôi sao?
Trong lòng Thạch Loan đầy chua xót.
- Có lẽ…
Diệp Trúc Hàn vỗ vai Thạch Loan:
- Lão Tiểu và Yến Tước vốn không thuộc về nơi này. Hai người bọn họ khác với ba người chúng ta.
- Khác chỗ nào?
Diệp Trúc Hàn nhớ tới những lời sư phụ nói năm đó, há há miệng lại không nói ra. Bởi vì y biết những lời này có thể khiến trong lòng Thạch Loan khó chịu.
- Kỳ thực, năm đó Yến Tước thiêu hủy Nhất Phẩm Sơn Trang, ta liền biết tâm của y không ở đây rồi. Về phần Lão Tiểu, tâm của y vốn chưa từng ở đây.
Y dời đề tài, không nói gì nữa.
Nhưng nếu những lời này lan tới giang hồ, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn. Là một trong những tông môn rất nổi tiếng của giang hồ, Nhất Phẩm Sơn Trang của Thập Vạn Đại Sơn là một tông môn thần bí ít khi lộ diện bên ngoài. Nhất Phẩm Sơn Trang cũng rất ít khi đặt chân lên Trung Nguyên, nhưng tu vị của mỗi đệ tử nơi đó đều khiến người ta kinh ngạc. Danh tiếng của Nhất Phẩm Sơn Trang còn hơn cả Mặc Khê Uyển của Nam Yến, Bồng Lai Các của Đông Sở.
Mà một tông môn khổng lồ và thần bí như vậy, lại bị một người tên là Yến Tước đồ sát.
- Tay y nhiễm máu, cho nên khó mà sống ẩn dật được.
Diệp Trúc Hàn đứng dậy, đi tới giường của Hãn Tốt xoa bóp cho y:
- Một khi trong lòng có tạp chất, thì người khác không khuyên được.
…
…
Thành Trường An
Diễn Võ Viện
Trong đình đá phía trước tàng thư lâu, trên bàn có đặt một bầu rượu, một đĩa lạc ngâm dấm, một đĩa rau thơm, một đĩa đậu rán hành, một đĩa thịt lừa. Mùi rượu nóng thơm nhè nhẹ, chỉ ngửi liền biết rượu này cũng đã được ủ ít nhất mười năm rồi.
- Đại hội võ lâm náo nhiệt như vậy, ngươi là viện trưởng Diễn Võ Viện, vì sao không đi?
Đầu bếp cúi đầu ngửi mùi rượu:
- Rượu này chắc là ngươi lấy từ tàng thư lâu phải không? Tuy về sau lão gia tử rất ít khi uống rượu, nhưng ủ không ít.
- Vì sao không phải là rượu của ta ủ?
Chu Bán Xuyên hỏi.
Đầu bếp lắc đầu nói:
- Trên người của ngươi mang hương vị thế tục. Năm đó ngươi còn là viện trưởng Diễn Võ Viện, rượu mà những người đó tặng cho ngươi cũng mang hương vị thế tục. Rượu của lão gia tử thì không giống, chỉ có mùi rượu, không có mùi gì khác.
Chu Bán Xuyên không tức giận, chỉ thở dài nói:
- Rốt cuộc ngươi đã trộm bao nhiêu rượu của ta rồi?
Đầu bếp cười, chỉ vào đống thức ăn trên bàn:
- Ngươi nói mời ta uống rượu, lại bảo ta chuẩn bị đồ ăn. Hiện tại rượu này không phải của ngươi, ngươi nói xem ngươi có khôn không.
- Nếu không phải nơi này đã không còn người nào uống rượu với ta, thì ta mời ngươi làm gì?
Chu Bán Xuyên hừ lạnh.
Đầu bếp cười ha hả:
- Kỳ thực ngươi làm sao giấu diếm được ta. Tuy nửa đời người của ta không chạm vào hai chữ thế tục, nhưng ta không ngốc. Lần trước sau khi nói chuyện với ngươi, trong lòng ngươi khẳng định ngứa ngáy. Bởi vì ta nói trong viện này giấu rất nhiều bí mật, ta có, lão gia tử cũng có. Ngươi mời ta uống rượu, chính là vì muốn biết những bí mật kia.
- Bảo vệ bí mật đến chết, không thấy đáng tiếc sao?
Chu Bán Xuyên hỏi.
Đầu bếp cười nói:
- Ta đã chết đâu…Tuy nhiên, lão gia tử chết rồi, thiên hạ thay đổi, có lẽ những bí mật kia đã tới thời điểm phơi ra ngoài ánh sáng. Rượu này là của lão gia tử, bản thân lão gia tử mới là bầu rượu được ủ nhiều năm nhất…Trong rượu kia cất giấu bao nhiêu hương vị, không ai biết được.
- Lão gia tử đã sống bao lâu rồi?
Chu Bán Xuyên hỏi.
Đầu bếp lắc đầu:
- Hỏi những cái mà ta biết ấy.
Chu Bán Xuyên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Năm đó ta vừa mới trở thành viện trưởng Diễn Võ Viện, lão gia tử tìm ta nói qua một câu. Ông ấy nói Diễn Võ Viện vốn là một nơi coi trọng hiệu quả và lợi ích, ngươi chỉ cần làm tốt hai chuyện này là được. Lúc đó ta liền nghĩ, Diễn Võ Viện sao có thể chỉ coi trọng hiệu quả và lợi ích? Sau khi lão gia tử xây dựng lên Diễn Võ Viện, thế gian liền không còn Vạn Kiếm Đường. Tuy ta biết bên cạnh ông ấy hẳn là còn có một số đệ tử, nhưng những người đó không được chân truyền của ông ấy, không tính là đệ tử đích thực của Vạn Kiếm Đường. Mà Tiêu Nhất Cửu, Dương Kỳ, La Úy Nhiên và Hạng Thanh Ngưu, trong bốn người bọn họ, chỉ có hai người miễn cưỡng có thể tính là đệ tử của Vạn Kiếm Đường. Ta muốn biết, lão gia tử còn có các đệ tử khác không?
- Có!
Đầu bếp uống một ngụm rượu, gắp một miếng rau thơm bỏ vào miệng:
- Chẳng qua ta cũng không biết ông ấy có bao nhiêu đệ tử. Năm đó ta từng rời khỏi Trường An giúp lão gia tử làm một việc, dấu đi vài châu báu. Ngẫm lại, thoáng cái đã vài chục năm trôi qua, nếu ngươi không nhắc tới, chắc ta đã quên có chuyện này.
- Châu báu?
Chu Bán Xuyên nhíu mày:
- Vì sao phải giấu?
Đầu bếp nghĩ một lát rồi đáp:
- Ta không còn nhớ chi tiết những lời lão gia tử nói năm đó. Lão gia tử chỉ nói có một số người không thể tùy tiện lộ diện, nhất định phải đợi cho bọn họ tới thời điểm lộ diện mới được. Ngươi cũng biết tính cách của lão gia tử rồi đấy, nếu ông ấy đã không muốn nói, thì ai mà hỏi ra được? Năm đó sư phụ của ta nhận được ơn lớn của lão gia tử, trước khi chết sư phụ nói rằng, cho dù lão gia tử muốn ta chết thì cũng không được do dự. Chết còn làm được, giúp lão gia tử làm vài việc có đáng là gì?
- Tới lúc?
Chu Bán Xuyên thì thào hỏi:
- Lúc đó là lúc nào?
Đầu bếp nhíu mày, qua hồi lâu hai mắt mới sáng ngời:
- Nhớ rồi. Lão gia tử nói trên đời này có một tên trộm lớn, là trộm chức vị cao. Tới lúc tám ngôi sao xuất hiện vào ban ngày, thì những tên trộm lớn này mới đi ra. Nhưng ta không hiểu, tên trộm lớn là ai, tám ngôi sao xuất hiện vào ban ngày nghĩa là sao?
Chu Bán Xuyên vô thức ngẩng đầu nhìn mặt trời, bị ánh mắt trời làm cho chói mắt.
- Có lẽ lão gia tử đã là thần rồi.
Ông ta cảm khái nói.
- Giấu ngọc trong núi.
Ông ta nhớ lại mấy câu mà đầu bếp từng nói, cẩn thận suy ngẫm, phát hiện nó còn khó lý giải hơn cả rượu lâu năm.
- Có một số người, những người khác vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp.
Ông ta nói.
Đầu bếp tất nhiên biết ông ta đang nói tới Vạn Tinh Thần, cho nên y gật đầu đồng ý.
- Nếu ông ấy muốn sống, chắc ông ấy sẽ còn sống rất lâu?
Chu Bán Xuyên hỏi tiếp.
Đầu bếp nhún vai:
- Ai biết…tuy nhiên nếu sống quá lâu…liệu có phải sẽ đau khổ?
Chu Bán Xuyên ngẩn ra, sau đó cảm thán:
- Ba mươi năm có ba mươi năm đau khổ. Trăm năm có trăm năm đau khổ. Thế giới này có tám, chín phần là không như ý. Còn lại một hai, phần, thì nửa phần là càng không như ý. Lão gia tử đã nhìn thấu quá nhiều điều, cho nên ông ấy càng đau khổ hơn.